Đế Quốc Cuồng Lan

Chương 70: Ám sát (hạ)




Đỗ Binh cùng Vương Thụy vẫn ngây người đứng nguyên tại chỗ giống như bức tượng, giống như không nghe thấy mệnh lệnh của Tiền Bất Ly.

"Hai người các ngươi!" Tiền Bất Ly đột nhiên lên giọng: "Có nghe hay không?"

Đỗ Binh cùng Vương Thụy phục hồi tinh thần giống như vừa mới bừng tỉnh giấc mộng, hai người liếc nhau một cái, ánh mắt lộ ra thần sắc quái dị. Người dùng loại mà tụ họp, vật dùng bầy mà phân chia, tướng lãnh mà Tiền Bất Ly thích, đương nhiên không phải là loại người ngu dốt! Tôn Trọng Đức sao có thể lại đột nhiên nổi điên ám sát thống lĩnh đại nhân? Ngay vào lúc hoàng hôn, thống lĩnh đại nhân còn gọi một mình Tôn Trọng Đức tiến vào trong soái trướng, mật đàm một hồi. Đúng rồi? ! Mật đàm .... . . . . Nếu như nói đội trưởng đội thân vệ Trình Đạt có ý đồ ám sát Tiền Bất Ly, bọn hắn còn có một phần tin tưởng, dù sao biết người biết mặt nhưng không biết lòng, ai dám đảm bảo Trình Đạt nhất định sẽ trung thành, nhưng chuyện này lại có liên quan tới Tôn Trọng Đức, phản ứng đầu tiên của Đỗ Binh cùng Vương Thụy đều cho rằng đây chính là quỷ kế của thống lĩnh đại nhân! Bằng không, giải thích thế nào sự kiện mật đàm giữa hai người bọn họ?

"Các ngươi còn không mau đi truyền lệnh?" Tiền Bất Ly lại quát to một tiếng.

"Tuân mệnh, đại nhân." Đỗ Binh cùng Vương Thụy vội vàng thối lui ra ngoài soái trướng, vừa đúng lúc nhìn thấy Nhiệm Soái dẫn theo một đội bộ binh nhanh chóng đi tới chỗ bọn hắn.

"Đại nhân không có việc gì chứ?" Nhiệm Soái trầm giọng hỏi.

Đỗ Binh lắc đầu.

Thần sắc Nhiệm Soái buông lỏng, bất chợt hắn tiến tới thấp giọng hỏi: "Ngươi xem. . . . không phải người một nhà chúng ta làm đấy chứ?" Nhiệm Soái là thủ lĩnh bộ binh, toàn bộ bố phòng trung quân đều do một tay hắn bố trí, hắn rất có lòng tin đối với chính bản thân mình. Dưới tình huống nghiêm mật đề phòng, không có khả năng có kẻ thù bên ngoài lẻn vào trung quân đi ám sát Tiền Bất Ly, trừ phi là mấy kẻ lòng dạ khó lường ẩn núp trong quân, cũng chỉ là tiểu nhân có đị vị không cao.

Đỗ Binh nở nụ cười, nhẹ gật đầu.

Khóe mắt Nhiệm Soái bỗng nhiên rung lên: “Là ai? Ngươi biết?" Trong giọng nói của hắn mang theo sát khí nồng đậm.

"Ta biết rõ, người kia ngươi cũng biết." Đỗ Binh lộ ra nụ cười dáng vẻ nghiền ngẫm: "Hắn chính là thân vệ của đại nhân, Tôn Trọng Đức."

Phản ứng của Nhiệm Soái phản ứng không khác biệt lắm so với phản ứng của Đỗ Binh, Vương Thụy vào lúc đó, cả người căng cứng đứng yên tại chỗ, ánh mắt vốn là khiếp sợ, tiếp theo lại biến thành nghi hoặc, thật lâu, Nhiệm Soái nhìn về phía Vương Thụy, hy vọng từ Vương Thụy trên người đạt được một xác minh.

Vương Thụy nhẹ gật đầu: "Không sai, chính là Tôn Trọng Đức, đây là thống lĩnh đại nhân chính miệng nói."

Cả người Nhiệm Soái giống như bóng da đã xì hơi, chau mày nói với Vương Thụy: "Đại nhân còn nói điều gì khác không?"

"Đại nhân để cho chúng ta kỹ càng điều tra toàn bộ doanh, cần phải bắt phản nghịch Tôn Trọng Đức cùng đồng đảng của hắn lại! Ừ. . . . Đại nhân nói muốn hắn còn sống."

"Còn có đồng đảng. . . ." Nhiệm Soái lộ ra nụ cười khổ: "Được rồi, ta sẽ hạ lệnh điều tra toàn bộ doanh! Nhất định phải bắt bọn chúng trở lại."

Nhiệm Soái quay người vừa định đi, lại bị Đỗ Binh kéo cánh tay lại, sau đó Đỗ Binh kéo Nhiệm Soái đến một bên, hạ giọng lặng lẽ nói: "Tiểu tử ngươi ít giả ngu cùng ta, ta cũng không tin ngươi không nhìn ra chuyện ẩn ở bên trong! Ngươi thật đúng là muốn đi bắt người sao?"

"Đương nhiên!" Nhiệm Soái làm ra vẻ vô tội nói: "Đại nhân nói ai là thích khách người đó là thích khách, đại nhân để cho ta đi bắt ai ta phải đi bắt người đó!"

"Đclmm!" Đỗ Binh thực hơi tức giận: "Tiểu tử, ta chỉ vì muốn tốt cho ngươi, ngươi nếu như thật sự bắt được Tôn Trọng Đức, đại nhân muốn ăn tươi nuốt sống ngươi cũng là chuyện không thể không xảy ra!"

"Có thể sao?" Chứng kiến bằng hữu cũ có ý định một lòng vì mình, Nhiệm Soái cũng không muốn tiếp tục giả vờ ngốc, hắn lộ ra nụ cười giảo hoạt: "Tâm cơ của đại nhân ngươi còn không biết sao? Ta nghĩ Tôn Trọng Đức sớm đã chạy ra ngoài quân doanh rồi!"

"Vậy cũng chưa hẳn." Vương Thụy xen vào nói: "Đừng quên đại nhân dặn dò, đại nhân muốn chúng ta bắt sống! Chính đại nhân cũng lo lắng Tôn Trọng Đức chưa kịp chạy ra ngoài quân doanh đã bị chúng ta phát hiện, ngộ thương Tôn Trọng Đức."

Nhiệm Soái sững sờ, gật gật đầu nói: "Ngươi nói có đạo lý, như vậy. . . . . Ta trước tiên điều tra ở trung quân một hồi, sau đó lại đi phong tỏa cổng quân doanh, cho bọn hắn thời gian đào tẩu."

Đám binh sĩ ở ngoài xa đứng yên chứng kiến ba vị tướng quân đại nhân tụ cùng một chỗ xì xào bàn tán, còn tưởng rằng các tướng quân có trăm phương ngàn kế suy nghĩ phương pháp bắt thích khách, không một ai có thể nghĩ ra, thì ra các tướng quân suy nghĩ biện pháp để cho thích khách chạy.

"Nếu như ngươi cho hắn thời gian, hắn cũng chưa kịp chạy ra cổng quân doanh thì sao? Lúc đó ngươi phải làm thế nào?" Đỗ Binh ở một bên lạnh lùng nói. Đỗ Binh rất không hài lòng đối với hành động giả ngu vừa rồi của Nhiệm Soái, mới cố ý gõ Nhiệm Soái một chút.

Nhiệm Soái trầm ngâm một hồi, nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng hếu: "Thống lĩnh đại nhân bỏ ra phí tổn lớn thế này để cho Tôn Trọng Đức đi làm việc, nhất định là một chuyện cơ mật. Thế nhưng, nếu như hắn ngay cả năng lực chạy trốn ra khỏi cổng quân doanh cũng không có, bằng vào bản lĩnh đó, tương lai hắn nhất định sẽ làm cho thống lĩnh đại nhân thất vọng! Thay vì đến lúc đó tất cả mọi người cùng chịu ảnh hưởng vì hắn, còn không bằng hiện tại ta một kiếm làm thịt hắn!"

Câu nói này của Nhiệm Soái có thể nói là cực kỳ quyết đoán, đây cũng là hắn lần đầu lộ ra tài năng của mình trước mặt Đỗ Binh cùng Vương Thụy, Đỗ Binh ngổn ngang trăm mối mà nhẹ gật đầu, hiển nhiên hắn rất đồng ý với cách làm của Nhiệm Soái. Vương Thụy thì đang bình tĩnh đánh giá Nhiệm Soái, coi như có một lần nữa đánh giá lại người này. Đỗ Binh cùng Nhiệm Soái là người quen biết đã lâu, mà Vương Thụy tuy cũng sớm biết Nhiệm Soái, nhưng Vương Thụy vốn có chức vị rất thấp, mối quan hệ giữa hai bên cũng không có gì gọi là thâm giao, cho nên hắn không hiểu Nhiệm Soái giống như Đỗ Binh.

"Nhìn cái gì? Không nhận ra?" Nhiệm Soái lại lộ ra chiêu bài cũ, nụ cười ngây ngô.

"Khục. . ." Vương Thụy hơi xấu hổ ho nhẹ một tiếng, xoay chuyển chủ đề: "Đỗ tướng quân, Nhiệm Tướng quân, theo suy nghĩ của hai người, lúc này đây thống lĩnh đại nhân. . . . Có huyền cơ gì?"

"Huyền cơ gì cũng không có!" Nhiệm Soái cười xoay người nói: "Lục soát tìm người, sau đó quay về đi ngủ, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Chúng ta cũng không phải là thống lĩnh!"

Nhiệm Soái, dưới ánh mắt kinh ngạc của Vương Thụy, quay người bỏ đi, Đỗ Binh mỉm cười vỗ vỗ Vương Thụy bả vai: "Nhiệm Soái nói đúng, chúng ta không cần phải nghĩ nhiều như vậy."

"Hả?" Vương Thụy chuyển ánh mắt nhìn vào gương mặt Đỗ Binh: "Ta nhớ ra một thời gian ngắn trước đó Đỗ tướng quân cũng nói với ta, xét về phỏng đoán ý đồ của bên trên, ta xa không bằng ngươi, sao hiện tại lại biến thành không cần phải rồi hả?"

"Muốn phỏng đoán xem thượng quan đang suy nghĩ cái gì, ngươi cho rằng dựa vào chúng ta có thể phỏng đoán ra tâm ý của đại nhân sao?" Đỗ Binh cười to nói: "Hơn nữa có một số việc phải phỏng đoán, mà có một số việc tức thì căn bản không cần suy nghĩ nhiều. Nói thí dụ như. . . . Khi thống lĩnh đại nhân nói dối ở trước mặt chúng ta, chúng ta chỉ cần hiểu rõ trong lòng là đủ rồi, không nên suy nghĩ dụng ý của đại nhân."

Vương Thụy rơi vào trong trầm mặc, nghiền ngẫm câu nói của Đỗ Binh, Đỗ Binh một lần nữa vỗ vỗ bả vai Vương Thụy, bỏ đi.