Đột nhiên, Tô Học Long – kẻ vẫn mang lòng oán hận với Tô Hàm bước lại gần.
Gã hạ giọng thì thầm bên tai cô, trên gương mặt là biểu cảm cực kì dối giá.
Tô Hàm thực sự chán ghét bộ dạng kinh tởm của người anh họ này.
Nhưng không kịp đợi cô cất tiếng giải thích, Chu Hàn đột nhiên bước lên một bước.
“Bốp!”
Một cái tát giáng trời rơi xuống, khiến gương mặt Tô Học Long tê dại cả một bên.
“Thằng khốn! Cậu muốn chết à?”
Tô Học Long chỉ tay thẳng mặt Chu Hàn, chửi ầm lên: “Nơi này là nhà họ Tô, ông đây là cậu chủ nhỏ nhà họ Tô! Cậu là cái thá gì dám động vào ông?”
Nhưng sự thật lại khiến gã cảm thấy ngoài ý muốn, những lời này lại không có tính uy hiếp với Chu Hàn.
Ngược lại gã lại bị đối phương đạp một cái.
“Lần trước bị đánh một trận chưa thấy đủ hả?”
Chu Hàn đạp gã ngã xuống đất, cả người mang phong thái không gì cản nổi.
Chu Hàn vốn không định tính toán với Tô Học Long mấy khoản trước đây nhưng không ngờ gã lại như kẻ điên chạy trước họng súng ăn đạn.
Chu Hàn là chiến thần một đời, thính giác đương nhiên hơn hẳn người thường.
Dù vừa rồi Tô Học Long đã cố hạ thấp giọng xỉ vả Tô Hàm nhưng anh lại nghe rõ từng câu từng chữ một.
Về phía Chu Xung, Tô Học Long không dám tỏ thái độ tự phụ.
Nhưng với Tô Hàm lại khác, gã không hề coi cô ra gì.
Gã muốn tìm cô em họ này trút giận một chút, lấy lại danh dự trước mặt anh em họ hàng không ngờ thằng Chu Hàn khốn kiếp dám động tay động chân với gã ngay trong tình huống này!
“Cậu thử động vào ông đây một cái nữa xem?”
Tô Học Long vất vả đứng dậy, gào lên.
Gã cho rằng Chu Hàn vừa nãy bị ấm đầu nên mới hành động như thế.
Chắc chắn lần này đối phương sẽ không dám động đến gã nữa.
Nhưng Tô Học Long lại sai rồi.
“Thích thử thì thử thôi.” Chu Hàn vừa nói xong lại đạp một cước lên người gã ta.
Lần này anh dùng năm phần lực đạo khiến cả người Tô Học Long như quả bóng bay ra xa hơn ba mét.
Vóc dáng hơn một mét tám va mạnh vào chiếc bàn gỗ mang phong cách cổ kính.
Theo âm thanh “răng rắc” vang lên, chiếc bàn gỗ gãy vụn.
Cả người Tô Học Long dính đầy mảnh gỗ vụn, rên rỉ trong miệng như con chó ư ử.
“Thằng nhóc này đừng có ngang ngược!”
Một màn này khiến nhà họ Tô trố mắt nghẹn họng, ông cụ Tô giận tới mức suýt nữa hộc máu.
“Tôi ngang ngược sao?” Chu Hàn cười lạnh.
Anh đã cho nhà họ Tô chút mặt mũi rồi, không nể mặt tăng cũng nể mặt phật, dù sao Tô Hàm vẫn đang ở đây.
Nếu Tô Hàm không ở đây thì Tô Học Long đừng nghĩ chỉ nhận mấy đá đơn giản như nãy giờ.
Chưa tính tới vụ mưu tính trung tâm mua sắm Vạn Đại lần đó, chỉ riêng mấy câu nhục mạ lúc nãy thì Chu Hàn đã có thể đánh chết Tô Học Long.
“Chu Hàn, anh đừng kích động.”
Tô Hàn khó khăn lắm mới hồi phục tinh thần, vội vàng kéo anh lại.
Nhưng Chu Hàn lại nở nụ cười với cô, nói: “Tô Hàm là vợ tôi, đương nhiên có quyền phân xử cho cô ấy.”
Ánh mắt anh quét qua tất cả những người ở đây một lượt, nói thẳng: “Ai có ý kiến gì thì đứng ra.”
Lời nói vừa dứt đầu môi, một nhóm bậc cha chú nhà họ Tô đã lên tiếng chỉ trích Chu Hàn.
Còn có người tuyên bố muốn đuổi Chu Hàn ra khỏi nhà.
Thấy tình hình mất khống chế, Tô Hàm biến sắc, vội vàng mở miệng nói: “Mọi người bình tĩnh lại đi, tính tình Chu Hàn không tốt lắm, mong các bác thông cảm.”
Chẳng qua tình hình đã tới bước này, sao có thể vì một câu nói của Tô Hàm mà yên lại được?
Giờ phút này ngay cả ông cụ nhà họ Tô cũng không hề để ý tới Tô Hàm.
Ông gõ quải trượng xuống đất, ra lệnh: “Hộ pháp nhà họ Tô đi ra tiễn khách!”
Vừa dứt câu, mười bóng dáng từ đâu đó xuất hiện.
Đây chính là mười đại hộ pháp nhà họ Tô.
Ngay khi tất cả mọi người ở đây chắc chắn Chu Hàn sẽ phải chết thì đồng thời cũng có bốn bóng dáng nữa hiện lên.
Bốn đại tướng dưới trướng Chu Hàn xuất hiện.
“Lui đi.”
Vậy mà Chu Hàn lại quát đám người Thanh Long.
Lời này lại khiến đám người ở đây cảm thấy khinh thường.
“Vốn năm đánh mười đã chỉ có nửa phần thắng vậy mà nó dám lấy một địch mười, đúng là chuyện cười ở đời.”
“Đúng vậy, phường trộm cắp không biết thân biết phận mình gì cả.”
“Ông nhìn nó đi, biết gì là đời chứ?”
Tất cả mọi người bàn luận sôi nổi, đồng loạt cười nhạo anh.
Đối với sự công kích ngôn ngữ như thế, anh không hề để vào trong lòng.
Chỉ có thực lực mới có thể chứng minh mọi thứ, Chu Hàn xem thường việc cãi nhau đôi co.
Dưới áp lực của Chu Hàn, bốn đại tướng không thể không ẩn thân lại.
Mà mười đại hộ pháp thì không nói một lời dùng tốc độ làm người ta hoa cả mắt lao thẳng tới chỗ Chu Hàn.
Tô Hàm thấy thế thì vừa hoảng vừa vội.
Cô giang tay che trước người Chu Hàn, gân giọng nói: “Không cho phép mấy người tổn thương tới anh ấy!”
“Mau tránh ra!”
Hai vợ chồng Tô Khánh Đông đồng thanh kêu lên.
“Đứa ngốc kia, con không muốn sống nữa hả!”
Hách Lôi bực bội giậm chân, trong lòng hỏi thăm mười tám đời nhà Chu Hàn một lượt.
“Lui về phía sau.”
Theo từng nắm đấm vung lên cùng tiếng “bịch bịch” phát ra, trên mặt đất xuất hiện mười người nằm la liệt.
Chỉ có một người còn đứng, đó là Chu Hàn.
Mà mọi thứ xảy ra chỉ trong nháy mắt, không ai thấy rõ vì sao mười đại hộ pháp lại ngã xuống.
Ông cụ nhà họ Tô thở gấp, một ngụm máu trực trào ra nhưng ông cụ cố kìm xuống.
“Đồ nhãi ranh, nhãi ranh!”
Ông cụ nâng quải trượng chỉ thẳng mặt Chu Hàn, gương mặt trắng bệch.
“Ông cụ, tôi cho ông mặt mũi vậy là đủ rồi, nếu ông không muốn thì tôi sẽ không nhân nhượng.”
Chu Hàn nói xong, coi như không có chuyện gì kéo Tô Hàm đi vào hành lang.
Ý của anh đã rất rõ, nếu như ông cụ Tô không biết tốt xấu, Chu Hàn lúc nào cũng có thể phá hủy nhà họ Tô.
Mà Tô Hàm hiện giờ vẫn chưa phản ứng kịp.
Tâm tình của hiện giờ của cô như khoảnh khắc được Chu Hàn cứu vào ngày đó ở thương thành.
Thực không thể tin nổi, mười đại hộ pháp cũng không phải đối thủ của Chu Hàn.
Càng khiến người khác không thể tưởng tượng nổi là mười Đại hộ pháp ở trước mặt anh như những đứa trẻ vậy, tốn chút sức nào.
Phải biết, mười Đại hộ pháp nhà họ Tô tùy tiện chọn một người cũng có thể nổi tiếng một vùng.
“Hậu sinh khả úy.” Ông cụ nhà họ Tô bước xuống bậc thang, một lúc lâu mới bật ra câu nói.
“Hội nghị bắt đầu đi, khảo hạch gì nữa.” Chu Hàn đã trấn áp hoàn toàn, không định lãng phí thời gian nữa, nói thẳng ra.
Thái độ này giống như đang định đoạt mọi việc nhà họ Tô vậy.
Dù Chu Hàn phách lối như thế, không ai ở nhà họ Tô dám lên tiếng.
Mọi chuyện tiếp theo tiến hành rất thuận lợi, ông cụ Tô trước mặt mọi người cất nhắc Tô Hàm để cô làm vị trí quản lý, phụ trách toàn bộ sản phẩm đưa ra thị trường, thay thế hoàn toàn Tô Học Long, còn gã xuống làm Phó quản lý.
“Tôi phản đối!”
Tô Học Long gắng chịu đựng cảm giác đau đớn, bị Chu Hàn đạp hai cái khiến gã không thể nói chuyện được, cắn răng nặn ra được ba chữ.
Gã không thể chấp nhận được việc mình phải làm việc dưới đứa vô dụng như Tô Hàm, việc đó sỉ nhục gã.
“Phản đối không có hiệu quả.”
Ông cụ Tô trợn mắt nhìn Tô Học Long, lão già phùng mang trợn mắt như thế khiến Chu Hàn cảm thấy buồn cười.
“Ông nội, ông không thể đối xử với con như thế!”
Tô Học Long rít lên, giờ phút này gã quyết liều một mất một còn.
Ông cụ Tô nghe thế thì sầm mặt, hỏi vặn lại: “Vậy mày muốn ông đối xử như nào? Đuổi khỏi dòng họ sao?”
Tô Học Long á khẩu không trả lời nổi.
Thấy Tô Học Long cuối cùng cũng yên tĩnh, ông cụ Tô tuyên bố hội nghị kết thúc.
Tiếp theo, mọi người nhà họ Tô chuẩn bị đi vào hội trường, bữa tiệc chính thức cử hành.