Đế Quốc Chiến Thần

Chương 81: Trả giá đắt




Thanh Long xảy ra chuyện, Chu Hàn sẽ không để cho những chiến thần khác đi cứu người.

Bởi vì rất đơn giản, Chu Hàn có sự lo lắng của anh. Nếu để cho những chiến thần khác đi cứu người, chỉ sợ sẽ bước theo gót Thanh Long.

Cho nên anh mới có thể lựa chọn tự mình ra tay, lại lặng lẽ ra tay, không cho bất kì kẻ nào biết được để tránh đánh rắn động cỏ.

“Nguyên soái, anh muốn đi đâu?” Đột nhiên, sau lưng Chu Hàn truyền đến giọng nói của Vô Kiểm.

Chu Hàn không quay đầu lại mà nói: “Trở về.”

“Nguyên soái, tôi muốn cùng đi theo anh, chỉ sợ chuyện lần này không đơn giản.” Vô Kiểm thở dài một tiếng, trong giọng nói tràn ngập vẻ chân thành.

Anh ta đã nhìn ra được chuyện này xảy ra là có nguyên nhân, hơn nữa rõ ràng lần này rất nguy hiểm.

“Phục tùng mệnh lệnh.” Chu Hàn tăng giọng điệu lên, khiến Vô Kiểm sau lưng phải run rẩy.

“Nguyên soái…” Vô Kiểm còn muốn nói điều gì đó, nhưng Chu Hàn đã đạp chân ga xông ra ngoài.

Rơi vào đường cùng, Vô Kiểm đành phải nhảy xuống từ trần xe, ẩn vào trong màn đêm.

Sau một lát, Chu Hàn nhận được một tin nhắn.

Mở ra xem, là Vô Kiểm gửi tới.

Nội dung rất đơn giản, chỉ có mấy chữ: “Chiến thuyền vong linh bãi nước cạn.”

Xem hết mấy chữ này, ánh mắt Chu Hàn có chút lạnh lẽo, cơn ớn lạnh truyền từ trong cơ thể ra ngoài.

Đối với chiến thuyền vong linh, Chu Hàn cũng không xa lạ chút nào.

Bởi vì chiến thuyền vong linh này chính là chỗ con tàu đánh bạc lúc trước của Tô Tam Cô.

Cũng chính là lần Thanh Long và Tô Khánh Đông đã thất bại.

Chỉ là cho dù thế nào anh cũng không nghĩ tới, thế mà Thanh Long lại ngã quỵ hai lần ở cùng một nơi.

Nửa đêm, Chu Hàn lái xe tới bãi nước cạn.

Anh rất ung dung nhảy vào trong nước biển lạnh buốt thấu xương.

Sau một lát, Chu Hàn xuất hiện phía trên chiến thuyền vong linh. Cả người anh ướt sũng, rất thu hút sự chú ý của người khác.

Không ít người lúc đi ngang qua Chu Hàn đều sẽ vô ý thức kinh sợ tránh xa.

Chỉ vì sát khí trên người Chu Hàn làm cho người ta phải kinh ngạc run sợ.

Đột nhiên Chu Hàn phát hiện ra một bóng người quen thuộc, đang đánh bài với người khác trong đại sảnh của tàu đánh bạc.

Anh bước nhanh tới, lẳng lặng đứng phía sau người kia.

Qua gần nửa phút sau, người kia mới chậm chạp phản ứng kịp.

Bà ta nhìn lại, lập tức bốn mắt nhìn nhau với Chu Hàn.

Người này không phải ai khác, chính là Tô Tam Cô lúc trước bị Thanh Long đạp xuống nước.

“Cậu… Sao lại tới đây?” Trên mặt Tô Tam Cô tràn đầy vẻ khó hiểu, cả người bà ta đều rơi vào trong tuyệt vọng.

Chu Hàn cũng không nói nhảm nhiều, mà đưa tay bổ hai cái xuống.

Anh cất giọng nói: “Thanh Long ở đâu?”

Tô Tam Cô bị hai bàn tay của Chu Hàn đánh cho choáng váng đầu óc, nhưng mà bà ta vẫn cố giả vờ bình tĩnh nói: “Thanh Long là ai?”

Chu Hàn nghe vậy thì không nói hai lời, lại đánh thêm hai cái nữa, đánh đến mức trong phút chốc Tô Tam Cô không tìm được nam bắc.

“Không nói thật sao?” Giọng nói của Chu Hàn rất lạnh, lạnh đến mức làm cho người ta ngạt thở.

Anh dùng một cái tay bóp lấy cổ Tô Tam Cô, chưa cần dùng đến một phần sức lực, đã khiến hai mắt Tô Tam Cô lồi ra, giống như lúc nào cũng sẽ có thể ngạt thở.

“Nói, hay là không nói?” Chu Hàn cường điệu một câu, trên tay dùng sức quẳng Tô Tam Cô bay ra ngoài.

Tô Tam Cô lập tức bay ra ngoài giống như diều đứt dây, cả người va vào một cái bàn đánh bạc.

Bàn đánh bạc lập tức bị va đổ, mà xương cốt cả người Tô Tam Cô giống như muốn tan ra thành từng mảnh.

Mà đúng lúc này một đám người trong tàu đánh bạc thi nhau lao đến, bao vây lấy Chu Hàn.

Một người trong đó còn nhanh chóng chạy tới đỡ Tô Tam Cô từ dưới đất lên.

Tô Tam Cô đứng ở xa phun một cái về phía Chu Hàn, bà ta lớn tiếng mắng: “Mẹ nhà cậu, hôm nay cậu chết chắc rồi.”

Chu Hàn cũng không để ý tới bà ta, chỉ là đụng bay mấy người xung quanh mình giống như gió lốc.

Sau khi đụng bay mấy người, Chu Hàn vẫn không giảm thế đi mà lao thẳng đến chỗ Tô Tam Cô.

Tô Tam Cô vô ý thức muốn chạy trốn, nhưng bà ta đã bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.

Tốc độ của Chu Hàn nhanh đến mức làm cho người ta tê cả da đầu, trong nháy mắt anh đã vọt tới trước mặt Tô Tam Cô, đặt mũi chân lên trên người Tô Tam Cô.

Anh mạnh mẽ đạp Tô Tam Cô xuống dưới đất, trở tay túm chặt lấy Tô Tam Cô, hai bàn tay đánh lên trên đầu bà ta “bịch bịch”.

Tô Tam Cô chỉ cảm thấy da đầu đã bị đánh nát, lập tức kêu thảm một tiếng.

Chu Hàn run tay một cái, trong nháy mắt một con dao găm quân đội xuất hiện trong tay.

Anh ra tay như điện, để lại mấy vệt máu trên mặt Tô Tam Cô.

“Bà đúng là mặt dày.” Chu Hàn lạnh lùng nói ra một câu, cổ tay vừa dùng lực, chống đỡ Tô Tam Cô trên cổ tay.

Tô Tam Cô lập tức hít sâu một hơi, bà ta cơ hồ là run rẩy tiếng nói nói ra: “Cầu xin cậu, đừng giết tôi.”

Vào lúc này Tô Tam Cô giống như chim sợ cành cong, bà ta miệng đắng lưỡi khô, cả người trở nên ngơ ngơ ngác ngác.

Chu Hàn híp hai mắt lại, đột nhiên ném Tô Tam Cô về sau.

Lập tức chỉ nghe một tiếng “rầm”, Tô Tam Cô thành bia đỡ, một con dao bay cắm vào trong thân thể bà ta.

“Giở trò ư?” Chu Hàn lạnh lùng nói ra một tiếng, cả người bỗng chốc bay ra ngoài.

Lúc đi ngang qua một đám côn đồ trên tàu đánh bạc, anh đồng thời đưa tay trái tay phải ra, trong nháy mắt đã túm lấy hai người vào trong tay.

Hai người này còn chưa kịp phản ứng, đã bị Chu Hàn cắt đứt cổ.

Tiếp theo Chu Hàn lợi dụng hai người này để che chắn, vọt thẳng đến chỗ tên bắn lén ở góc tối.

Người ở chỗ tối liên tục bắn ra hai viên đạn, vô cùng chính xác.

Đều bị hai người Chu Hàn nắm trong tay ngăn lại, cái thi thể này đã hoàn toàn trở thành tấm khiên chắn cho Chu Hàn.

Lúc sắp vọt đến trước mặt kẻ âm thầm bắn lén, Chu Hàn ném một người ra.

Người kia bình tĩnh đối phó, nhẹ nhàng tránh đi được, đồng thời lại bắn thêm phát nữa về phía Chu Hàn.

Chu Hàn ném một người khác trong tay ra, sau khi người kia bị ném bay ra ngoài, cơ thể nuốt hết đạn, đồng thời bỗng nhiên lao đến chỗ người nổ súng.

Người nổ súng khó khăn lắm mới tránh được, nhưng trong lúc tránh né, Chu Hàn đã vọt tới trước mặt người đó.

Anh giơ tay chém xuống, dao găm quân đội để lại một vệt máu nhỏ xíu trên cổ người này.

Người này trừng trừng hai mắt, ngã xuống đất ầm vang, chết không nhắm mắt.

Chu Hàn cũng không thu dao găm quân đội lại, mà cất giọng nói: “Nếu còn không trả Thanh Long lại cho tôi.”

Anh dừng một chút, chuyển lời, giọng nói trong nháy mắt cất cao tám độ: “Tôi sẽ tắm máu toàn bộ con tàu đánh bạc này.”

Chu Hàn vừa mới dứt lời, lập tức nghe thấy một tiếng xé gió vang lên.

Tiếp theo, một bóng người bay tới phía Chu Hàn.

Nhưng mà có vẻ bóng người kia là bị người khác ném ra, hiển nhiên đã hôn mê.

Hơn nữa nhìn bóng người này lại vô cùng quen thuộc, chỉ là còn gãy mất một cánh tay.

Trong lòng Chu Hàn giật mình, lập tức nhận ra người này không phải là ai khác, mà chính là Thanh Long.

Chu Hàn đưa tay đón lấy Thanh Long, đồng thời đột nhiên có một tấm lưới lớn rơi từ trên trời xuống.

Trong nháy mắt, Chu Hàn và Thanh Long đã bị lưới lớn bao phủ.

Nhưng mà Chu Hàn không bởi vậy mà hoảng loạn, anh vung dao găm quân đội lên chém cái lưới ra một lỗ hổng rồi mang theo Thanh Long đánh ra ngoài.

Hôm nay Chu Hàn muốn tắm máu con tàu đánh bạc này.

Chỉ vì bọn họ lấy mất một cánh tay của Thanh Long.

“Người không có liên quan nhanh chóng rời đi.” Chu Hàn la lớn: “Người liên quan, ở lại vĩnh viễn.”

Vừa dứt lời, Chu Hàn như là cành lá đón gió phất phới, trong nháy mắt cả người đã xông ra ngoài.

“Rầm, rầm…” Từng bóng người ngã xuống.

Trong nháy mắt, đám côn đồ trên tàu đánh bạc đã chết hơn một nửa.

Cùng lúc đó, bên trong phòng quan sát của tàu đánh bạc.

Một người phụ nữ quay đầu lại nói với người đàn ông mặc áo giáp hoàng kim: “Hoàng tử, chúng ta vẫn nên đi thôi.”

Người đàn ông mặc áo giáp hoàng kim kia nghe vậy thì khẽ gật đầu, trong mắt lóe lên một vẻ oán độc.

Cùng với lúc người phụ nữ và người đàn ông mặc áo giáp hoàng kim kia rời đi, Chu Hàn đã giết chóc khắp nơi.

Cho đến khi giết sạch tất cả nhân viên nội bộ trên thuyền, lúc này Chu Hàn mới dẫn Thanh Long rời đi.