Cô ta cười lạnh, dùng ánh mắt như nhìn tên hề để nhìn Hách Lôi, trầm giọng nói: “Dám làm không dám nhận, đúng là phế vật.”
“Vừa rồi chẳng phải bà muốn giao dịch với tôi sao? Bà thả tôi ra, tôi cho bà tiền?”
Sau khi Hoắc Tử Kim nói xong, Hách Lôi ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi.
Bà cắn chặt, không chịu thừa nhận: “Cô ngậm máu phun người, cô đang muốn ly gián.”
Hách Lôi nói rồi lại nhìn Thanh Long và Chu Hàn.
Đối với Chu Hàn và con gái mình, bà không dám ra tay với họ.
Cho nên Hách Lôi tính toán lên người Thanh Long.
Bà giống như bừng tỉnh hiểu rõ, vỗ đầu nói: “Hay lắm, coi như tôi đã biết xảy ra chuyện gì rồi.”
“Nhất định là cậu, Thanh Long. Cậu cấu kết với Hoắc Tử Kim hãm hại tôi bất nghĩa.”
“Có phải các người đã lên kế hoạch, đợi khi con gái và con rể tìm tôi lý luận, Thanh Long cậu sẽ nhân cơ hội thả Hoắc Tử Kim?”
“Có phải không?”
Lời nói của Hách Lôi tràn ngập chính khí, lý do chính đáng. Giả cũng bị bà nói thành thật, tựa như Thanh Long thật sự cấu kết với Hoắc Tử Kim vậy.
Không thể không nói, bản lĩnh đổi trắng thay đen, đảo lộn thị phi của Hách Lôi quá lớn.
Với việc Hách Lôi hắt nước bẩn lên người mình, Thanh Long không chút để ý.
Vì giữa anh ta và Chu Hàn trước giờ không cần giải thích điều gì, cũng không cần nói thêm gì.
Giữa hai người trước giờ đều tin tưởng vô điều kiện, không ai nghi ngờ ai.
Cho nên cái mũ này của Hách Lôi bất kể thế nào cũng không đội được lên đầu Thanh Long.
Mà lúc này Thanh Long rất tức giận, những cái khác anh ta có thể nhịn, chỉ duy nhất việc Hách Lôi ly gián quan hệ giữa anh ta và Chu Hàn, chuyện này anh ta không chịu nổi.
Thanh Long lập tức đưa mắt nhìn về phía Chu Hàn.
Chu Hàn gật đầu, anh biết Thanh Long có ý gì, cũng biết Thanh Long đang trưng cầu ý kiến của mình.
Sở dĩ anh đồng ý là vì Hách Lôi quả thật cũng nên bị dạy dỗ, nếu không đánh một trận, chỉ e sau này sẽ càng ngông cuồng hơn.
Thậm chí phát triển thành một con sâu hại.
Mà sau khi Thanh Long được Chu Hàn đồng ý, lập tức đi về trước mấy bước, đến trước mặt Hách Lôi.
Giờ phút này Hách Lôi hoàn toàn không biết Thanh Long đã được Chu Hàn cho phép.
Bà thậm chí cho rằng không nể mặt tăng cũng nể mặt phật, nói thế nào mình cũng là mẹ vợ của Chu Hàn.
Có Chu Hàn đứng đây, cho dù Thanh Long bày ra dáng vẻ muốn giết chết mình cũng tuyệt đối không dám động đến nửa cọng lông của mình.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, vẻ mặt Hách Lôi khiêu khích. Thậm chí còn hất mặt lên.
Bà đắc ý nói với Thanh Long: “Bị vạch trần thẹn quá hóa giận rồi phải không?”
“Có phải muốn đánh tôi không? Cậu đánh tôi một cái thử xem?”
“Bốp.” Sau khi Hách Lôi nói xong, cái bạt tai của Thanh Long đã rơi xuống, khiến Hách Lôi ngã xuống đất.
Hách Lôi bị đánh hoa mắt, một lúc sau mới phản ứng lại.
Bà vươn tay che mặt mình lại, lắp bắp chất vấn Thanh Long: “Cậu dám đánh tôi? Sao cậu lại dám đánh tôi? Còn dám đánh tôi trước mặt con rể?”
Thanh Long cười lạnh, vẻ mặt tràn ngập khinh thường: “Tôi đánh bà đấy.”
Dứt lời anh ta còn muốn bước lên đá Hách Lôi.
“Thanh Long.” Tô Hàm xông về trước, ngăn trước mặt mẹ mình.
Đôi mắt cô gắt gao nhìn chằm chằm Thanh Long, dường như có chút oán hận Thanh Long ra tay với mẹ mình.
“Dừng tay đi.” Chu Hàn thấy Tô Hàm bảo vệ Hách Lôi, mà cái tát vừa rồi cũng coi như bài học.
Cho nên Chu Hàn lập tức lên tiếng bảo Thanh Long đừng đánh Hách Lôi nữa.
Tô Hàm ngẩng đầu nhìn Chu Hàn, trong mắt có vẻ cảm kích.
Thanh Long thu lại bước chân, lùi về sau mấy bước, không so đo với Hách Lôi nữa.
Dù sao, có những lúc, có những chuyện phải giữ lại một chút sẽ tốt hơn.
Mà lúc này Hách Lôi mới chậm chạp lấy lại tinh thần, trong lòng bà coi như hiểu rõ.
Bà không đắc tội nổi với Chu Hàn, đàn em của anh bà cũng không thể đắc tội.
Cho nên, bây giờ người duy nhất bà có thể đắc tội chính là Hoắc Tử Kim.
Mà Hách Lôi ỷ có con gái chống lưng, lập tức đứng lên xông về phía Hoắc Tử Kim.
“Bốp.” Bà hung hăng đá lên người cô ta, miệng hung hăng mắng chửi: “Con rắn không biết xấu hổ như cô, bà đây có lòng tốt muốn làm nông dân một lần.”
“Tôi đạp chết cô, đạp chết cô.” Hách Lôi phút chốc nổi nóng, cảnh tượng cực kỳ khó coi.
Chu Hàn lập tức liếc mắt nhìn Thanh Long, anh ta hiểu ý, vội vàng tiến về trước mấy bước kéo Hách Lôi ra.
Anh ta vừa vươn tay, Hách Lôi hoảng sợ hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống.
Thanh Long cười lạnh, châm chọc nói: “Long gia tôi dọa bà chơi thôi, đừng coi là thật.”
Hách Lôi rất phẫn nộ trước lời trêu chọc của Thanh Long, nhưng bà lại không nói gì.
“Tung tích của cha con Thái lão gia vẫn không chịu nói sao?” Mà chính vào lúc này Chu Hàn đột nhiên tiến về trước mấy bước, đến trước mặt Hoắc Tử Kim, lạnh lùng hỏi.
Sắc mặt Hoắc Tử Kim lập tức lộ vẻ do dự, cô ta nhìn Hách Lôi, rất tức giận người phụ nữ đó.
Hơn nữa cô ta giữ cha con Thái lão gia là để làm con bài cho đường lui của mình.
Trước khi đến biệt thự của Chu Hàn, Hoắc Tử Kim đã chuẩn bị cho việc bị bắt.
Vốn dĩ cô ta cho rằng chỉ cần lấy con bài cha con Thái lão gia, Chu Hàn sẽ tha cho mình.
Chỉ là cô ta làm sao cũng không ngờ Chu Hàn lại không hiểu tình người như vậy, hoàn toàn không thể đàm phán.
Nhưng trên thực tế là Hoắc Tử Kim tự mình tìm đường chết.
Bây giờ tuy hai con bài đã mất giá trị, nhưng Hoắc Tử Kim vẫn muốn lợi dụng một phen.
Cô ta khẽ hé môi: “Muốn tôi nói ra tung tích của cha con Thái lão gia cũng không phải không được.”
Nói rồi cô ta chuyển chủ đề: “Tiền đề là cho tôi tát bà ta hai cái.”
Dứt lời Hoắc Tử Kim vươn tay chỉ về phía Hách Lôi.
Hách Lôi nghe vậy nổi trận lôi đình, bà xông về trước hung hăng đạp hai cái lên người Hoắc Tử Kim phẫn nộ nói: “Cô còn muốn đánh bà đây? Chỉ dựa vào con rắn sắp bị đông chết như cô?”
“Cô xứng sao, phụt.”
Hách Lôi hoàn toàn không để ý hình tượng, phun nước bọt khắp nơi, còn phun lên người Hoắc Tử Kim.
Với nỗi nhục phải chịu như vậy, Hoắc Tử Kim cắn răng nuốt cục tức xuống.
Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm lên người Chu Hàn, đợi Chu Hàn trả lời.
Chỉ cần Chu Hàn gật đầu, Hoắc Tử Kim sẽ tát Hách Lôi hai cái, hung hăng xả cơn giận này.
Mà Chu Hàn vốn có thể không đồng ý, cho dù không đồng ý anh cũng có cả trăm cách khiến Hoắc Tử Kim thành thật nói ra tung tích của cha con Thái lão gia.
Nhưng như vậy quá lãng phí thời gian, hơn nữa Hoắc Tử Kim hoàn toàn không giống dáng vẻ bên ngoài, dễ chinh phục như vậy.
Cho nên Chu Hàn quyết định lấy lui làm tiến.
Anh lập tức gật đầu, lên tiếng: “Chỉ cần cô nói tung tích cha con Thái lão gia cho tôi biết, Hách Lôi tùy ý cô đánh thế nào cũng được.”
Hoắc Tử Kim nghe vậy trong lòng vui mừng, lập tức thốt lên: “Hẻm số tám, con hẻm bỏ hoang.”
Mà Hách Lôi sốt ruột đỏ mắt, bà chỉ Chu Hàn hét lên: “Chu Hàn, cậu là đồ khốn, tôi là mẹ vợ của cậu đấy.”
“Mẹ, bớt nói lại đi.” Tô Hàm dùng ánh mắt ngăn lời nói còn lại của Hách Lôi.
Mà lúc này Thanh Long ra vẻ muốn cởi trói cho Hoắc Tử Kim, Chu Hàn lại đột nhiên lắc đầu.
Bất đắc dĩ, Thanh Long chỉ đành thở dài, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Tử Kim đầy vẻ trêu đùa.
Hoắc Tử Kim bị Chu Hàn chơi rồi.
Mà Hách Lôi mặt đầy kinh ngạc, vừa rồi bà mắng Chu Hàn là đồ khốn, Chu Hàn không những không mượn cơ hội này để Hoắc Tử Kim thay anh xả giận, ngược lại còn ngăn cản Thanh Long không cởi trói cho Hoắc Tử Kim.
Lấy đức báo oán, cũng chỉ đến thế thôi.
“Thanh Long, canh chừng Hoắc Tử Kim.” Chu Hàn dặn dò một câu, xoay người rời đi.