Đế Quốc Chiến Thần

Chương 74: Biết tung tích




Chu Hàn nghe vậy thay đổi sắc mặt, cuối cùng ánh mắt khóa chặt Hoắc Tử Kim, anh lên tiếng hỏi: “Sao cô biết tung tích của Thái Đại Cường?”

Hoắc Tử Kim nặn ra nụ cười khổ, nói thẳng: “Bởi vì khi cha con Thái lão gia muốn bỏ chạy, tôi đã phái người bắt họ lại.”

Chuyện đến nước này, Hoắc Tử Kim không định che giấu nữa.

Bởi vì trong lòng cô ta rất rõ ràng, có vài chuyện không thể giấu được.

Chu Hàn vừa nghe câu này lập tức bừng tỉnh hiểu rõ.

Chẳng trách cha con Thái lão gia giống như bốc hơi khỏi nhân gian, thì ra là bị thế lực Hoắc thị che giấu.

Thay vì tin câu “bắt lại” trong miệng Hoắc Tử Kim, Chu Hàn càng tin tưởng, Hoắc Tử Kim muốn “giấu” cha con Thái lão gia.

Dù sao Hoắc Tử Kim và cha con Thái lão gia vốn dĩ cấu kết làm chuyện xấu, thời khắc mấu chốt ra tay bảo vệ cũng là chuyện thường tình.

“Tha cho cô cũng được, bảo gia chủ nhà họ Hoắc các cô đích thân đến chỗ tôi đòi người.” Ánh mắt Chu Hàn lóe lên, khóa chặt trên người Hoắc Tử Kim.

Cả người Hoắc Tử Kim lập tức run rẩy, cô ta thật sự bị dọa sợ. Ánh mắt Chu Hàn tràn ngập sát cơ, hơn nữa còn là rèn giũa ra từ vô số lần sinh tử.

Cho nên, dù là người đẹp rắn rết như Hoắc Tử Kim cũng sẽ sợ hãi một ánh mắt của Chu Hàn.

“Có điều.” Chu Hàn chuyển chủ đề, thản nhiên lên tiếng: “Cô nhất định phải nói rõ ràng tung tích của cha con Thái lão gia, nếu không gia chủ Hoắc thị của các cô không cần thiết đến đây đòi người với tôi nữa.”

Nói xong Chu Hàn xoay người rời đi, vào phòng ngủ. Tô Hàm theo sát phía sau, tất cả mọi người đều không nhìn Hoắc Tử Kim.

Dường như Hoắc Tử Kim trong mắt họ hèn mọn như một hạt bụi vậy.

Mà thực tế đúng là như thế, bây giờ Hoắc Tử Kim hiển nhiên đã trở thành chó nhà có tang.

Hơn nữa tất cả mọi người có mặt đều không đối phó với cô ta, cho nên không ai thèm để ý cô ta, càng không nể mặt cô ta chút nào.

Đương nhiên, trừ Hách Lôi ra.

Bà biết rõ nhà họ Hoắc ở Cảng Thành là nhà giàu số một, mà bà lại nợ một khoản tiền lớn, hoàn toàn không thể kiếm được để trả lại.

Dù sao bây giờ Chu Hàn không quan tâm bà, Tô Khánh Đông càng không thể dựa dẫm, khập khiễng một chân.

“Thanh Long, giao cô Hoắc cho tôi xử lý, tôi đảm bảo sẽ canh chừng cô ta đàng hoàng.”

Chính vào lúc Thanh Long kéo Hoắc Tử Kim vào căn phòng bên cạnh, Hách Lôi đột nhiên sáp tới nói với Thanh Long.

Lúc này gương mặt bà tràn ngập nhiệt tình, tựa như có mối quan hệ thân thiết với Thanh Long.

Nhưng Hách Lôi lại quên mất, trước lúc đó bà còn đứng trước mặt Chu Hàn mắng Thanh Long là một con chó.

Cho nên Thanh Long chẳng muốn để ý đến Hách Lôi.

Anh ta hoàn toàn không thèm quan tâm, sau khi đưa Hoắc Tử Kim vào phòng, tự mình đứng một bên canh giữ.

Trong lòng Hách Lôi phẫn nộ, nhưng biểu hiện trên mặt lại rất thân thiện.

Giờ phút này, vì tiền, tức giận thế nào Hách Lôi cũng nhịn được, chuyện gì cũng làm ra được.

Đúng là ứng với câu nói, người chết vì tiền chim chết vì mồi.

Mà Hách Lôi chính là loại người yêu tiền.

Sau khi ở trong phòng một lúc, thấy Thanh Long mãi không có ý định rời đi, tròng mắt Hách Lôi đảo quanh, đột nhiên nghĩ ra một cách.

Bà giả vờ rời khỏi phòng, sau khi ra ngoài ngồi một lúc lại vào phòng lần nữa.

“Con rể tốt của tôi bảo cậu qua đó một chuyến, hình như có chuyện gì quan trọng tìm cậu.” Hách Lôi nháy mắt với Thanh Long.

Thanh Long cau mày, dời tầm mắt ra khỏi người Hách Lôi.

Đối với Hách Lôi, anh ta thật sự cảm thấy cạn lời đến cực điểm.

Nhưng với Chu Hàn, Thanh Long lại không dám lơ là.

Anh ta lập tức hỏi Hách Lôi một câu: “Thật sao?”

Thanh Long biết Hách Lôi nhiều mưu kế, cho nên không dễ dàng tin tưởng.

“Lừa cậu làm gì?” Hách Lôi giải thích một câu: “Tôi không dám lấy danh nghĩa của con rể ra oai đâu.”

Thanh Long nghe vậy cười lạnh một tiếng, vươn tay chỉ vào mũi Hách Lôi, tự hào nói: “Có cho bà cũng không dám.”

Dứt lời, Thanh Long lại quay đầu nhìn Hoắc Tử Kim. Thấy đối phương như người mất hồn ngồi dưới đất, hoàn toàn không có dáng vẻ dám bỏ trốn.

Lúc này Thanh Long mới âm thầm thở phào, nhấc chân rời khỏi phòng, thầm nghĩ đi nhanh về nhanh.

Mà sau khi Thanh Long cất bước ra khỏi phòng, Hách Lôi lén lút đi đến chỗ mắt mèo trước cửa.

Bà nhìn thấy rõ ràng tốc độ Thanh Long rất nhanh, chớp mắt đã vào phòng của Chu Hàn.

Thấy vậy, trong lòng Hách Lôi vui mừng, lập tức đi đến trước mặt Hoắc Tử Kim.

Bà cười tủm tỉm chào hỏi một tiếng: “Cô Hoắc, uất ức rồi phải không?”

Hoắc Tử Kim nghe vậy ngẩng đầu nhìn Hách Lôi, lại không nói gì, lặng lẽ cúi đầu.

Thấy Hoắc Tử Kim chán nản như vậy, Hách Lôi lập tức sáp lại nói: “Cô Hoắc, không biết cô có chịu làm một cuộc giao dịch với tôi không?”

Nói rồi Hách Lôi cũng không lãng phí thời gian. Không đợi Hoắc Tử Kim phản ứng, bà nói tiếp: “Nếu tôi thả cô đi, cô sẽ cho tôi bao nhiêu tiền?”

Hoắc Tử Kim nghe Hách Lôi nói xong đầu tiên là sửng sốt, lập tức phản ứng lại.

Đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm Hách Lôi, sau khi đánh giá một lúc mới chậm chạp hỏi một câu: “Bà là mẹ vợ của Chu nguyên soái?”

Hách Lôi vội vàng gật đầu: “Đúng, thì ra cô Hoắc biết à?”

Nói rồi bà khoe khoang: “Chỉ cần một câu của tôi, con rể tốt của tôi sẽ ngoan ngoãn thả cô ra.”

Vốn dĩ Hách Lôi cảm thấy tự hào vì những gì mình nói, cảm thấy bản thân rất lợi hại.

Nhưng còn chưa đợi bà vui mừng, Hoắc Tử Kim đã tạt một gáo nước lạnh: “Chỉ dựa vào bà? Đừng đùa nữa, bà có thể làm chủ thay Chu nguyên soái sao?”

Hách Lôi thấy Hoắc Tử Kim không tin lập tức nóng máu.

“Tôi nói cho cô nghe cô Hoắc, cô đừng xem thường tôi.” Hách Lôi cực lực giải thích: “Quan hệ giữa tôi với con rể rất tốt…”

Nhưng không đợi Hách Lôi nói xong, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân hỗn loạn.

Sau đó mấy người nhanh chóng bước vào.

Người đi đầu không phải ai khác, chính là Chu Hàn.

Mà sau lưng anh vẫn là Tô Hàm và Thanh Long.

Chu Hàn không nói gì, anh chỉ yên lặng nhìn Hách Lôi.

Tuy tròng mắt anh tĩnh lặng như nước, nhưng lại mang theo khí phách khiến lòng người hoảng sợ.

“Con rể, sao con lại đến đây?” Hách Lôi giả vờ không biết gì, dáng vẻ rất kinh ngạc.

Bà vén tóc trước trán, mỉm cười ngại ngùng.

Nhưng Chu Hàn hoàn toàn không để ý bà, giống như không hề nhìn thấy.

Thanh Long như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Hách Lôi, khí thế đó tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể xông đến cho bà hai cái tát.

“Mẹ, mẹ làm gì vậy?’ Tô Hàm nhịn không được lên tiếng: “Tại sao mẹ lại tách Thanh Long ra, một mình chạy đến phòng Hoắc Tử Kim?”

Tô Hàm không hề vạch trần sự việc, mà giúp mẹ mình che giấu.

Nhưng Tô Hàm làm sao cũng không ngờ, mẹ mình lại không biết xấu hổ đến mức này.

Hách Lôi bị Tô Hàm chất vấn thì đứng dậy từ dưới đất.

Bà tức giận nói: “Con phản rồi, nói chuyện với mẹ kiểu gì đấy?”

Dáng vẻ đó giống như bà làm sai chuyện gì cũng là lẽ hiển nhiên. Mà Tô Hàm bất kể thế nào cũng phải đứng về phía bà vô điều kiện, ủng hộ bà.

“Con nói chuyện thế nào phụ thuộc vào việc mẹ làm người thế nào.” Tô Hàm lập tức không giữ mặt mũi cho Hách Lôi nữa.

Dáng vẻ cô hiên ngang, khó chịu nói: “Mẹ, có phải mẹ muốn thả Hoắc Tử Kim không? Con cho mẹ biết, mẹ chết tâm đi.”

Đối diện dáng vẻ bức người của Tô Hàm, Hách Lôi thẹn quá hóa giận.

Nhưng bà nói sao cũng không chịu thừa nhận mình có suy nghĩ muốn thả Hoắc Tử Kim.

Mà chính vào lúc này, Hoắc Tử Kim dưới đất đột nhiên lên tiếng.