Ông ta trở tay lấy ra một vũ khí nóng ở dưới gối ném cho trợ lý, cao giọng nói: “Cậu biết quá nhiều rồi, tự sát đi.”
Trợ lý lập tức cảm thấy nghi hoặc, anh ta đầy vẻ khó hiểu nhìn Thái lão gia, rất không cam lòng hỏi: “Vì sao?”
Thái lão gia hơi mỉm cười, cũng không nói nhảm với anh ta, mà cầm vũ khí nóng trong tay, nhắm ngay trợ lý “đoàng” một tiếng.
“Nhặt xác đi.” Thái lão gia lạnh lùng nói một câu, sau đó bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ông ta vừa dứt lời, vài người áo đen lập tức chui ra từ dưới giường, kéo thi thể của trợ lý ra ngoài.
Mặc dù tuổi tác của Thái lão gia đã cao nhưng sức khỏe của ông ta khá tốt, hơn nữa ông ta vẫn là một võ giả.
Cũng chính vì vậy mới không giữ vệ sĩ bên cạnh.
Từ sau chuyện xảy ra hôm nay, Thái lão gia nâng cao cảnh giác, không dám lơ là nữa.
Vì thế ông ta sắp xếp vài tên vệ sĩ bên cạnh mình, đều là các bậc cao thủ.
Cùng lúc đó, ở bên kia.
Sau khi Thái Đại Cường rời khỏi bệnh viện thì đi tìm Hoắc Tử Kim.
Hai người đang bàn bạc kế hoạch ở trên thuyền để dễ dàng trả đũa Chu Hàn.
“Lão Thái, ông định làm thế nào?” Hoắc Tử Kim lắc ly rượu vang, hỏi Thái Đại Cường.
Người sau nghe vậy trong hai mắt hiện lên chút thù hận, ông ta tức giận ngút trời, đột nhiên đập bàn: “Không phải bọn họ thành lập một công ty dược gì đó sao? Hôm nay khai trương phải không?” Thái Đại Cường lạnh lùng nói.
“Ông muốn động tới công ty dược của bọn họ?” Hoắc Tử Kim cảm thấy hơi kinh ngạc, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Đừng nghĩ vậy, công ty Tĩnh Giang là nhóm hợp tác với bọn họ.”
Thái Đại Cường lại hồn nhiên phớt lờ mà nói: “Tôi chẳng quan tâm anh ta hợp tác với ai, cứ cho người nổ sập công ty dược Tô Thị trong đêm, nổ thành mảnh vụn rồi nói.”
Mặc kệ thế nào Thái Đại Cường cũng phải làm chuyện này, cho dù lúc Chu Hàn truy cứu cùng lắm thì liều mạng đến cùng.
Ông ta đã không suy nghĩ đến hậu quả, ba của mình tức đến hộc máu, lúc này Thái Đại Cường chỉ có một suy nghĩ, đó chính là báo thù.
Nhìn Thái Đại Cường bị thù hận làm mờ đầu óc, Hoắc Tử Kim thở dài một hơi.
Nhưng bề ngoài quan hệ giữa Thái Đại Cường và cô ta rất thân thiết.
Nhưng thực tế Thái Đại Cường chỉ là một quân cờ của Hoắc Tử Kim mà thôi.
Nếu bây giờ quân cờ này chọn ra tay, muốn nhảy vào hố lửa, tất nhiên Hoắc Tử Kim sẽ không ngăn cản.
Hơn nữa Hoắc Tử Kim biết rõ, công ty dược Tô Thị có ý nghĩa gì với đám người Chu Hàn.
Công ty dược Tô Thị là cơ hội tuyệt vời để mẹ con Hách Lôi lật bàn.
Một khi Thái Đại Cường cho nổ công ty dược Tô Thị, chắc chắn sẽ rước lấy họa sát thân, đây không chỉ đơn giản là phá hủy tâm huyết của người khác.
Mà lúc này Hoắc Tử Kim nghĩ đến cách lo cho thân mình, đến lúc đó chỉ cần đẩy tất cả tội lỗi cho Thái Đại Cường là được.
Mặc kệ Thái Đại Cường nhận hay không, ông ta đều chỉ có một đường chết.
Huống chi Hoắc Tử Kim sẽ phái người đi theo, để lại chứng cứ.
Bên kia, đám người Chu Hàn ăn một bữa lẩu đến mười giờ rưỡi tối mới tàn cuộc.
Ba người Chu Xung, Hoàng Minh, Tiết Minh Dương say đến mức không đi được.
Mà Chu Hàn và tứ đại chiến thần lại như không có chuyện gì, chút rượu này với bọn họ mà nói chỉ làm hơi say thôi.
Người từng quen lưỡi đao liếm máu giống như đám người Chu Hàn, không sợ chết, không sợ chuyện, cũng không sợ say.
Bởi vì đàn ông nhiệt huyết như họ vốn không uống say.
Sau khi tất cả mọi người tản đi, lúc này đám người Chu Hàn mới ngủ.
Một giấc này, tất cả mọi người ngủ rất sâu.
Cho đến tám giờ sáng hôm sau, khi Chu Xung chịu đựng cơn đau đầu tỉnh dậy, lại phát hiện có một lời triệu tập đến họp hội đồng quản trị khẩn cấp.
Mắt của ông ta đột nhiên trợn to, rất nhanh biết được tin công ty dược Tô Thị bị nổ.
Mà người cho nổ công ty dược Tô Thị không phải ai khác, chính là Thái Đại Cường.
Chu Xung báo cáo tin tức cho Chu Hàn trước, mà thực tế Chu Hàn đã sớm biết rồi.
Anh đã nhanh chóng chạy đến công ty dược Tô Thị, dẫn theo cả nhà Tô Hàm và hai người Tiết Minh Dương.
Sau khi vào hiện trường, trừ một đống phế tích thì không còn lưu lại cái gì.
“Tên Thái Đại Cường khốn kiếp, tôi phải róc sống ông ta.” Hách Lôi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tô Khánh Đông thì thở dài, trong mắt ông thêm một vẻ chán nản.
Khác với tâm trạng mất mát của mọi người, Tô Hàm có vẻ thản nhiên đối mặt.
Bởi vì cô tin, chỉ cần có Chu Hàn thì không có chuyện gì không giải quyết được.
Cô tin Chu Hàn còn tin hơn cả thần linh, mặc dù cô là một người chủ nghĩa duy vật.
Mà Chu Hàn chính là thần trong mắt Tô Hàm.
“Đi, tóm thằng khốn Thái Đại Cường.” Hoàng Minh đột nhiên duỗi tay kéo Tiết Minh Dương.
Nếu là trước đây chắc chắn Hoàng Minh không dám nói kiểu câu này, anh ta sợ Thái Đại Cường muốn chết.
Nhưng hôm nay khác, có Chu Hàn làm chỗ dựa phía sau, cái đuôi của Hoàng Minh có thể vểnh lên trời.
“Đừng làm liều, chuyện này khẳng định Thái Đại Cường mở miệng chờ chúng ta chui vào đấy.” Tiết Minh Dương rất bình tĩnh, cậu liếc cái nhìn thấu bản chất sự việc.
Chu Hàn nghe vậy, theo bản năng quay đầu nhìn Tiết Minh Dương, cho cậu một ánh mắt khen ngợi.
Mặc dù Hoàng Minh lớn hơn Tiết Minh Dương mấy tuổi, hoàn toàn là một đàn anh.
Nhưng việc cần phải bàn luận làm việc chín chắn, Tiết Minh Dương có thể ném Hoàng Minh xa mấy con phố.
“Mở miệng thì làm sao? Mặc kệ Thái Đại Cường giở trò gì, chúng ta đón lấy là được.” Hoàng Minh nói rất ung dung, anh ta mạnh mẽ làm mặt quỷ về phía Chu Hàn.
Nói rất tự tin: “Không phải chúng ta còn có anh Chu sao?”
“Ai cho anh tự tin thế?” Tiết Minh Dương có hơi bất mãn với Hoàng Minh, không có bản lĩnh, chỉ giỏi khoác lác.
“Đương nhiên là anh Chu cho tôi.” Hoàng Minh ra vẻ đương nhiên.
Tiết Minh Dương nghe vậy lườm Hoàng Minh, không muốn nói nhảm với anh ta nữa, dù sao nói tới nói lui miệng Hoàng Minh cũng không thể nói ra lời hay.
“Thanh Long, truyền lệnh tôi.” Chu Hàn không quay đầu lại mà đột nhiên lên tiếng dặn dò: “Phong sát Thái Đại Cường.”
Mặc dù vẻ mặt của Chu Hàn thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng anh là người tức giận nhất.
Anh vốn dĩ muốn mượn công ty dược Tô Thị để cho mẹ vợ và Tô Hàm được vui vẻ nở mày nở mặt, nhưng không ngờ Thái Đại Cường lại dám cho nổ công ty dược này.
“Tuân lệnh.” Theo sau một giọng trả lời kiên định truyền đến từ góc tối, bóng dáng Thanh Long lập tức xuất hiện.
Nhưng anh ta rời đi rất nhanh.
Hòe Châu, gió nổi mây vần, sắp trở trời rồi.
Mà đúng lúc này, Thái lão gia đang ở bệnh viện nhìn tin tức trong máy tính bảng, sắc mặt của ông ta hơi nghiêm trọng.
Ông ta hoàn toàn không ngờ đứa con trai Thái Đại Cường lại ngu xuẩn đến nước này.
Đây không phải là chó cùng rứt giậu sao? Đang êm đẹp đi nổ công ty dược của người ta làm cái gì?
Vốn dĩ chuyện này còn có một đường sống, nhưng con trai lại cho nổ công ty dược của người ta, không phải tìm chết thì là gì?
Cho dù chủ nhân của song hắc thủ không truy cứu, chỉ sợ Kỳ Tiếu Thiên cũng sẽ xách con trai Thái Đại Cường vào chỗ chết.
Đổi là trước đây, Thái lão gia sẽ vẫn thương Thái Đại Cường. Mà bây giờ ông ta tức giận tiếc nuối.
Trước đây Thái Đại Cường thua trong tay Kỳ Tiếu Thiên, một lần đó, vì đưa con trai ra ngoài, Thái lão gia không tiếc uy hiếp Kỳ Tiếu Thiên một lần.
Có thể nói là vô cùng đắc tội đối phương, cho nên lúc này ông ta vốn không có đường lui.
Giờ phút này ông ta rất lo lắng cho an nguy của Thái Đại Cường, lập tức không thể tiếp tục giả bộ nữa.
“Đại Cường, nhanh tới bệnh viện, ba đưa con đi trốn.” Thái lão gia trực tiếp gọi điện thoại cho Thái Đại Cường, cũng không giải thích thêm, càng không muốn tiếp tục giả bộ.
Mà Thái Đại Cường vừa nghe giọng nói chuyện của ông vô cùng trung khí, không hề giống từng hộc máu, sức khỏe không tốt.
Thái Đại Cường đột nhiên ý thức ra điều gì, anh ta bị ông lừa.