Cũng chính vì thế, sau khi Thái lão gia tỉnh lại định giả điên giả dại khẳng định con trai mình hại mình.
Như vậy sẽ không đánh rắn động cỏ, có thể lừa gạt kẻ đã ra tay trong bóng tối kia.
Đến lúc đó, Thái lão gia sẽ lặng lẽ tham gia ván cờ này, chỉ điểm con trai mình ra trận.
Sau khi bắt được kẻ kia, ông phải dằn vặt gã đó một trận.
Mà Thái lão gia lại tin tưởng Thái Đại Cường không hại mình một cách chắc chắn như thế.
Có hai nguyên nhân, đầu tiên người gặp ông trước khi xảy ra chuyện không phải “con trai thật” của ông.
Nói cách khác, đã có người ngụy trang thành Thái Đại Cường đến hại ông. Nhưng không hề thẳng tay hành động, chứng minh người đó muốn đổ oan cho Thái Đại Cường.
Còn nguyên nhân khác, tự nhiên ông căn cứ vào kinh nghiệm giang hồ bao nhiêu năm, thường người đầu tiên được nhắc đến cũng chưa chắc là người muốn hại mình.
Thái lão gia gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trải qua biết bao nhiêu sóng gió cuộc đời, lại đến cái tuổi hiện tại thì sớm đã thành tinh.
Mà Thái Đại Cường lại không hiểu nỗi khổ của Thái lão gia, gã chỉ nghĩ cha mình giận quá nói linh tinh mà thôi.
Thực tế Thái lão gia lại chơi chiêu khổ nhục kế để từ đó mò ra cái đuôi của kẻ trong bóng tối kia.
“Cha, cha nghe con giải thích. Con làm sao có thể…” Không đợi Thái Đại Cường nói xong.
Thái lão gia lấy chiếc gối ném thẳng mặt Thái Đại Cường, giận giữ quát tháo: “Cút khỏi đây cho ông.”
Dứt lời, ông chỉ tay vào trợ lý bên cạnh Thái Đại Cường, nói: “Cậu ở lại đây.”
Thái Đại Cường thấy cha mình giận như thế, mặt mũi xám xịt rời khỏi phòng bệnh.
Mà người trợ lý tiến lên hai bước, giải thích với Thái lão gia: “Thưa ngài, ngài thực sự hiểu lầm anh Thái rồi, hôm nay anh ấy luôn ở chung với tôi…”
Tên trợ lý chưa nói xong, đã bị ánh mắt Thái lão gia dọa tới mức không nói lên lời.
“Cậu thay tôi làm một chuyện, quyên góp hết số tài sản dưới danh nghĩa của tôi, một đồng cũng không để lại cho thằng bất hiếu Thái Đại Cường kia.” Thái lão gia tiếp tục diễn kịch.
Trong lòng ông hiểu rõ một điều, muốn lừa được kẻ trong bóng tối kia thì phải lừa được tất cả mọi người, thậm chí là người trong nhà.
Vì không ai có thể chắc chắn được đối phương có sắp xếp người bên cạnh Thái Đại Cường hay không.
Mà Thái lão gia hiện giờ trừ con trai mình ra thì không tin bất cứ ai.
Về chuyện vừa rồi, ông chỉ tung hỏa mù mà thôi.
Thái lão gia muốn để kẻ kia biết mình tưởng lầm con trai mình muốn đoạt gia sản.
Cho lên ông để cấp dưới quyên hết tiền ra ngoài, không cho Thái Đại Cường một xu nào.
Đương nhiên Thái lão gia hiểu rõ, Thái Đại Cường sẽ khống chế chuyện này, không để người ta làm như vậy.
Cuối cùng tiền của Thái lão gia vẫn thuộc về ông, nhưng chuyện này có thể khiến tên kia lộ diện.
Rồi gã sẽ biết, mình bị “lừa” rồi.
Tới gần tối, Chu Hàn nhận được tin tức cha của Thái Đại Cường phát điên, muốn quyên góp hết tài sản ra ngoài, không để cho Thái Đại Cường một xu nào.
“Nguyên soái, ngài thấy sao?” Tiết Minh Dương đứng bên cạnh Chu Hàn lên tiếng hỏi.
Giọng nói của cậu rất nhỏ nhẹ, thậm chí còn mang theo thái độ thận trọng từng li từng tí.
Chu Hàn ngửi được mùi âm mưu đâu đó, nhưng lại không tìm ra sơ hở ở chỗ nào.
Cuối cùng anh lắc đầu, không nói gì.
Mà Tiết Minh Dương thấy Chu Hàn không nói gì, lập tức không phát ra âm thanh nào nữa.
Hoàng Minh thì sáp lại gần, mừng rỡ nói: “Chu đại ca, Thái lão gia kia ngu quá…”
Ngay lúc Hoàng Minh cười trên nỗi đau của người khác, muốn trào phúng vài câu thì Chu Hàn liếc nhìn anh ta một cái.
Hoàng Minh bị ánh mắt của Chu Hàn ép tới không dám nói thêm nửa câu, vội vàng ngậm miệng.
“Nguyên soái, Hoắc Tử Kim dường như tra được manh mối gì đó, cô ta đã thông báo cho Thái Đại Cường, trực tiếp nhắm thẳng vào ngài.” Đúng lúc này, Vô Kiểm đột nhiên xuất hiện, nhắc nhở một câu.
Nghe Vô Kiểm nói thế, Chu Hàn cười lạnh một cái: “Không có lửa làm sao có khói.”
Chu Hàn đã nhìn ra Hoắc Tử Kim cố ý kiếm chuyện.
Nếu cô ta thực sự tìm ra manh mối thì mọi chuyện sẽ chỉ tới chỗ Vô Kiểm chứ không tới anh.
Cho nên chuyện này nói rõ Hoắc Tử Kim cố ý kéo hận thù, mà Thái Đại Cường hiện giờ khẳng định giận quá mất khôn, nói không chừng…
Chẳng qua Chu Hàn cũng không nghĩ nhiều. Nếu Thái Đại Cường dám gây sự. Chu Hàn có đủ năng lực để ông ta phải quỳ xuống đất xin tha thứ.
“Ngày mai doanh nghiệp Tô Thị khai trương, chỉ sợ Thái Đại Cường sẽ tới quấy rối.” Tô Hàm không nhịn được nói.
Chu Hàn quay đầu nhìn người phụ nữ của mình, rồi ôm cô vào trong ngực an ủi một câu: “Không đâu, Thái Đại Cường không có lá gan đó.”
Tô Hàm như chim non nép vào người Chu Hàn, mở miệng tính nói gì đó nhưng lại không nói thêm câu nào.
Mà Tiết Minh Dương chậm rãi nói một câu: “Bình tĩnh mà xem tình hình.”
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày kế tiếp, dược phẩm Tô Thị chính thức được khai trương.
Mà Chu Hàn trở thành cổ đông lớn nhất của dược phẩm Tô Thị, công ty Tĩnh Giang trở thành đối tác làm ăn với Tô Thị.
Hoàng Minh tức giận nói: “Nếu không phải Thái Đại Cường cướp tập đoàn Giang Đông, tôi đương nhiên cũng muốn biến Giang Đông thành đối tác của Tô Thị rồi.”
Cả đám không hề ngạc nhiên với việc Hoàng Minh thỉnh thoảng bật ra câu nói linh tinh, cũng không để ý tới anh ta.
Ngày khai trương rất thuận lợi, Tiết Minh Dương thành lập công ty lớn, cậu phối hợp với Chu Hàn rất tốt, hai người quản lý dược phẩm Tô Thị một cách ngay ngắn.
Sau một ngày bận rộn, một số khách hàng vì thông tin xấu của Tô Thị mà tới.
Mà những khách hàng đó vốn ở bên ngoài quan sát, kết quả bị Hoàng Minh kiên trì kéo thành khách hàng.
Hoàng Minh không có sở trường gì ngoài miệng rộng.
Đêm xuống, tất cả mọi người quay lại biệt thự làm nồi lẩu chúc mừng.
Vết thương trên đùi của Tô Khánh Đông chưa lành nên không thể ăn lẩu, càng không thể uống rượu.
Ông bất đắc dĩ nói: “Bác uống rượu được thì vui rồi, hôm nay là ngày vui của mọi người, dù thế nào cũng phải làm hai ba chén với mấy đứa.”
Hách Lôi trực tiếp trợn mắt nhìn Tô Khánh Đông, dọa ông sợ tới mức không dám nói thêm lời nào.
Chu Xung không về nhà mà tới luôn biệt thự của Chu Hàn, dáng vẻ không say không về.
Cả bốn đại tướng cũng rút về biệt thự uống rượu dùng bữa.
Mà bên ngoài có hơn trăm người bảo vệ của Chu thị, dù có sát thủ cũng kịp thời phát hiện.
Chu Hàn đứng lên phát biểu: “Hôm nay là ngày dược phẩm Tô Thị khai trương, mọi người cụng chén nào.”
Theo tiếng hô hào của Chu Hàn, bầu không khí trở nên sôi nổi.
Khi nhóm Chu Hàn vui vẻ nâng chén chúc mừng, Thái Đại Cường lại ở bên ngoài phòng bệnh Thái lão gia chau mày ủ dột.
Đột nhiên trong phòng bệnh có tiếng quát tháo: “Không ổn rồi. Lão gia hộc máu.”
Sau tiếng ầm ĩ, Thái Đại Cường giật nảy mình, dùng thân thể hơn trăm cân của mình phá cửa xông vào phòng bệnh.
Kết quả thấy cha mình nằm vật trên giường bệnh, trên mặt bê bết máu.
Đôi mắt Thái Đại Cường đỏ bừng, tức tới nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm đấm.
“Mẹ kiếp, ta muốn chúng bay nợ máu phải trả bằng máu.” Thái Đại Cường gầm lên, dặn dò trợ lý vài câu rồi giận đùng đùng rời khỏi bệnh viện.
Sau Khi Thái Đại Cường rời đi, Thái lão gia lại như bình thường ngồi trên giường dậy.
Ông nhìn trợ lý một cái, tán dương: “Phối hợp tốt lắm.”
Người trợ lý kia sững người, chợt hỏi: “Ngài không tin tưởng anh Thái sao? Vì sao phải dùng cách này để dò xét anh ấy?”
Thái lão gia nghe thế thì cười lạnh.