Đế Quốc Chiến Thần

Chương 70: Rước nhục vào thân




Sau khi Hoàng Minh đưa Tiết Minh Dương ra chỗ khác, Chu Xung mới thở dài một hơi, lên tiếng: “Cái mặt nạ da kia là mẹ đẻ của Tiết Minh Dương.”

Chu Hàn nghe vậy thì đổi sắc, bảo sao Tiết Minh Dương lại kính trọng người đeo mặt nạ da người kia như vậy, giờ anh đã hiểu vì sao.

Nhưng Chu Hàn cũng không hỏi nhiều.

Mà Chu Xung thấy Chu Hàn yên lặng như thế mới lên tiếng trước: “Chu Nguyên soái, anh hiểu rõ tình hình hiện tại đúng không?”

Tình hình mà Chu Xung nhắc tới chính là sự phân chia của các thế lực lớn tại Hòe Châu, mà quan trọng nhất chính là Hoắc Tử Kim và Thái Đại Cương.

“Chỉ là hai kẻ thích gây chuyện thôi, không đáng lo.” Chu Hàn mỉm cười, trong mắt anh, hai người Thái Đại Cương như đám sâu bọ mà thôi.

Thấy Chu Hàn tự tin như thế, Chu Xung không hề cảm thấy đối phương bốc đồng, ngược lại còn đề cao đối phương trong lòng.

Qua những chuyện trong quá khứ, ông đã biết Chu Hàn là loại người nói được làm được.

“Chu Nguyên soái Chu là tuổi trẻ tài cao.” Chu Xung giơ ngón tay cái, thực sự tán dương.

Chu Hàn mỉm cười, sau đó trình bày kế hoạch của mình một lượt.

Chẳng qua kế hoạch này của anh chủ yếu nhắm tới Tiết Minh Dương.

“Hiện giờ Tô Thị đang trong quá trình chuyển đổi, mà chuyện này đang được Tiết Minh Dương tạm thời quản lý, làm ăn bằng việc kinh doanh dược phẩm.”

“Hoàng Minh gần đây dính vào nhiều scandal, danh tiếng xuống dốc, vì thế cậu ta phải làm trợ lý cho Tiết Minh Dương.”

Chỉ hai câu đơn giản đã nói rõ tình hình hiện tại.

Chu Xung cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên ngồi thẳng lên nói: “Cứ giao tập đoàn Giang Đông cho tôi, để tôi nghĩ biện pháp thâu tóm hoặc đánh sập Giang Đông.”

Về phần thế lực Hoắc Tử Kim tại Hòe Châu, hai người không đả động tới một câu.

Dù sao thời cơ vẫn chưa tới.

Một khi thời cơ đến, hai người đương nhiên không do dự chặt đứt bàn tay đang muốn thôn tính Hòe Châu của Hoắc Tử Kim.

Hai người bàn bạc một số vấn đề chi tiết xong, Chu Xung cuối cùng cũng đứng dậy chào tạm biệt.

Mà từ đầu đến cuối Chu Hàn không hề hỏi vì sao ông ta lại giúp mình.

Có một số chuyện không cần hỏi, chỉ cần thời cơ, thời điểm thích hợp thì mọi manh mối sẽ hiện ra trước mắt mình.

Sau khi Chu Xung đi, Chu Hàn gọi Tiết Minh Dương để cậu gửi danh sách tử vong cho anh.

Đây là bước đầu tiên để mẹ con Hách Lôi trở mình, về phần Tô Hàm liên hợp Hoàng Minh để hạ độc chủ tịch tập đoàn Giang Đông…

Chu Hàn híp mắt, nở một nụ cười thần bí.

Anh muốn Thái Đại Cương tự lấy đá đập chân mình, để ông ta gieo gió gặt bão.

“Vô Kiểm.” Chu Hàn gọi một tiếng,

Một bóng người vọt ra, Vô Kiểm lập tức xuất hiện trước mặt anh.

“Đi hạ độc Thái lão gia, nhưng đừng độc chết.” Chu Hàn mỉm cười rồi nói tiếp: “Nhớ ngụy trang thành Thái Đại Cương, nhớ để lại dấu vết.”

Còn những chuyện khác Chu Hàn không nhiều lời, anh tin tưởng Vô Kiểm sẽ cho mình một kết quả vừa lòng.

“Vâng.” Vô Kiểm cung kính trả lời, rồi ẩn mình vào bóng đêm.

Không tới nửa tiếng sau, Vô Kiểm đã ngụy trang thành Thái Đại Cương.

Gương mặt bóng nhẫy dầu mỡ không chút nào khác biệt, thân hình béo ú lực lưỡng cũng được chuẩn bị một cách kĩ càng.

Vô Kiểm cao hơn Thái Đại Cương, nên bất đắc dĩ anh chỉ có thể dùng súc cốt thuật để mình nhỏ lại.

Về phần cơ thể béo ú thì anh dùng phần thịt đặc thù ngụy trang trên người.

Ngay cả quần áo cũng giống hệt bộ quần áo Thái Đại Cương mặc hôm nay.

Vô Kiểm thành công vào nhà họ Thái, đồng thời thuận lợi tìm được Thái lão gia.

Chỉ thấy Thái lão gia đang nằm trên ghế nhàn nhã uống trà, ánh mắt nhìn về hướng cửa sổ, im lặng hưởng thụ cảnh đẹp bên ngoài.

Vô Kiểm bước tới không nói gì, chỉ nhanh chân hơn tới gần Thái lão gia.

Thái lão gia thấy con trai mình về thì quay đầu nhìn rồi lên tiếng hỏi: “Đại Cường à, hôm nay rảnh hay sao mà về thăm cha vậy?”

“Ngồi xuống uống chén trà.” Thái lão gia vừa nói chuyện vừa nhanh tay rót một ly trà cho “Thái Đại Cường”, đẩy lên trước mặt anh.

“Thái Đại Cường” vẫn không lên tiếng, anh nâng cốc trà lên tu ùng ục.

Trong lúc uống trà, anh nâng mắt đánh giá xung quanh, nhanh chóng phát hiện mấy cái camera không góc chết trong phòng.

Nhìn thấy nó, khóe miệng Vô Kiểm hơi cong lên.

Anh để chén trà xuống, cố ý che khuất tầm mắt của Thái lão gia tới chén trà.

Đồng thời trắng trợn thả một viên thuốc màu đỏ trong chén của Thái lão gia.

Một màn này có thể bị camera quay lại, nhưng không hề khiến Thái lão gia phát hiện.

Viên thuốc màu đỏ càng dễ thấy, camera quay lại càng rõ nét.

Sau khi viên thuốc màu đỏ tiếp xúc với nước trà của Thái lão gia, không cần ngâm cũng tự tan, khiến người ta không thể nhận ra điều gì kì lạ.

Làm xong mọi thứ, Vô Kiểm không nói lời nào, trực tiếp đứng dậy rời đi.

“Đại Cường, sao con lại bơ cha?” Thái lão gia cao giọng, rõ ràng ông cụ đã tức giận.

Vô Kiểm không thèm để ý tới Thái lão gia, xoay người rời đi.

Thái lão gia thấy Thái Đại Cường rời đi cũng không đuổi theo.

Ông cụ thở dài một hơi, nghĩ mãi không ra vì sao tính tình con trai mình kì lạ như vậy, không hiểu chuyện với hiếu thuận như mọi khi.

Thái lão gia càng nghĩ càng tức, sau đó bưng chén trà lên uống một ngụm.

Kết quả vừa buông chén trà xuống, Thái lão gia đã ngã rầm xuống đất, miệng sùi bọt mép, toàn thân co giật.

Sau khi Thái lão gia xảy ra chuyện, Vô Kiểm đi tới phòng giám sát Thái lão gia, copy đoạn video vừa rồi ra.

Sau đó, anh đăng video lên..

Cùng lúc ấy, Chu Hàn nghiêng đầu nói với Thanh Long: “Thời cơ đã tới, đi thôi.”

Thanh Long gật đầu, cung kính trả lời: “Vâng.”

Nửa giờ sau, Vô Kiểm cùng Thanh Long trở lại biệt thự.

“Nguyên soái, đây là video lời khai của ba mươi tên dưới trướng Thái Đại Cường.” Thanh Long nói xong rồi kính cẩn đặt chiếc USB trước mặt Chu Hàn.

Anh không hề có ý cầm chiếc USB lên, chỉ hướng ánh mắt về phía Vô Kiểm rồi lạnh nhạt nói: “Đưa cái USB này cho Vô Kiểm đi, anh ta tự biết nên làm gì.”

“Vâng.” Thanh Long lập tức làm theo, đưa USB cho Vô Kiểm.

Sau khi nhận USB, Thanh Long cố ý để USB rơi vào tay “người có lòng”.

Chẳng mấy chốc, tên tuổi của Thái Đại Cường vang danh khắp chốn, không chỉ ở Hòe Châu, thậm chí người gần thủ đô cũng biết tới Thái Đại Cường.

“Thái Đại Cường muốn giết cha cướp đoạt tài sản, sớm ngày nắm giữ tài sản trong tay.”

“Nhân viên Thái Đại Cường không sợ đe dọa, đứng ra làm chứng chuyện Thái Đại Cường giết hại ngài Hoàng tập đoàn Giang Đông.”

“Lương tâm Thái Đại Cường bị chó ăn rồi sao? Anh ta có đạo đức hay không, hay là…”

Các hashtag liên quan tới Thái Đại Cương thay đổi liên tục, khiến Thái Đại Cường đang trong phòng bệnh của cha mình nổi trận lôi đình.

“Ai để lộ chuyện ngài Hoàng ra?”

“Tóm bọn chúng lại cho ta, giết. Giết sạch cái đám bạch nhãn lang đó, dám lên án ông đây.”

“Ông đây giết cha chiếm đoạt tài sản khi nào? Rõ ràng có kẻ muốn hãm hại ta…”

Thái Đại Cường gào thét trong bệnh viện, gương mặt núng nính của lão chuyển động, dường như có hàng tá dầu muốn rơi xuống.

“Mày cút ra ngoài cho tao.” Đột nhiên Thái lão gia đang nằm trên giường bệnh tỉnh lại, mặt mày thất vọng.

Thái lão gia nhớ tới ngày hôm đó, với lão già thành tinh như ông hiển nhiên đoán được có người giở trò.

Đầu tiên, Thái lão gia hiểu rất rõ Thái Đại Cường, ông ta biết con trai mình sẽ không làm chuyện như thế.

Thứ hai, Thái lão gia cảm thấy tình hình không đúng, giống như có kẻ nào nhằm vào nhà họ Thái.