Đế Quốc Chiến Thần

Chương 67: Chiến thần tụ họp




“Trước tiên chúng ta bắt đầu nói từ vụ việc của Hoàng Minh.” Thái Đại Cường đưa tay ra nhè nhẹ, vẻ mặt khổ sở: “Thằng nhóc Hoàng Minh này rất nham hiểm, dám kêu Chu Hàn đến trấn áp.”

Nói xong, Thái Đại Cường đưa tay sờ vết thương trên người mình, mặt ông ta tràn đầu sự hận thù.

“Ông Thái, tôi thấy chỉ một Hoàng Minh thôi cũng không phải ông muốn giết chết như nào là sẽ chết như đó đâu.” Tô Tam Cô rất khinh miệt thốt ra một câu, thực chất nếu bà ta s với Hoàng Minh thì một người dưới đất, một người trên trời.

Chỉ với thân phận của Hoàng Minh thôi đã có thể đè chết Tô Tam Cô rồi.

Chỉ là khi bà ta nói ra những lời này, không chỉ tim không đập, mặt không đỏ, mà ngược lại là vẻ mặt đương nhiên là vậy rồi.

“Bà nói nghe dễ.” Thái Đại Cường hừ lạnh mọt tiếng: “Hoàng Minh đúng là rất dễ đối phó, quan trọng là sau lưng cậu ta còn có Chu Hàn.”

Ngay lúc Thái Đại Cường vừa dứt câu, đột nhiên một thân ảnh từ nơi tối xuất hiện, chính là người áo đen đã cứu Thái Đại Cường lúc trước.

Người áo đen đó nhanh chóng xuất hiện trước mặt Thái Đại Cường, anh ta cúi người nói vài câu bên tai Thái Đại Cường.

Sau khi nghe xong, sắc mặt Thái Đại iCường thay đổi, ngay lập tức nói với người áo đen: “Ra tay.”

Người áo đen nghe vậy lập tức gật đầu, rồi ngay tức khắp xông đến một nơi tối.

Vị trí mà người áo đen đó xông đến chính là vị trí mà Tô Khánh Đông đang ẩn nấp.

Tô Khánh Đông thấy việc không hay rồi, đương nhiên cũng biết là bản thân không thể nấp được nữa.

Ông không hề do dự xông đến người áo đen, hai người ngay lập tức đánh nhau.

Thanh Long ở nơi tối quan sát rất kĩ, anh ta phát hiện rõ ràng Tô Khánh Đông là đối thủ của người áo đen, nhưng không hiểu sao lại thất thế.

Người áo đen và Tô Khánh Đông cũng ngầm hiểu được, lúc đang đối đánh với Tô Khánh Đông, đồng thời cũng nghi hoặc hỏi: “Rõ ràng ông có thể đánh thắng tôi, tại sao phải nhường?”

Tô Khánh Đông nghe vậy cười lạnh: “Nếu như cây kiếm của tôi trong tay, bây giờ cậu chỉ còn là một cái xác mà thôi.”

Người áo đen nghe vậy ngay lập tức hiểu ý, trong lòng nghĩ thì ra là vậy, thì ra do ông ta không có vũ khí trong tay.

Hai người càng đánh càng nhanh, càng đánh càng mạnh.

Thấy Tô Khánh Đông sắp bại trận, Thanh Long sao mà tiếp tục ngồi xem nữa.

Anh ta không nói lời nào, vội xông ra từ chỗ ấn nấp, đá bay người áo đen đó.

“Mạnh quá.” Người áo đen đó sau khi ổn định lại thân thể, vô thức thốt ra.

Thanh Long căn bản không hề quan tâm đến cậu ta, ngay lập tức lui về bên người Tô Khánh Đông, kéo Tô Khánh Đông trốn thoát ra bên ngoài.

Bởi vì sau khi Thanh long phát hiện ngoài người áo đen đó còn có không ít cao thủ đang quan sát.

Nếu như đối dầu với bọn họ, tuy Thanh Long chắc chắn đánh bại được họ, nhưng lại không chắc là có thể bảo vệc được Tô Khánh Đông.

Cho nên dưới sự bất lực đó, Thanh Long chỉ có thể làm vậy, dẫn Tô Khánh Đông rời khỏi rồi mới tính sau.

Nhưng Tô Khánh Đông vẫn còn muốn đánh tiếp, ông rõ ràng là không phục.

Thanh Long đánh một phát vào sau đầu Tô Khánh Đông, Tô Khánh Đông ngay lập tức ngất đi.

“Đừng để họ chạy mất.” Nhưng ngay lúc này Thái Đại Cường hét với người áo đen đó.

Nghe lệnh, người đó lập tức đuổi theo.

Các cao thủ ẩn nấp trong bóng tối cũng dần hiện thân, sau đó nhao nhao đuổi theo hướng của Thanh Long và Tô Khánh Đông.

Cả chiếc thuyền ngay tức khắc vang lên tiếng chuông cảnh báo, ngoại trừ những người khách đến chơi bạc, nhân viên nội bộ đều xông ra, bao vây cả con thuyền.

“Hừ, chạy đi, để tôi coi lần này các người chạy đi đâu được.” Thái Đại Cường hừ lạnh một tiếng rồi cũng đuổi theo.

Sau lưng Thái Đại Cường là Hoắc Tử Kim và Tô Tam Cô đi theo, trông hệt như hai con chú trung thành vậy.

Tốc độ của Thanh Long rất nhanh, trong khoảnh khắc thân ảnh chớp nhoáng, liền đi đến boong tàu.

Anh ta thậm chí nghe thấy tiếng súng nổ, bản thân tuy có thể dễ dàng tránh đạn, nhưng lại khó mà bảo vệ được Tô Khánh Đông.

Kết quả, một tiếng “pằng”, chân của Tô Khánh Đông bị trúng đạn, ông đau đến mức tỉnh dậy.

“Buông tôi ra, tôi phải giết chết bọn nó.” Tô Khánh Đông gầm gừ một tiếng, bắt đầu vùng vẫy.

Thanh Long không thèm nhìn ông một mắt, chưởng một cái lên sau gáy Tô Khánh Đông.

Tô Khánh Đông ngất đi lần nữa. Tuy bây giờ Thanh Long vẫn có thể rời thuyền, nhưng người trên boong tàu quá đông.

Với lại, không ít người còn có vũ khí nóng trong tay.

Nếu như đối đầu trực tiếp, tuy Thanh Long có năng lực tự vệ, nhưng thật sự không thể đảm bảo được an toàn của Tô Khánh Đông.

Cũng chính vì như vậy dẫn đến tình cảnh không thể thoát thân được.

Nếu không thì Thanh Long có thể thoát khỏi đây bất cứ lúc nào, cho dù đối phương có vũ khí đi chăng nữa anh ta cũng không hề sợ hãi.

“Ha ha ha, sao không bỏ chạy tiếp đi?” Đột nhiên Thái Đại Cường dẫn theo đám người đuổi đến, cùng lúc ông ta bật cười.

Còn lên tiếng chế giễu: “Ban nãy cậu không phải chạy nhanh lắm sao? Sao dừng lại rồi? Hay chạy không nổi rồi hả?”

Thanh Long quay đầu lại nhìn Thái Đại Cường, không hề che giấu sát khí trong đôi mắt của anh ta.

Bỗng dưng toàn thân Thái Đại Cường toát mồ hôi lạnh, thấm ướt cả tấm lưng.

Không hiểu vì sao, chỉ một ánh mắt của Thanh Long thôi mà lại có uy lực kinh khủng đến mức dọa mình toát cả mồ hôi.

Việc này đến bản thân Thái Đại Cường cũng không thể hiểu được.

“Cậu chính là cánh tay trái của Chu Hàn, đúng không?” Ngay lúc này Tô Tam Cô đột nhiên lên tiếng nói: “Lần trước cậu là người bắt tôi?”

Cùng lúc Thanh Long bị bao vây, khó thoát thân thì bên còn lại nội gián mà Chu Xung gài sẵn trên thuyền đã kể lại toàn bộ sự việc cho ông ta.

Sau khi Chu Xung xem xong đoạn video mà thuộc hạ gửi đến, ông ta hơi do dự một chút, cuối cùng anh ta dùng một số lạ chuyển tiếp video cho Chu Hàn.

Rất nhanh Chu Hàn nhận được video đó.

Xem xong anh không hề nói gì, sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng, Chu Hàn đi ra bên ngoài.

Anh quay đầu nhìn, thấy bọn người Tô Hàm không đi theo ra đây mới hướng đến phía bóng tối mở miệng nói: “Bạch Hổ, Huyền Võ, Chu Tước.”

“Đi đi, cứu Thanh Long và ba vợ của tôi, hành động phải nhanh.”

Sau khi Chu Hàn vừa dứt câu, ba thân ảnh hiện lên trong bóng tối, xuất hiện trước mặt anh.

“Tuân lệnh.”

“Tuân lệnh.”

“Tuân lệnh.”

Ba người gần như là trả lời cùng lúc, khí thế hừng hực.

Ngay lúc thân ảnh ba người chuyển động rời đi, Chu Hàn mới chắp tay ra phía sau, chậm rãi xoay người trở về biệt thự.

Trong khoảnh khắc bước chân vào biệt thự, trong ánh mắt Chu Hàn hiện lên một tia lạnh.

Bước vào biệt thự, Tô Hàm nhận ra rất rõ sự bất thường từ sắc mặt của Chu Hàn, cô vội vã hỏi: “Sao vậy? Có phải lại có chuyện gì rồi không?”

Mấy ngày nay chuyện xấu, chuyện xui xảy ra quá nhiều, khiến cho gia đình Tô Hàm không yên bình được.

“Ba em đâu?” Tô Hàm đột nhiên nhận thức ra điều gì đó, buột miệng hỏi.

Chu Hàn cười nhạt, ôm chặt lấy người phụ nữ này.

Anh lên tiếng an ủi: “Không cần lo lắng, ba vợ không sao, rất nhanh sẽ trở về thôi.”

Cho dù những lời nói này của Chu Hàn có thoải mái, bình thường như nào, Tô Hàm vẫn nhận ra sự kì lạ, cô cảm thấy chuyện không hề đơn giản như Chu Hàn nói.

Cùng lúc đó, trên thuyền.

Toàn bộ người chia thành ba vòng vây quanh chặt Thanh Long và Tô Khánh Đông.

“Tự chặt đôi tay mình, rồi quỳ xuống cúi đầu cho tôi, phải cúi lạy ba cái.” Tô Tam Cô bước đến trước mặt Thanh Long, kiêu căng nói: “Đương nhiên rồi, cậu đừng tưởng cậu làm theo tôi nói là sẽ xong chuyện.”

Nhưng không đợi bà ta dứt câu thì thấy ba thân ảnh với tốc độ như sấm xông vào.

Trong chớp mắt đã xuất hiện trên thuyền.

Ngay sau đó những người cầm vũ khí trong ba vòng người đó ai nấy đều dần dần ngã xuống, chỉ một chốc lát, ba thân ảnh đó đã đánh vào tới vòng thứ ba.