Đế Quốc Chiến Thần

Chương 60: Cậu nên ra khỏi núi rồi




Mãi cho đến khi sau khi Chu Tước rời đi, Chu Hàn lúc này mới bắt đầu đánh giá tình hình xung quanh.

Chỉ nhìn thấy bên ngoài biệt thự có rất nhiều xe, ngoại trừ một chiếc xe cứu thương ra, còn lại đều là xe chuyên dụng nha môn của đám Kỳ Tiếu Thiên cả.

“Chu Nguyên soái, mẹ vợ của ngài gặp phải chuyện lớn rồi.” Kỳ Tiếu Thiên vô cùng lo lắng đi xuống xe, anh ta đã mất đi cái dáng vẻ nịnh nọt giả dối a dua bình thường, lúc này cả cơ thể đều trong trạng thái nóng như lửa đốt.

Ánh mắt của Chu Hàn như nước, lẳng lặng đặt trên người của Kỳ Tiếu Thiên.

Một lát sau anh mới mở miệng chậm rãi hỏi một câu: “Là ai báo nha môn?”

Kỳ Tiếu Thiên cũng không hề giấu diếm, trả lời vô cùng dứt khoát: “Là một cuộc điện thoại nặc danh.”

Chu Hàn nghe Kỳ Tiếu Thiên nói xong, trong lòng phát giác việc này có chút kỳ quặc.

Hơn nữa, thậm chí anh còn không đoán ra được người đứng sau chuyện này là ai, Tô Tam Cô sao? Cái này rõ ràng là không có khả năng rồi.

Ngay lúc Chu Hàm đang chìm trong trầm tư, Kỳ Tiếu Thiên lại tiếp tục mở miệng nói: “Chu Nguyên soái, còn có một tin xấu nữa.”

“Ông chủ của Tập đoàn Giang Đông, Hoàng Mộc Xuân chết rồi, là bị người ta hạ độc chết.”

“Thủ đoạn của hung thủ rất thành thạo, không hề để lại bất kỳ dấu vết nào ở hiện trường cả.”

“Chúng tôi còn nhận được hai bức thư nặc danh, nội dung đều nói về hung thủ giết người.”

“Chỉ có điều trong đó có một bức thứ nhắm vào mẹ vợ của anh, còn một bức thư khác chính là nhắm vào Tô Hàm.”

“Thuộc hạ của anh chúng tôi không có quyền đem đi thẩm vấn, nhưng mà mẹ vợ của anh chúng tôi bắt buộc phải đem đi, bởi vì bà ta mới là kẻ đầu têu của sự việc, xui khiến Thanh Long giết người.”

“Mà Tô Hàm chúng tôi cũng cần phải mang đi, cô ấy bị cho là đã sát hại Hoàng Minh, có dã tâm muốn thôn tính Tập đoàn Giang Đông.”

“Chúng tôi còn điều tra được Chủ tịch Hoàng Minh của Tập đoàn Giang Đông đã gửi cho Tô Hàm một khoản tiền lớn, hai người rất có thể…”

Không đợi Kỳ Tiếu Thiên nói hết lời này, Chu Hàn đột nhiên quát lên một tiếng: “Câm mồm.”

Kỳ Tiếu Thiên nghe thấy vậy không dám tiếp tục nói gì nữa, chỉ lập tức dẫn người đi vào biệt thự, muốn bắt mẹ con Hách Lôi đem đi.

Nhưng khi mà bọn họ lật tung hết cả cái biệt thự lên cũng không hề phát hiện ra được một chút bóng dáng của Hách Lôi và Tô Hàm đâu cả.

Ngay lúc Kỳ Tiếu Thiên kiên quyết đến cùng muốn đi hỏi Chu Hàn có phải đem hai người kia giấu đi rồi hay không, điện thoại của anh ta lại đột nhiên kêu lên.

Kỳ Tiếu Thiên nghe điện thoại nói mấy câu, sau đó cúp điện thoại, hướng về phía Chu Hàn khách khí một tiếng, liền dắt người rời đi.

Đến cũng nhanh, mà đi cũng nhanh.

Lúc mà tất cả mọi người đều rời đi rồi, Thanh Long không nhịn được mà hỏi một câu: “Nguyên soái, tại sao lại để cho Kỳ Tiếu Thiên tùy ý làm càn như thế? Hắn ta có cái tư cách gì mà xông vào lục soát…”

Không đợi Thanh Long nói hết câu này, đã bị một ánh mắt của Chu Hàn dọa cho ngậm mồm không dám nói nữa.

“Thanh Long, đi bắt Tô Tam Cô đến đây.”

“Bạch Hổ, đi đến nha môn một chuyến, thăm dò rõ ràng tình huống trong đó.”

“Huyền Vũ, đi Hoàng Thị, xem xem tình hình thế nào.”

“Tiết Minh Dương, đi đến bệnh viện một chuyến, đem giấy báo tử của người chết đem về đây.”

Sau một loạt mệnh lệnh đơn giản, Chu Hàn quay người đi vào biệt thự.

“Tuân mệnh.”

“Tuân mệnh.”

“Tuân mệnh.”

“Vâng.”

Sau lưng truyền đến tiếng trả lời của bốn người, mặc dù chỉ có bốn người, nhưng khí thế lên tới trời xanh, thanh thế muốn rung chuyển cả trời.

Sau khi bốn người tản ra, bắt đầu hành động.

Chu Hàn lại đứng trong đại sảnh của biệt thự, gọi một cuộc điện thoại mà đã mười năm rồi chưa từng gọi lần nào.

Đầu bên kia điện thoại ngay lập tức được kết nối, truyền đến một giọng nói khàn khàn: “Nguyên soái, có gì phân phó?”

“Cậu nên ra khỏi núi rồi.” Quẳng xuống một câu nói như thế, Chu Hàn trực tiếp cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Chu Hàn ngồi lên ghế sô pha bắt đầu nhắm mắt rơi vào trầm tư.

Theo dòng thời gian trôi đi, ngoài cửa đợt nhiên truyền đến một loạt âm thanh xao động, ngay sau đó thân ảnh của Thanh Long xuất hiện ở trước mặt Chu Hàn.

Mà trong tay anh ta vẫn còn kéo theo một người có dáng vẻ quý phu nhân, Thanh Long ném quý phu nhân đó xuống đất.

Hướng về phía Chu Hàm cung kính mở lời: “Nguyên soái, người đem đến rồi đây.”

Mà vị quý phu nhân này không phải ai khác, chính là Tô Tam Cô.

“Làm cho tỉnh lại.” Chu Hàn nhẹ nhàng mở đôi mắt ra, đồng thời nhấc tay lên búng một cái.

Mà ngay lúc này đây, trong chỗ tối đột nhiên xuất hiện một thân ảnh.

Thanh Long lập tức trở nên cảnh giác, có điều sau khi anh ta nhìn rõ được chủ nhân của cái bóng hình đó là ai, thần kinh cũng được buông lỏng.

“Vô Kiểm, đã lâu không gặp.” Thanh Long lộ ra vẻ vô cùng kích động, có điều anh cũng không hề quên chuyện mà Chu Hàn phân phó cho anh.

Sau khi Thanh Long cúi người đánh cho Tô Tam Cô hai cái tát tỉnh lại, lúc này mới ôm chặt lấy Vô Kiểm.

Kết quả Tô Tam Cô vừa mới tỉnh lại liền nhìn thấy hai người đàn ôm đứng ôm nhau, thậm chí bà ta còn cho rằng bản thân mình đang gặp ác mộng cơ.

“Mười năm không gặp, cậu vẫn nhanh chóng y như trước.” Ánh mắt của Chu Hàn rơi trên người Vô Kiểm, nhẹ nhàng nói một câu.

“Đó là đương nhiên rồi, có lệnh triệu tập của Nguyên soái ắt phải về.” Vô Kiểm vô cùng cung kính mà nói một câu, mặc dù giọng nói khàn khàn khó nghe, nhưng mà lời nói này nghe vào lại vô cùng chân thành tha thiết.

Tô Tam Cô đang ngã trên mặt đất lúc này ra sức dụi dụi con mắt, bà ta quả thực không thể tin được một màn đang diễn ra trước mặt này.

Chẳng lẽ bản thân mình không phải đang gặp ác mộng sao?

Trong lòng Tô Tam Cô đang nghĩ như thế, đồng thời cũng nhấc tay lên mạnh mẽ tát một cái thật mạnh vào mặt của mình.

Theo tiếng “ba” vang lên, Tô Tam Cô lúc này mới chậm chạp hồi thần lại. Đau đến nỗi sau đó bà ta phải than lên một tiếng “ôi trời”

Rất rõ ràng, cái tát này là dùng lực mạnh vô cùng để đánh.

“Cái người phụ nữ này có phải bị bệnh rồi hay không? Sao lại tự mình đánh mình thế này?” Vô Kiểm không hiểu chuyện gì quay sang Thanh Long hỏi.

Thanh Long đang định mở miệng giải thích, Chu Hàn lại nhấc tay lên ra hiệu hai người sang hai bên.

Thanh Long và Vô Kiểm lập tức hiểu ý, nhanh chóng rút lui sang một bên.

Tô Tam Cô lập tức cũng xem như là hiểu được hoàn cảnh của mình, bà ta có chút sợ sệt mà nhìn Chu Hàn.

Rất lâu sao đó mới phun ra mấy chữ từ trong kẽ răng: “Anh muốn làm cái gì?”

Mặt của Chu Hàn có chút trầm xuống, dửng dưng nói: “Mượn đao giết người, rút củi dưới đáy nồi, đều là bút tích của bà?”

Tô Tam Cô nghe vậy không hiểu gì cả, bà ta lắc lắc đầu, vô cùng cường thế mà nói: “Cậu đang nói lung tung cái gì đó? Tôi nghe không hiểu gì cả, cậu có thể nói tiếng người được không?”

Mặc dù Tô Tam Cô có chút sợ hãi đối với Chu Hàn, nhưng mà bà ta vẫn mạnh miệng với anh.

Ở trong mắt của Tô Tam Cô, bản thân vẫn luôn là một con thiên nga trắng đầy cao ngạo, không bị bất kỳ kẻ nào xâm phạm đến.

“Nghe không hiểu?” Chu Hàn mỉm cười, chỉ có điều ở trong nụ cười đó lại xen lẫn vài tia tàn nhẫn.

Tô Tam Cô hung hăng trừng mắt nhìn Chu Hàn, vừa cảm thấy không hiểu chuyện gì vừa cố gắng chật vật bò dậy từ dưới mất đất.

Kết quả vừa mới động người, lại cảm thấy bắp chân đầy đau đớn.

Sau đó, một cơn đau như kim châm muối xát truyền đến, Tô Tam Cô bị Thanh Long không hề khoan nhượng đá một cái quỳ xuống.

Không đợi bà ta kịp phản ứng lại, chân bên kia đồng thời cũng bị thương nặng rồi.

“Ừ, quỳ xuống nói chuyện.” Vô Kiểm ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: “Mười năm rồi, Nguyên soái vẫ có tác phong y như trước.”

Chu Hàn nghe vậy chỉ cười cười, nhưng ánh mắt hướng về phía Tô Tam Cô lại phảng phất đem theo sức lực của vạn quân, giống như có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào.

“Thành thực mà nhận đi, nếu không bà sẽ chết vô cùng khó coi đấy.” Thấy Chu Hàn không hề có ý định nói nhiều lời với Tô Tam Cô, Thanh Long trực tiếp nói một câu với Tô Tam Cô.

Tô Tam Cô nghe vậy liền biến sắc, bà ta hét lên vô tội vạ: “Cái gì mà chết rất khó coi? Các người muốn làm gì tôi?”

Thấy trên mặt Tô Tam Cô có thêm một vòng thần sắc hoảng sợ, trong lòng Thanh Long vui vẻ, tiếp tục tạo áp lực: “Không làm gì cả, gỡ tám miếng trên người bà mà thôi, bắt đầu gỡ từ mặt, sẽ không đau lắm đâu.”

Theo lời này nói ra, Tô Tam Cô bị dọa cho nhảy dựng lên. Có điều rất nhanh bà ta cũng trấn định lại, hừ lạnh một tiếng: “Cậu tính dọa bà đây sợ chết chứ gì? Động vào tôi một cái xem nào.”

Thanh Long thấy Tô Tam Cô không biết sống chết như thế này, liền dự định đi lên đánh cho bà ta mấy cái, dạy dỗ bà ta làm người thì phải biết thu liễm như thế nào.