Cũng chính bởi vì vậy cho nên việc này hoàn toàn có thể qua loa.
“Mấy người đều mù sao?” Tô Cường giận dữ, ông ta hoàn toàn tin tưởng con trai mình, nếu anh ta đã nói là Chu Hàn đánh thì chắc chắn là Chu Hàn đánh.
“Tôi không tin việc này không phải do tên man rợ Chu Hàn này làm, tôi muốn xem camera.” Tô Long Xuyên cũng phụ họa nói.
Mà ông ta vừa nói xong lại rõ ràng cảm giác được mình bị mấy sát khí khóa chặt, loại cảm giác như có gai ở sau lưng kia giống như bị một con rắn độc để mắt tới, làm ông ta cảm thấy trái tim dường như đang bị người ta siết chặt.
Chỉ vì vừa rồi ông ta mắng Chu Hàn là kẻ man rợ, sự chú ý của ba chiến thần trong chỗ tối đều tập trung vào trên người một mình Tô Long Xuyên. Nếu như ông ta còn dám nói năng xấc lược, chỉ sợ vài phút sau sẽ trở thành một cái xác.
Tính cách của Tô Long Xuyên cực kì âm hiểm giảo hoạt, tự nhiên là biết bây giờ mình không thể tiếp tục cương quyết nữa, một khi chơi đến cùng, làm không tốt sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Kẻ tiểu nhân giống như ông ta luôn sợ chết hơn người bình thường nhiều.
“Bác cả, bác hai, hai người vẫn nên hiểu rõ mọi chuyện rồi hẵng đến trách tội đi.” Tô Hàm không nhịn được tiến lên một bước, mở miệng nói với hai người.
Tô Long Xuyên và Tô Cường liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu với nhau.
“Cháu gái, từ lúc nào cháu đã trở nên ngang bướng như vậy, ngay cả hai bác mà cháu cũng dám đứng ra dạy bảo?” Tô Cường làm con chim đầu đàn, lạnh giọng hỏi Tô Hàm.
“Quá không hiểu chuyện, đi theo thằng chồng tốt của cháu học cái xấu hả?” Tô Long Xuyên mượn đề tài để nói chuyện của mình, còn cố ý nhấn mạnh chữ “tốt”.
Chu Hàn vẫn luôn không có tình cảm gì đối với hai người này, lập tức cũng lười nghe hai người bọn họ nói nhảm nữa.
Nhưng mà anh không có ý định tiếp tục để mấy người Thanh Long ra tay nữa, miễn cho lại gây ra chuyện không hay, dù sao lúc Tô Hữu Đào rời đi vẫn còn êm đẹp, đột nhiên liền đầu đầy máu chạy về nhà cũ nhà họ Tô.
Việc này có hai loại khả năng, một là có người thừa cơ bỏ đá xuống giếng, cố ý giội nước bẩn lên trên người Chu Hàn.
Về phần loại khả năng thứ hai, thì là tên Tô Hữu Đào kia cố ý gây sự. Cũng không biết bôi chất lỏng màu đỏ gì đó lên trên đầu rồi nói là máu, chạy tới lừa gạt người khác, mượn tay hai anh em Tô Long Xuyên để trút giận.
Anh đã không có ý định để mấy người Thanh Long ra tay nữa, vậy đương nhiên chỉ còn lại mỗi Hoàng Minh là có thể dùng.
Chu Hàn hơi nghiêng đầu, cho Hoàng Minh một ánh mắt, người sau lập tức hiểu ý.
Anh ta lặng lẽ gật đầu với Chu Hàn, tỏ ý đã hiểu rõ. Tiếp theo liền đi tới trước mặt hai anh em Tô Long Xuyên, mở miệng nói ra: “Hai bác nhà họ Tô, mời trở về đi, không nên mang chuyện nhà ra bên ngoài tám nhảm.”
Nói rồi anh ta liền phất tay với một đám vệ sĩ nhà họ Hoàng, đám người kia lập tức lao vụt đến.
Hai anh em Tô Long Xuyên đang muốn nổi bão, Hoàng Minh lại không cho hai người cơ hội mở miệng, chuyển lời: “Cho dù mấy người không ngại mất mặt, tôi cũng cảm thấy mất mặt thay mấy người.”
Dứt lời, anh ta quẳng xuống hai chữ: “Tiễn khách.”
Một đám vệ sĩ nhà họ Hoàng lập tức đuổi đám người Tô Long Xuyên ra ngoài, đám con cháu của nhà họ Tô gia con cháu căn bản không phải là đối thủ của vệ sĩ Hoàng thị, thậm chí bọn họ còn không có lá gan ra tay.
“Chú ba, một nhà mấy người vĩnh viễn đừng về nhà họ Tô nữa.” Tô Long Xuyên bị bôi xấu ở khách sạn, nhảy cẫng lên mà mắng.
Mà trong lòng Tô Khánh Đông cũng cực kì tức giận, hôm nay vốn là ngày bà xã ra viện, con trai đến náo loạn thì thôi, bây giờ đến cả ông ba cũng chạy tới gây sự, thật sự coi nhà thứ ba bọn họ là quả hồng mềm hay sao?
Lại thêm bây giờ có Chu Hàn và Hoàng Minh ở đây làm chỗ dựa, Tô Khánh Đông đã không còn yếu đuối như ngày xưa, trực tiếp đáp trả lại một câu: “Không về thì không về.”
“Chú…” Tô Long Xuyên thấy Tô Khánh Đông trước nay chưa từng ngông cuồng lại dám phản bác mình.
Tức giận đến mức chửi ầm lên, nhưng vừa mắng một câu ra khỏi miệng lại bị ánh mắt dọa người của mấy tên vệ sĩ Hoàng thị dọa cho đến mức phải nuốt lời ra đến khóe miệng xuống.
Sau khi mấy người Tô Long Xuyên rời đi, lúc này cảm xúc của Hách Lôi mới có chút chuyển biến tốt đẹp, người một nhà tiễn một đám khách khứa đi rồi, Hoàng Minh lại hấp tấp tiến đến trước mặt Chu Hàn.
“Chu đại ca, có muốn tôi giúp anh diệt trừ những người nhà họ Tô kia không?” Hoàng Minh xoa xoa tay như tên trộm, hỏi Chu Hàn.
Anh ta rất muốn thể hiện ra trước mặt Chu Hàn, ra vẻ nịnh bợ, để chiếm được ấn tượng tốt của đối phương, ôm lấy cái đùi to này.
“Không cần.” Chu Hàn chỉ khoát tay, sau đó liền trở về biệt thự mà anh mua cùng với mấy người Hách Lôi.
“Tôi thấy vẫn nên chuyển mấy đồ dùng trong nhà tới đi, dùng nhiều năm như vậy, bây giờ đột nhiên đổi nhà mới khó tránh khỏi trong lòng vắng vẻ.” Hách Lôi đột nhiên quay sang bàn bạc với Tô Khánh Đông.
“Không có vấn đề gì, tôi sẽ gọi người đến vận chuyển.” Tô Khánh Đông chất phác cười một tiếng, tiếp theo liền lấy điện thoại ra.
Mà đúng lúc này Tô Hàm lại nhận được tin nhắn do Tô lão gia tự gửi tới, nội dung là hội nghị gia tộc, đồng thời nói rõ cô và Tô Khánh Đông cần phải tự mình trình diện.
Tô Hàm xem hết tin nhắn thì nhíu chặt đôi mày thanh tú lại, cuối cùng đưa điện thoại cho Chu Hàn nhìn thoáng qua.
Người sau như có điều suy nghĩ nói: “Chỉ sợ lại là mấy người bác cả em gây sự, anh đưa em đi.”
Tô Hàm nghe vậy thì khẽ gật đầu, trên mặt tràn đầy vẻ biết ơn nhìn Chu Hàn, tiếp theo cô liền nói chuyện ông nội tự mình ra lệnh, muốn hai ba con về nhà cũ một chuyến.
Tô Khánh Đông sa sầm mặt lại, ông vừa liên hệ với bên chuyển đồ xong, đang chuẩn bị đợi lát nữa về nhà cũ chuyển đồ với Hách Lôi.
Lại không nghĩ rằng nhà họ Tô lại gây sự nhanh như vậy, điều này làm ông cảm thấy có chút gấp gáp không kịp chuẩn bị.
Mà Hách Lôi lại hiếm thấy khéo hiểu lòng người, bà quay sang nói Tô Khánh Đông: “Hai người cứ đi đi, một mình tôi làm việc cũng được, cùng lắm thì dùng thêm ít tiền thuê bọn họ khuân vác giúp.”
Dù sao bây giờ Hách Lôi có tiền, căn bản không quan tâm đến chút tiền kia.
“Cũng được, vậy chúng ta tranh thủ đi sớm về sớm.” Tô Khánh Đông suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu nói.
Tiếp theo ba người liền rời khỏi biệt thự, ngồi vào trong một chiếc xe sang trọng, đi thẳng đến nhà cũ nhà họ Tô.
Mà lúc này bên trong nhà cũ nhà họ Tô đã được bài trí thành linh đường, trong trong ngoài ngoài đều tràn ngập một khí thế trang nghiêm.
Tô lão gia vác cả người bệnh tật ra giữ gìn lẽ phải, cái tay chống quải trượng của ông ta run run, cả khuôn mặt già vô cùng tái nhợt, thỉnh thoảng còn tằng hắng một cái.
“Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, người đầu bạc tiễn người đầu xanh.” Tô lão gia tuôn nước mắt đầy mặt, không nghĩ tới lúc mình sắp chết còn phải trải qua tin dữ này, để cháu trai ruột đi trước một bước.
Cổng nhà cũ đặt đầy vòng hoa, lối vào có trưng bày một bức di ảnh, người phía trên di ảnh không phải là ai khác, mà chính là Tô Hữu Đào.
“Ba, chú ba và con gái của chú ta nhất định phải bị xử lý bằng gia pháp, tuyệt đối không thể bỏ qua cho bọn họ.” Tô Long Xuyên siết chặt nắm đấm, trên mặt tràn đầy vẻ căm hận: “Ba, ba có biết không, cách đây không lâu ở khách sạn, Tô Khánh Đông còn luôn miệng nói không về nhà họ Tô nữa.”
Giờ phút này Tô Cường lại không lên tiếng phụ họa, nỗi đau khổ vì mất con khiến cả người ông ta đều ở trong trạng thái sụp đổ, hận không thể trực tiếp giết sạch sành sanh nhà chú ba.
Lúc nhà cũ nhà họ Tô đang chìm trong đau buồn, một bên khác, Tô Hữu Đào ngậm xì gà trong miệng, sung sướng thoải mái nằm trong một căn phòng xa hoa.
“Mang thi thể đi hỏa thiêu chưa?” Nửa ngày sau anh ta mới chậm rãi phun ra một vòng khói thuốc, hỏi một người phụ nữ có dáng người yểu điệu ở phía sau lưng.
“Cậu Tô, mọi chuyện đều đã làm xong rồi, sau khi bệnh viện cầm tiền thì đã tỏ vẻ sẽ giữ bí mật, chỉ sợ rằng lần này cả nhà Tô Hàm chạy trời không khỏi nắng rồi.” Người phụ nữ chậm rãi tiến lên một bước, để Tô Hữu Đào tựa lên trên cái bụng mềm mại của mình, nhẹ giọng nói thầm.
Tô Hữu Đào nghe vậy thì cười ha ha, cả người đều cực kì hưng phấn, anh ta bóp tắt xì gà trong tay, vẻ mặt độc ác: “Lần này đã khiến ông nội tự mình ra tay, mặc dù ông ta sắp chết, nhưng mỗi một người bạn của ông ta đều có quyền thế ngập trời.”