Đế Quốc Chiến Thần

Chương 329




“Vô tội! Ông đây cho mi vô tội này!” ông chủ tức giận nói, đồng thời tát liên tiếp lên đầu Tề Thắng Thiên.

Tề Thắng Thiên bị tát đến da đầu tê dại, nhất thời không nhịn được.

“Ông không được quá đáng, tôi thật sự vô tội, bắt tôi còn chưa nói, giờ lại còn đánh tôi?” Tề Thắng Thiên lập tức tức giận.

Cho dù tượng đất sét nhỏ cũng có ba phần bằng đất, huống chi là Tề Thắng Thiên đang sống sờ sờ?

Xét cho cùng, Tề Thắng Thiên cũng là ông chủ Tề ở Đài Sơn, mà ông chủ (này) đối xử với ông ta như thế. Tề Thắng Thiên sao có thể chịu được? Cho nên Tề Thắng Thiên lúc này nhịn không được mà bộc phát.

“Đánh ông? Đánh ông đó rồi sao?” ông chủ nhìn Tề Thắng Thiên mắng một câu, lại giơ tay lên tát hai cái.

Hai cái tát này không phải chuyện đùa, Tề Thắng Thiên bỗng chốc bị tát đến đầu “Ong ong”.

Tề Thắng Thiên sao có thể chịu được sự nhục nhã này? Vừa bị tát, ông ta đã trực tiếp xông lên.

“Mẹ kiếp, hôm nay tôi nhất định phải giết chết ông!” Tề Thắng Thiên hét lên, muốn động thủ với ông chủ.

Nhưng không đợi ông ta đánh được ông chủ, một đám tinh duệ của khách sạn đã nhanh chóng lao đến khống chế Tề Thắng Thiên!

“Ông rất kiêu ngạo à?” ông chủ cười lạnh một tiếng, thẳng thừng giơ chân giẫm lên ngực Tề Thắng Thiên.

Tề Thắng Thiên chậm chạp giãy giụa không xong, lúc này trong lòng ông ta vô cùng hoảng loạn, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Thậm chí nhất thời Tề Thắng Thiên còn có ý định chấp nhận số phận.

Cho dù nói thế nào thì ông ta cũng là ông chủ Tề ở Đài Sơn!

Muốn ông ta chấp nhận số phận của mình! Sao có thể?

“Tôi nói cho ông biết, cho dù tôi không quen biết ông, nhưng nếu ông dám đụng vào tôi thử xem!” Tề Thắng Thiên hướng ông chủ kêu gào nói: “Bây giờ là địa bàn của mi,  nhưng sau này sẽ là địa bàn của ông đây!”

Tề Thắng Thiên điên cuồng kêu gào, chỉ là không đợi ông ta kêu gào xong, ông chủ đã động thủ với ông ta!

Tề Thắng Thiên rất nhiều lần muốn giãy giụa, nhưng lại bị đám thủ hạ của ông chủ gắt gao giam cầm.

Tề Thắng Thiên lúc này ngoại trừ thừa nhận số phận, ông ta cũng không còn cách nào khác.

Trong khi Tề Thắng Thiên bị ông chủ đánh đến đau nhức nằm bẹp thì Chu Hàn đã mang A Cửu cùng Tề Họa Mi trở về Đài Sơn.

Nhưng trên đường trở về Đài Sơn thì Chu Hàn đột nhiên phát hiện A Cửu có gì đó không ổn.

“A Cửu, cậu không sao chứ?” Chu Hàn đỡ lấy A Cửu, lên tiếng hỏi.

A Cửu nghe vậy lắc lắc đầu, nhưng vừa mới động đậy, từ trong cổ họng của anh ta phun ra một ngụm máu!

Rõ ràng, A Cửu sắp không chịu được nữa.

“A Cửu!” Chu Hàn hô to một tiếng.

Nhưng hai mắt A Cửu đã tối sầm lại, dần dần chìm vào hôn mê.

“Lái nhanh lên!” Chu Hàn thấy thế trong lòng chợt lo lắng, lập tức thúc giục phi công!

Tuy rằng Chu Hàn cùng A Cửu không có nhiều giao tình và mối quan hệ cũng không quá sâu.

Nhưng Chu Hàn không phải loại người bạc tình bạc nghĩa, chỉ khi đối đãi với kẻ thù anh mới có thể vô tình như vậy!

Cho nên đối với Chu Hàn – một đời chiến thần mà nói, trước nay không có hai từ bạc tình, anh chỉ có vô tình mà thôi!

Nửa giờ sau, mấy bay từ từ đáp xuống biệt thự Bạch Thị!

Tuy rằng nửa giờ đối với người bình thường đã rất nhanh, nhưng đối với Chu Hàn mà nói thì lại là một khoảng thời gian dài, tính mạng của A Cửu có thể là ngàn cân treo sợi tóc!

“Bác sĩ! Nhanh mau gọi bác sĩ cứu người!” Chu Hàn bế A Cửu vào bên trong hậu hoa viên của Bạch Thị, không nhìn lấy bác sĩ, anh đã lập tức kêu to.

Mà Đường Trường Não cùng Bạch Hoàn Tài đã đợi rất lâu, vừa nghe tiếng Chu Hàn, hai người lập tức chạy ra.

“Chu nguyên soái, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

“Chu nguyên soái, A Cửu cậu ta làm sao vậy? Sao lại nôn ra máu thế này?”

Hai người vừa đi tới, lập tức nhìn Chu Hàn hỏi.

Nhưng Chu Hàn lúc này không có tâm tư giải thích cho hai người họ.

Ngay lúc này, Tô Hàm mang theo bác sĩ đi vào.

“Chu Hàn, anh bị thương ư?” Tô Hàm nhìn về phía Chu Hàn quan tâm hỏi, phía sau cô là bác sĩ!

Chu Hàn nghe vậy lắc đầu nói: “Không phải anh, là A Cửu!”

Lúc này, Tiểu Trân cũng đến đây.

Cô ấy vừa nghe lời này thì lập tức mặt đầy quan tâm đi lại, cao giọng hỏi, “Chu nguyên soái, có chuyện gì vậy?”

Vừa nói, ánh mắt của Tiểu Trân rơi vào người A Cửu.

“Không có việc gì, Tiểu Trân em về trước đi, chờ tin tức của chúng tôi là được rồi.” Chu Hàn an ủi nói một câu.

Tiểu Trân liếc mắt một cái đã nhìn ra  A Cửu xảy ra chuyện, hơn nữa bộ dáng của A Cửu rất suy yếu, nhìn như sắp chết đến nơi.

Chu Hàn nhìn thấy Tiểu Trân lo lắng cho A Cửu, nên cũng không nói thêm gì nữa.

Nếu như thế có thể an ủi được Tiểu Trân, Chu Hàn tất nhiên sẽ không nói thêm.

Nếu như an ủi không được, Chu Hàn đành nhờ Tô Hàm an ủi thử.

Dù sao thì phụ nữ càng hiểu phụ nữ hơn đàn ông mà.

Nên lúc này, Chu Hàn sao có thể để Tiểu Trân suy nghĩ tiêu cực được.

Hơn nữa Chu Hàn liếc một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của Tiểu Trân, anh biết rõ, chính mình nói gì cũng vô dụng.

Vì thế Chu Hàn đành phải nhìn về phía Tô Hàm dùng ánh mắt ra hiệu, đây cũng là việc bất đắt dĩ!

Mà Tô Hàm cũng lập tức hiểu ý, nhanh chóng tới trước mặt Tiểu Trân, một tay giữ chặt cô ấy, lên tiếng an ủi nói: “Tiểu Trân, em không cần lo lắng sẽ không có chuyện gì đâu, A Cửu cậu ta phúc lớn mạng lớn.”

Nói xong, Tô Hàm liền dẫn Tiểu Trân bước sang một bên.

Tiểu Trân lúc này cũng không có giãy dụa, ngoan ngoãn đi theo Tô Hàm bước sang một bên.

Đơn giản là vì cô ấy tin tưởng Tô Hàm.

Nếu Tô Hàm nói A Cửu không có việc gì, như vậy A Cửu nhất định sẽ không có việc gì!

Tuy rằng Tiểu Trân thường ngày rất  chán ghét A Cửu, nhưng cũng ghét A Cửu biến thành bộ dạng này.

Cảm xúc trong lòng Tiểu Trân ngày càng nhiều, nhưng chỉ là sự đồng cảm.