Đế Quốc Chiến Thần

Chương 318




Vào đúng thời khắc quan trọng này, Mộc lão gia đột nhiên lao ra, dáng vẻ giống như muốn bảo vệ Quan Lão Nhị.

Chu Hàn thấy ông ta ra mặt bảo vệ Quan Lão Nhị, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Chu Hàn vốn đã vô cùng áy náy với Tony Bond, vì vậy khi anh ta muốn báo thù, anh đương nhiên sẽ giúp.

Anh thậm chí còn muốn giúp Tony Bond giết chết Quan Lão Nhị, nhưng không ngờ lại bị Mộc lão gia ngăn cản.

Trước tiên không nói đến thù cũ của Chu Hàn với Mộc lão gia, chỉ tính riêng chuyện tối ngày hôm nay ông ta cùng Khôi Lão Đại cấu kết với nhau làm việc xấu và việc ông ta có quan hệ thân thiết với Quan Lão Nhị, Chu Hàn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông ta.

Phải nói rằng Mộc lão gia này mạng cũng lớn, trước kia khi ông ta đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết, cũng may nhờ có vợ hết lòng cầu xin tha thứ nên ông Bạch mới tha cho ông ta một mạng.

Khi đó nếu như không phải vợ của Mộc lão gia lấy ra phương thuốc gia truyền, sợ là ông ta đã sớm biến thành một thi thể từ lâu rồi, sao có thể lăn lộn được tới ngày hôm nay?

Vậy mà bây giờ ông ta còn dám nhảy ra làm loạn, Chu Hàn đương nhiên sẽ không dễ dành bỏ qua.

“Giết.” Chu Hàn tức giận gầm lên một tiếng, lập tức tung một chưởng về phía Mộc lão gia.

Một chưởng này xé gió mà tới, nắm đấm vững chãi như chẻ tre, thẳng tắp đánh về phía ông ta.

Mộc lão gia thấy một chưởng của Chu Hàn mạnh mẽ như vậy, đương nhiên không dám chạy tới đỡ lấy.

Ông ta nhận ra tình thế không ổn, lập tức nghiêng người tránh khỏi nắm đấm của Chu Hàn.

Trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng, Mộc lão gia đã nhanh chóng lao đến chỗ Quan Lão Nhị sau đó đưa tay ra kéo hắn.

Đồng thời còn quay đầu lại hét lớn với Mộc Đình Đôn: “Chạy.”

Vừa nói dứt câu, ông ta đã vung tay ném thuốc độc ra.

“Che miệng và mũi lại, tản hết ra.” Chu Hàn thấy vậy, lập tức ra lệnh cho đám Tony Bond.

Dù sao thì Chu Hàn cũng không biết lão già này đã ném ra loại độc gì.

Anh sợ rằng những người bên cạnh mình nếu không cẩn thận hít vào sẽ không thuốc nào cứu được.

Mà điều Mộc lão gia muốn trùng hợp chính là câu này của Chu Hàn, thật ra thuốc độc mà ông ta ném ra căn bản chỉ là đồ giả.

Thuốc độc này thật ra chỉ là một loại bột phấn trông có vẻ đẹp mắt mà thôi. Nếu như không làm vậy thì ông ta chắc chắn sẽ gặp tai họa.

Chỉ là Chu Hàn đã quá coi trọng Mộc lão gia, anh cho rằng lão già này đã uống thuốc giải độc trước, chuẩn bị kỹ càng rồi mới ném thuốc độc ra.

Nhưng anh tuyệt đối không thể ngờ rằng, thứ mà ông ta ném ra căn bản không phải là thuốc độc.

Cũng chính nhờ loại bột phấn trông đẹp mắt này mà Mộc lão gia tranh thủ được thêm chút thời gian, ông ta mang theo Quan Lão Nhị và Mộc Đình Đôn đột phá vòng vây, chạy thoát khỏi chỗ này.

Dù sao thì trong số những người đang có mặt ở đây, ngoài Chu Hàn và một vài chiến thần ra, căn bản không ai có thể ngăn cản được đám người Mộc lão gia.

“Chạy rồi.” Sau khi Tony Bond phản ứng lại, anh ta vô cùng chán nản nói: “Sao lại để bọn chúng chạy mất cơ chứ?”

Thấy dáng vẻ buồn rầu của Tony Bond, Chu Hàn vô cùng đau lòng.

Anh lập tức đi đến trước mặt Tony Bond, cất lời an ủi anh ta: “Đừng lo, tôi nhất định sẽ lấy lại công bằng cho cậu, cho dù bọn chúng có chạy đi đâu thì tôi cũng sẽ tóm được chúng.”

Chu Hàn vừa nói xong, lập tức quay đầu nhìn về phía Đường Trường Não.

Đường Trường Não lúc này rõ ràng vẫn đang trong trạng thái kinh hồn bạt vía, nhưng sau khi ánh mắt của ông ta chạm vào ánh mắt của Chu Hàn, ông ta rốt cuộc cũng hoàn hồn lại.

“Chu Nguyên soái, vô cùng cám ơn cậu.” Đường Trường Não vẻ mặt cảm kích nói ra một câu, chỉ là giờ phút này trông ông ta vô cùng chật vật, cả người không có một chút khí lực nào.

Trông giống hệt dáng vẻ của một dân cờ bạc chính hiệu.

Cũng chỉ có những người chơi cờ bạc mới có dáng vẻ như thế này.

“Nơi này không thích hợp ở lại lâu, chúng ta trước tiên rời khỏi đây rồi hẵng nói tiếp.” Chu Hàn lập tức ra hiệu cho mọi người, sau đó dẫn đầu bước ra ngoài.

Tiểu Trân cũng nhanh chóng đi theo sau Tô Hàm và Chu Hàn, bởi vì cô ấy không muốn đối mặt với A Cửu.

Không biết vì sao, Tiểu Trân vô cùng có ác cảm với A Cửu, cô thậm chí còn không muốn nói với đối phương nửa câu.

Nhưng khi đám người Chu Hàn vừa định rời đi, một nhóm con cháu Vương Thị lại chạy tới.

“Chu Nguyên soái, xin hãy cứu lấy gia chủ của chúng tôi.” Người dẫn đầu “bịch” một cái quỳ xuống trước mặt Chu Hàn, dáng vẻ trông vô cùng bất lực.

Chu Hàn vừa nhìn thấy dáng vẻ này của đối phương, lập tức nhận ra tính chất nghiêm trọng của vấn đề.

Xem ra Vương Lão rất có thể đã xảy ra chuyện không hay.

“Trước tiên đừng kích động, có chuyện gì thì từ từ nói.” Chu Hàn lập tức tiến lên vài bước đỡ người kia từ dưới đất đứng dậy, thân thiết mở miệng an ủi một câu.

Người cầm đầu kia lập tức vội vàng kể hết mọi chuyện đã xảy ra trước đó.

Chu Hàn sau khi nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng thâm trầm.

Nhất là sau khi nghe được người này kể ra chuyện Vương Lão đã bị tên đàn em của Quan Lão Nhị giết, Chu Hàn lại càng hận không thể lập tức đuổi theo giết chết hắn ta.

Khôi Lão Đại đã giết chết em trai của Tony Bond là Tony Panghsang, người của Quan Lão Nhị lại giết chết Vương Lão.

Đêm nay thực sự là một đêm tổn thất nặng nề.

“Vương Lão đang ở đâu? Mau đưa tôi đến đó xem.” Chu Hàn lập tức áp chế sát khí trong lòng xuống, mở miệng nói với mấy người con cháu Vương Thị.

Mặc dù trong lòng rất tức giận nhưng Chu Hàn vẫn lấy đại cục làm trọng, muốn xem xem Vương Lão đã thực sự chết chưa.

Nếu như Vương Lão vẫn còn một hơi tàn, Chu Hàn đương nhiên sẽ kéo ông trở về từ cửa địa ngục.

Dưới sự dẫn dắt của đám con cháu Vương Thị, Chu Hàn và những người khác rất nhanh đã rời khỏi trang viên Mộc Thị.

Lúc này, bên ngoài trang viên Mộc Thị, Vương Lão đang được đặt nằm trên ghế sau xe của đám con cháu Vương Thị.

Vương Lão nhìn có vẻ rõ ràng đã chết, nhưng Chu Hàn trong nháy mắt có thể nhìn ra manh mối.

Vương Lão hình như vẫn còn sống.

Dựa vào trực giác giết địch mấy chục năm như một của Chu Hàn, anh rõ ràng cảm nhận được Vương Lão vẫn còn một hơi.

Tuy rằng hơi thở vô cùng mong manh, nhưng thực sự vẫn còn sống.

“Mau, để tôi nhìn kỹ một chút.” Chu Hàn vội vàng đẩy mấy đứa cháu Vương Thị đang vây quanh ra, tự mình bước nhanh đến ghế sau xe.

Đầu tiên anh duỗi tay thăm dò ngực của Vương Lão, nhưng khi vừa sờ vào người ông ta thì trong lòng lập tức lạnh băng.

Bởi vì ngực Vương Lão cứng như sắt, hiển nhiên là ngay cả thi thể cũng đã cứng đơ rồi.

Nhưng Chu Hàn ngay lập tức nhận ra có gì đó không đúng.

Bởi vì độ cứng này không giống với độ cứng của xác chết chút nào.

Anh lập tức xé rách áo khoác ngoài của Vương Lão, vừa nhìn một cái liền phát hiện ra Vương Lão vậy mà lại đang mặc một thân áo giáp.

Một màn này lập tức khiến cho tất cả mọi người đang có mặt sợ đến rớt cằm.

Chu Hàn không chút do dự vội vàng dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lồng ngực của Vương Lão.

Dưới những cái vỗ của anh, Vương Lão đột nhiên ho khan một tiếng, sau đó hai mắt mở ra.

Đám người thấy vậy lại một lần nữa rơi vào trạng thái kinh hãi… Không, tâm trạng của tất cả mọi người có mặt lúc này không còn có thể dùng từ kinh hãi để hình dung nữa, mà phải là kinh hãi cực độ.

Thực lực của Chu Hàn khiến bọn họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bất cứ ai cũng không thể nào ngờ được, Chu Hàn không chỉ có võ công cao cường mà ngay cả trên phương diện y thuật cũng tài giỏi như vậy.

Giờ phút này, tất cả mọi người đã nhận thức sâu sắc hơn về Chu Hàn, đồng thời cũng càng ngày càng ngưỡng mộ anh.

Nhưng Chu Hàn không hề biết những người đang có mặt ở đây đánh giá mình như thế nào, bởi vì điều mà anh chú ý là sự sống chết của Vương Lão.