“Thế nào? Các người cũng đến mời rượu sao?” Hoàng Minh chú ý đến mấy người này, anh ta uống hơi nhiều, lúc nói chuyện có chút líu lưỡi.
“Không phải, chúng tôi đến xem thử cậu Hoàng có uống nhiều hay không thôi.” Một người trong đó phất tay, lên tiếng nói.
“Không phải thì cút qua một bên, đừng làm phiền tôi uống rượu với anh Chu.” Hoàng Minh không chút nể mặt đối phương, trực tiếp đuổi người.
Sau khi Hoàng Minh nói xong, vệ sĩ Hoàng thị lập tức bước lên đuổi hai người đi.
Hai người này không đắc tội nổi với Hoàng Minh, tự nhiên chỉ đành nuốt cục tức này xuống, lặng lẽ rời khỏi tiệc rượu.
Mà lúc này Tô Hữu Đào từ nhà vệ sinh đi ra, tuy cả người thoạt nhìn vẫn say túy lúy, nhưng đáy mắt không ngừng lập lòe tinh quang.
Vừa rồi sau khi anh ta vào nhà vệ sinh nôn xong, cả người đã hồi phục chút thần trí.
Trước đó Tô Hữu Đào cố ý khiến bản thân say khướt, mượn rượu lừa gạt Chu Hàn.
Dù sao rất ít người so đo với kẻ say rượu, cho nên anh ta nắm chắc mình sẽ không bị đánh, mới tiến tới thú nhận mình có thù với Chu Hàn.
Không ngờ Hoàng Minh làm con chó cho người ta lại làm tốt như vậy, trực tiếp bảo vệ sĩ đuổi mình ra ngoài.
Tô Hữu Đào trừ việc không giữ được mặt mũi ra, ngược lại cũng chẳng tổn thất gì.
Còn về phần mặt mũi, vào khoảnh khắc Hoàng Minh bẻ micro đã sớm mất sạch rồi, trong lòng anh ta âm thầm thề, nhất định phải lấy lại mặt mũi.
Nhìn thấy một bộ phận nhỏ khách rời đi, Tô Hữu Đào chỉ đành nhẫn nại tính tình, giả vờ say đến bất tỉnh nhân sự, nằm xuống một chiếc ghế sô pha.
Nhắm mắt lại, đợi người của Hoàng thị đến bắt mình đến chỗ Chu Hàn.
Cũng không biết nằm bao lâu, tiếng ồn ào xung quanh đột nhiên trở nên tĩnh lặng, Tô Hữu Đào theo bản năng muốn mở mắt ra xem thử, người đã đi hay chưa.
Nhưng còn chưa đợi anh ta mở mắt, đã nghe thấy giọng nói Hoàng Minh truyền đến bên cạnh.
“Anh Chu, giờ anh muốn về sao?” Hoàng Minh có chút bất ngờ hỏi, nghe qua có vẻ lo lắng.
Nhưng Tô Hữu Đào lại không nghe thấy Chu Hàn nói chuyện, chỉ nghe một mình Hoàng Minh níu kéo, bảo Chu Hàn chờ thêm một chút.
Còn nói cái gì mà hôm nay nếu không làm xong thì chị Chu rất khó lên vị trí cao.
Đối với chị Chu mà Hoàng Minh nói đến, Tô Hữu Đào tự nhiên đoán ra là Tô Hàm, chỉ là anh ta không ngờ Hoàng Minh này lại trung thành như vậy.
Gần như suy nghĩ cho Chu Hàn khắp nơi, hoàn toàn không lo sẽ đắc tội mình.
Nghĩ đến đây trong lòng Tô Hữu Đào như chôn một bao thuốc nổ, bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Anh ta không thể nhịn nữa mới mở mắt ra, đột ngột bật dậy khỏi sô pha, đôi mắt gian xảo đảo quanh, sau khi nhìn rõ Chu Hàn bên cạnh.
Lập tức dùng hết toàn lực vồ lấy Chu Hàn, trong miệng còn phát ra tiếng “ọe ọe”, dường như sẽ nôn bất kỳ lúc nào.
Chu Hàn cau mày, nhấc chân đá bay Tô Hữu Đào, anh ta hung hăng ngã xuống sô pha.
Vì sô pha không chịu nổi sức mạnh này, đột ngột gãy ngang từ phần tựa lưng.
Tô Hữu Đào lập tức té ngã thảm hại, một lúc lâu sau mới có thể bò dậy từ dưới đất.
Mà lúc này Chu Hàn đang đưa Tô Hàm ra ngoài, Tô Hữu Đào mơ hồ mở mắt, thấy vậy lập tức nhào qua ôm chặt chân Chu Hàn.
Miệng còn hét lên: “Cậu không được đi. Chúng ta uống tiếp.”
Chu Hàn khinh bỉ nhìn Tô Hữu Đào, trực tiếp nhấc chân đá bay anh ta lần nữa.
“Anh nhỏ…” Tô Hàm thấy vậy hơi đau lòng. Tuy cô chán ghét Tô Hữu Đào, nhưng dù sao một giọt máu đào hơn ao nước lã, hai người là họ hàng, cô có chút không nỡ.
“Vợ à, đi thôi.” Chu Hàn kéo Tô Hàm chuẩn bị rời khỏi.
Nhưng Tô Hàm lại dừng chân, có chút bất đắc dĩ nói: “Chu Hàn, anh có thể uống với anh ta vài ly không, dù sao bây giờ anh ta cũng say bất tỉnh nhân sự, anh cứ coi anh ta là kẻ ngốc đi.”
Tô Hàm lo lắng lát nữa Tô Hữu Đào sẽ quấn lấy Chu Hàn, lỡ bị Chu Hàn đánh chết, cả đời cô cũng không thể yên lòng.
“Được, vậy thì uống vài ly với anh ta.” Chu Hàn nhàn nhạt gật đầu, trời lớn đất lớn, mặt mũi Tô Hàm là lớn nhất.
Tô Hàm nghe vậy cũng không thể hiện bao nhiêu vui sướng, trong lòng ngược lại trở nên phức tạp.
Nếu cứ uống như vậy, xảy ra chuyện thì phải làm sao? Nhưng…
Cuối cùng Tô Hàm dùng sức lắc đầu, vứt hết mấy thứ lộn xộn kia ra khỏi đầu, dự định đi bước nào tính bước đó.
Chỉ cần Tô Hữu Đào biết tiến biết lùi một chút thì sẽ không chết ở đây.
Mà Tô Hữu Đào lại bị đá bay kia vẫn mang dáng vẻ thần trí không tỉnh táo, sáp đến câu nào câu nấy đều muốn uống rượu với Chu Hàn.
Chu Hàn không để ý, chỉ đưa Tô Hàm về chỗ ngồi khi trước.
Hoàng Minh bảo mấy vệ sĩ Hoàng thị kéo Tô Hữu Đào qua, vứt dưới đất.
“Cứ để anh ta uống rượu dưới đất đi, dáng vẻ này có lẽ cũng không bò dậy nổi.” Hoàng Minh nói một câu với vệ sĩ Hoàng thị, rõ ràng muốn hung hăng vả mặt Tô Hữu Đào.
Lúc này chẳng qua Tô Hữu Đào chỉ giả ngốc mà thôi, đầu óc anh ta phá lệ tỉnh táo.
Thấy Hoàng Minh đối xử với mình như vậy, trong lòng đã âm thầm ghi hận, nhất định phải ghi tên Hoàng Minh lên “sổ sinh tử” của mình.
Từ nhỏ đến lớn, bất kể là ai từng đắc tội anh ta đều bị anh ta ghi vào cuốn sổ nhỏ, mà cuốn sổ nhỏ kia được anh ta đặt tên là “sổ sinh tử”.
Vệ sĩ Hoàng thị đặt một chai rượu và ly rượu xuống trước mặt Tô Hữu Đào, anh ta cắn răng tiếp tục giả say, mềm oặt nằm dưới đất rót đầy rượu cho mình.
Tô Hữu Đào làm sao cũng không ngờ sự việc lại phát triển đến bước này, nhưng anh ta hết cách, chỉ đành cắn nát răng nuốt nghẹn vào bụng.
Sau khi rót đầy một ly, Tô Hữu Đào nâng ly với Chu Hàn, miệng lẩm bẩm: “Cạn ly.”
Tô Hàm nhất định sẽ ở lại bên cạnh Chu Hàn chăm sóc anh, đến khi đó anh ta chỉ cần mở phòng cho hai người, sau đó liên lạc với mấy tên heo già háo sắc kia.
Một khi Chu Hàn say khướt, một người phụ nữ như Tô Hàm có thể làm được gì? Đến khi đó xử lý đàn ông cưỡng bức phụ nữ chẳng phải do anh ta quyết định à?
Chu Hàn nể mặt Tô Hàm, cũng không từ chối Tô Hữu Đào mà uống với đối phương.
Kết quả vừa uống đã uống đến mức không say không về.
Hoàng Minh nhiều lần khuyên Chu Hàn uống ít thôi, nhưng Chu Hàn hoàn toàn không để ý anh ta.
Hoàng Minh lại không dám đắc tội Chu Hàn, chỉ đành nhìn anh uống say.
Mà bản thân Tô Hữu Đào cũng say khướt, thỉnh thoảng anh ta lại đến nhà vệ sinh nôn, cố hết sức để bản thân giữ vững tỉnh táo.
Uống đến cuối cùng, Tô Hàm kéo Chu Hàn nói: “Không được uống nữa. Chúng ta về nhà.”
Chu Hàn hàm hồ nói: “Được, anh nghe lời vợ.”
Hoàng Minh thấy Chu Hàm cuối cùng chịu rời đi, trong lòng mới thở phào một hơi, lập tức thể hiện muốn tiễn Chu Hàn.
Kết quả không biết sợi dây nào của Chu Hàn chập mạch, điểm danh muốn Tô Hữu Đào tiễn mình.
Tô Hữu Đào tự nhiên âm thầm vui mừng không thôi, lập tức đưa hai người Chu Hàn ra ngoài.
Hoàng Minh lúc này đã mơ hồ cảm thấy Tô Hữu Đào nhất định muốn gây chuyện gì đó, nhưng Chu Hàn lại không cho mình tiếp cận, bất đắc dĩ, anh ta chỉ đành lái xe theo sau.
“Cậu Chu, tôi đưa cậu đến khách sạn nghỉ ngơi, đêm nay đừng về nhà nữa, đợi cậu ngủ dậy chúng ta lại uống tiếp.” Tô Hữu Đào ra vẻ nhiệt tình nói với Chu Hàn, nhưng trong lòng lại hận Chu Hàn thấu xương.
“Không thành vấn đề.” Chu Hàn vung tay, gật đầu đồng ý.
Tô Hàm thấy vậy, vừa muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng Chu Hàn lại đột nhiên buông tay cô ra.
Sau đó Tô Hàm cảm giác Chu Hàn đang vẽ gì đó trên tay mình.
Cô rất nhanh cảm nhận được bốn chữ Chu Hàn viết: “Nhẫn nại đừng vội”. Tô Hàm hiểu rõ. Lúc này cô đã hiểu hết.
Thì ra Chu Hàn muốn tương kế tựu kế, cố ý làm theo Tô Hữu Đào.
Xem ra anh nhỏ của mình lần này chết chắc rồi.