Chuyện này liên quan đến sự an toàn của Tô Khánh Đông, vẻ mặt Chu Hàn trở nên cực kỳ nghiêm túc, anh quay đầu nhìn về phía mấy người Hách Lôi, như thể đang trưng cầu ý kiến của mọi người.
Tô Hàm sắc mặt ảm đạm, dứt khoát nói: “Chúng ta đi cùng cô ta.”
Nói xong liền chủ động leo lên thang dây.
“Đừng kích đông.” Chu Hàn đột nhiên kéo tay cô lại.
Anh rất lo lắng cho Tô Hàm, đương nhiên anh càng lo lắng trên máy bay sẽ xảy ra sự cố.
Vì vậy Chu Hàn vô cùng thận trọng, trì trệ không lên máy bay.
Thậm chí, anh còn nghi ngờ rằng trận tuyết rơi dày đặc này là do người có mưu đồ cố tình sắp đặt.
Hách Lôi ở bên cạnh bỗng chốc vẻ mặt cũng đầy sự ủ rũ, xem có vẻ rất lo lắng.
Tô Hàm muốn thoát khỏi vòng tay của Chu Hàn, nhưng sức lực Chu Hàn quá mạnh, cô hoàn toàn không thể thoát ra.
“Chuyện này không thể hấp tấp được.” Hách Lôi ở bên cạnh đột nhiên nói: “Lỡ như đây là một cái bẫy, tất cả chúng ta cùng rơi vào thì phải làm sao? Các người nghĩ xem, đường bị tuyết dày chặn lại, đột nhiên lại có máy bay xuất hiện đến đón chúng ta.”
“Tôi sợ rằng nếu đi lên máy bay đó thì phải chết, đến lúc đó ngay cả ông Tô cũng không thể cứu được. Nếu tất cả chúng ta đều rơi vào bẫy thì còn có ai có thể cứu được ông ấy?”
Hách Lôi vừa nói xong, Tô Hàm tức thời liền chìm vào im lặng.
Vừa rồi cô thật sự quá bốc đồng, nếu không cũng sẽ không vừa kêu vừa hét muốn lên máy bay.
Lúc tâm trạng của Tô Hàm ổn định, Hách Lôi muốn bàn bạc với cô, Lãnh Tuyết Nhi trên máy bay đột nhiên hét lên: “Các người còn không lên, Tô Khánh Đông sẽ phải chết.”
Khi nghe thấy lời này, Tô Hàm và Hách Lôi đột nhiên mất tự chủ.
Hách Lôi mất khống chế, đột nhiên giống như một người điên, liên tục cười một cách kỳ lạ.
Hách Lôi đột nhiên phát bệnh rồi. Kể từ khi Tô Khánh Đông bị bắt, bà đã có chút dấu hiệu bệnh thần kinh.
Chỉ là Chu Hàn và Tô Hàm đều không nghĩ đến Hách Lôi sẽ phát bệnh vào lúc này.
“Mẹ, mẹ sao vậy?” Tô Hàm vội vàng giữ lấy Hách Lôi, cô hỏi đầy vẻ quan tâm.
Tô Hàm không nhìn nổi bộ dạng như vậy của mẹ, Chu Hàn vẻ mặt càng bất lực, lập tức chỉ đành đồng ý cùng cô gái trên máy bay đi một chuyến.
Rốt cuộc chuyện này không thể trì hoãn, tiếp tục thoái thác sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn.
“Vợ à, hay là chúng ta cùng cô gái đó đi một chuyến đi?” Ánh mắt Chu Hàn nhìn Tô Hàm, hỏi ý kiến cô.
Còn Tô Hàm cũng thực sự đau lòng cho Hách Lôi, nên đương nhiên không muốn lãng phí thời gian nữa.
Trong cơn tuyệt vọng, cô chỉ đành gật đầu đồng ý.
Sau đó đám người Chu Hàn bỏ xe, bắt đầu leo lên thang dây.
Sau khi đám người Chu Hàn lên máy bay, cô gái đột nhiên đi tới trước mặt Chu Hàn, khuôn mặt xinh xắn nói: “Tôi tên là Lãnh Tuyết Nhi, nghe nói anh rất lợi hại, có phải là sự thật không?”
Chu Hàn không để ý đến sự khiêu khích của LãnhTuyết Nhi, càng không để ý đến cô ta.
Mặc dù Chu Hàn không quan tâm, nhưng Thanh Long ở bên cạnh lại không vừa mắt.
Anh ta bước nhanh tới chỗ Lãnh Tuyết Nhi lạnh lùng nói: “Tôi cảnh cáo cô, đừng tìm đường chết.”
“Cô lại dám khiêu khích Nguyên soái thử xem, tôi có thể giết chết cô trong nháy mắt đấy.”
Thanh Long nói rõ rằng anh ta sẽ đối đầu với Lãnh Tuyết Nhi mà không cho cô ta bất kỳ mặt mũi nào.
“Quỳ xuống cầu cái chết.” Đôi môi đỏ mọng của Lãnh Tuyết Nhi khẽ mở ra, tựa như không có chút sợ hãi nào.
Cô ta bỏ qua Thanh Long, nhìn thẳng vào Chu Hàn, không chút lưu tình nói: “Chu Hàn, anh có thực lực không, có dám giết tôi không?”
Dáng vẻ kiêu căng của Lãnh Tuyết Nhi rất kiêu ngạo, tư thế giống như một vị công chúa kiêu hãnh.
Thanh Long sắc mặt thay đổi, rõ ràng đã bị lời nói của Lãnh Tuyết Nhi chọc tức không ít.
Lúc này Chu Tước cũng muốn đi lên dạy dỗ Lãnh Tuyết Nhi thay cho Chu Hàn.
Tuy nhiên, ngay khi bước chân cô ta vừa di chuyển, ánh mắt Chu Hàn liền đảo qua.
Chu Tước ngay lập tức trở nên trắng bệch, điều đó có nghĩa là ra hiệu cho cô ta đừng làm gì cả.
Trong cơn tuyệt vọng, Chu Tước chỉ đành ngoan ngoãn rút lui.
Chu Hàn trong lòng biết rõ, Lãnh Tuyết Nhi đang khiêu khích mình, nếu đổi lại là trước đây, bất cứ lúc nào, người dám nói chuyện với anh như thế này sớm muộn cũng bị Chu Hàn một tay quật ngã.
Nhưng bây giờ Chu Hàn chỉ muốn nhanh chóng đến Tuyết Thành để giải cứu Tô Khánh Đông, không hề có ý định để ý tới lời khiêu khích của Lãnh Tuyết Nhi.
Chu Hàn nhịn cục tức này xuống.
Mà Lãnh Tuyết Nhi nhìn thấy Chu Hàn chịu đựng bản thân mình như thế, lập tức lạnh lùng nói: “Chu Hàn, anh chẳng qua chỉ có như vậy, tôi nghĩ bên ngoài chỉ là lời đồn đại, thổi phòng sự việc mà thôi.”
“Nếu anh thực sự mạnh, tại sao đến việc tôi mắng nhiếc anh cũng không phản kháng? Tại sao anh không giết tôi?”
Lãnh Tuyết Nhi hùng hổ hiếu chiến, khí thế rất kiêu ngạo.
Lúc này, ngay cả Tô Hàm cũng không chịu nổi nữa.
Tuy nhiên Chu Hàn vẫn im lặng.
Lãnh Tuyết Nhi ngay lập tức cảm thấy nhàm chán, sau đó cô ta cũng không tiếp tục ồn ào nữa.
Theo cô ta thấy, Chu Hàn chỉ là đồ bỏ đi mà thôi.
Tuy nhiên, bây giờ không động Chu Hàn, không có nghĩa là sau này sẽ không động tới anh.
“Dù sao thì Tuyết Thành cũng là địa bàn của tôi, tôi muốn đến nơi nào thì đi nơi đó.” Một nụ cười ranh mãnh thoáng qua trên khuôn mặt của Lãnh Tuyết Nhi, cô ta âm thầm tự nghĩ.
Sau khi mọi người yên lặng, chiếc máy bay di chuyển vào địa phận Tuyết Thành. Lúc này Lãnh Tuyết Nhi nhàn nhạt nói: “Còn nửa tiếng nữa.”
Sau nửa tiếng, máy bay tiến vào Tuyết Thành, cuối cùng dừng lại trong một trang viên khắp nơi phủ đầy tuyết.
Sau khi xuống máy bay, Lãnh Tuyết Nhi đi thẳng vào trang viên, đám người Chu Hàn vội vàng theo sau.
Một bên có rất nhiều lính tinh nhuệ đang nhìn chằm chằm vào đám người Chu Hàn.
Lãnh Tuyết Nhi khoanh chân ngồi trên ghế, điềm nhiên nói: “Trước tiên uống một ngụm trà nóng, nghỉ ngơi một chút đi.”
Vừa nói, bàn tay mảnh khảnh của Lãnh Tuyết Nhi vừa cầm tách trà, nhấp một ngụm.
Lúc này Tô Hàm làm gì còn có tâm trạng uống trà nghỉ ngơi, vừa tới Tuyết Thành đã muốn nhanh chóng gặp ba.
Lông mày Tô Hàm khẽ cau lại, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Chúng tôi không cần uống trà, cô lập tức đưa chúng tôi đi gặp ba tôi.”
Nghe lời nói của Tô Hàm, Lãnh Tuyết Nhi hừ nhẹ một tiếng.
Lãnh Tuyết Nhi lười biếng ngồi trên ghế, mặt mày chế nhạo: “Ba tôi nói chỉ cho một mình Chu Hàn gặp Tô Khánh Đông.”
“Chứ không nói rằng cô cũng có thể gặpTô Khánh Đông.”
Ngừng một chút, cô ta lại nói tiếp: “Có nghĩa là không ai khác có thể gặp.”
Lãnh Tuyết Nhi có ý chia rẽ đám người Tô Hàm, ngăn cản mẹ con Hách Lôi gặp mặt Tô Khánh Đông.
Cô ta chỉ dẫn Chu Hàn đến gặp Tô Thanh Đông.
Tô Hàm có chút sốt ruôt: “Dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi gặp ba tôi?”
Lãnh Tuyết Nhi lạnh lùng nói: “Đây là ý của ba tôi. Chính là không muốn cho cô gặp ông ấy.”
“Hơn nữa, không phải Chu Hàn có thể đi gặp Tô Khánh Đông sao?”
Chu Hàn khẽ cau mày rồi im lặng một lúc, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Hồi lâu sau anh mới chậm rãi nói: “Tô Hàm, anh đi gặp ba trước.”
“Sức khỏe mẹ không tốt, em nên ở lại chăm sóc mẹ đi.”
Hiển nhiên Chu Hàn đã đồng ý mình đi gặp Tô Khánh Đông trước, Tô Hàm và Hách Lôi ở lại.
Sau khi đến Tuyết Thành, anh muốn lợi dụng Lãnh Tuyết Nhi để tìm Tô Khánh Đông.
Lúc này Tô Hàm có chút không cam lòng: “Nhưng mà…”
Chu Hàn kiên nhẫn khuyên giải nói: “Đợi anh cứu ba ra, gia đình chúng ta có thể được đoàn tụ.”
Nghe lời này Lãnh Tuyết Nhi nhướng mắt nhìn Chu Hàn, môi mỏng cong lên một đường vòng cung nhàn nhạt.