Không đợi tên bảo vệ kia nói xong, đột nhiên người đàn ông mặt sẹo đao xuất hiện.
“Ba.” Ông ta giơ tay tát tên bảo vệ kia một cái.
Tên bảo vệ kia rên lên, nhưng cũng không nói gì, càng không dám phản kháng.
Một tát này dùng lực rất mạnh, đổi thành người khác bị đánh như vậy nhất định sẽ tức giận.
Nhưng tên bảo vệ này lại có khả năng nhịn được, giống như không bị sao vậy.
Rất rõ ràng gã đang nhịn.
Lúc này người đàn ông sẹo đao bước nhanh về phía trước, cung kính cúi người với Chu Hàn: “Hoang nghênh Nguyên soái. Ông Vương mời ngài đi vào.”
Chu Hàn gật đầu, cũng không lên tiếng, anh không nói hai lời mà dẫn Tiết Minh Dương đi vào trong trang viên.
Sau khi hai người đi vào trang viên, người đàn ông mặt sẹo đao lập tức tiến lên dẫn đường.
Gần năm phút sau, nhóm ba người đã đi vào một căn nhà gỗ nhỏ.
Giờ phút này ông Vương đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần trên nghế, trong miệng ông ta ngậm một cái tẩu, cả người nhìn rất thoải mái.
“Ông Vương, Chu Nguyên soái đến.” Lúc này người đàn ông sẹo đao lập tức đi lên cúi người nói nhỏ bên tai ông Vương.
Ông Vương nghe vậy theo bản năng mở hai mắt ra, nhìn hai người Chu Hàn.
“Chu Nguyên soái.” Ông Vương kêu lên một tiếng, theo bản năng muốn đứng lên, nhưng hai chân đã bị phế, giãy giụa một lát cũng không đứng lên được.
“Ông Vương, không nên kích động.” Chu Hàn lập tức lên tiếng ngăn cản.
Đang lúc nói chuyện, anh hơi nghiêng đầu với Tiết Minh Dương.
Tiết Minh Dương lập tức hiểu ý, lúc này đi lên mấy bước.
Sau khi đi tới trước mặt ông Vương, cậu lập tức bắt đầu châm cứu.
Rất nhanh, cậu thực hiện xong một bộ thủ pháp, từng cây ngân châm đã được cắm vào trên đùi ông Vương.
Bỗng chốc đôi chân của ông Vương giống như một con nhím vậy.
“Ông Vương, ngân châm này phải để như vậy nửa giờ, đợi một lát tôi sẽ kê cho một phương thuốc.”
“Uống một tuần lễ, chân này sẽ tốt lên.”
“Còn nữa, Liệt Hỏa đan này mỗi ngày ăn một viên, bảy ngày sau sẽ thấy hiệu quả.”
Tiết Minh Dương một hơi nói hết, lúc này kín đáo đưa cho ông Vương bảy viên Liệt Hỏa đan.
Mà sau khi ông Vương nghe Tiết Minh Dương nói xong, phút chốc trở nên vô cùng mừng rỡ.
Ông ta cảm kích nhìn Tiết Minh Dương, đang muốn lên tiếng khách sáo mấy câu.
Nhưng Chu Hàn lại khoát tay ngăn lại: “Ông Vương, chúng tôi còn có chuyện nên đi trước.”
Nói xong, Chu Hàn kéo Tiết Minh Dương rời đi.
Sấm rền gió cuốn.
Ông Vương thấy vậy, sau khi hơi sững sờ, cuối cùng cũng không biết làm sao than thở một tiếng.
Ông ta chậm chạp phản ứng lại, lúc này vội vàng nói với người đàn ông sẹo đao: “Còn không mau đi tiễn.”
Gần như lúc hai người đi ra ngoài, chỉ thấy có hai bóng người vội vả chạy đến.
Tập trung nhìn lại, hai người này không ai khác chính là Thanh Long và Bạch Hổ.
“Nguyên soái, người nhà họ Bạch quá tinh ranh, tên nhóc Bạch Nhật Tẫn đã luyện ra một viên Sinh Tức đan rồi, nhưng vẫn luôn giấu giếm.” Thanh Long vừa đến liền cười to ha ha, cả người nhìn rất thoải mái.
Chu Hàn thấy vậy cũng không nói hai lời, lúc này vọt đến chỗ Thanh Long, tốc độ nhanh đến mức dọa chết người.
Mà giờ phút này Thanh Long cũng rõ ràng ý thức được Chu Hàn muốn đấu thử với anh ta một chút, nhìn xem thử anh ta khôi phục thế nào.
Thật ra thì, sau khi nuốt Sinh Tức đan, Thanh Long chỉ khôi phục một phần công lực.
Nếu như muốn khôi phục hoàn toàn, bây giờ vẫn chưa được, ít nhất còn phải chờ thêm mười ngày nửa tháng.
Chỉ là như vậy, nhưng Thanh Long hoàn toàn không muốn lùi bước.
Nếu Nguyên soái muốn đấu thử với anh ta, vậy hãy để Nguyên soái thử một chút đi.
Giờ phút này, trong lòng Thanh Long rất bình tĩnh.
Hai người nhanh chóng đụng nhau.
“Bành.” Hai người đụng nhau, lập tức Thanh Long bị một lực lượng lớn chấn cho lui về phía sau mấy bước.
Mà Chu Hàn lại bất động tại chỗ, nhưng trên mặt anh lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Thanh Long thấy vậy, lập tức hiểu rõ.
Nguyên soái đây là giữ lại thực lực.
Trong lòng Thanh Long cảm khái, càng thêm cung kính đối với Chu Hàn.
Dù sao, trong lòng anh ta rõ ràng, mới vừa rồi Chu Hàn chỉ dùng một phần công lực.
Điều này cũng nói rõ Chu Hàn vô cùng quan tâm Thanh Long.
“Nguyên soái, cảm ơn.” Thanh Long chắp tay với Chu Hàn, trong mắt lộ vẻ biết ơn.
Chu Hàn liếc Thanh Long, khoát tay nói: “Giữa tôi với cậu không cần khách sáo, nói những câu khách sáo này làm gì?” Nói xong, Chu Hàn vung tay lên, dẫn mọi người rời đi.
Gần nửa giờ sau, Chu Hàn lại trở về bệnh viện.
Giờ phút này, tất cả đã xong.
“Con rể, tất cả mọi chuyện đã được giải quyết xong rồi sao?” Sau khi Hách Lôi thấy Chu Hàn, lập tức đến gần hỏi.
Chu Hàn nghe vậy khẽ cau mày, nhìn Hách Lôi.
Rất rõ ràng, Chu Hàn có chút không hiểu ý Hách Lôi.
“Chu Hàn, khi nào chúng ta đến Tuyết Thành cứu cha em?” Ngay lúc này, đột nhiên Tô Hàm xông đến, lên tiếng hỏi.
Lúc này Chu Hàn nghe vậy mới hiểu, dù sao mới vừa rồi Hách Lôi nói không rõ ràng, làm cho Chu Hàn có chút mơ hồ.
“Lập tức lên đường.” Chu Hàn hơi dừng lại một chút, sau đó vung tay lên.
Gần như khi anh nói xong, Tiểu Trân vội vàng lên tiếng: “Chu Nguyên soái, tôi cũng đi.”
Chu Hàn nghe vậy lắc đầu một cái: “Lần này đi Tuyết Thành, cô không thể đi.”
Nói xong, Chu Hàn cho Tiết Minh Dương một ánh mắt.
Tiết Minh Dương hiểu ý, lúc này tỉnh bơ đi sau lưng Tiểu Trân, lặng lẽ ấn vào một huyệt vị trên người đối phương.
Lập tức Tiểu Trân cảm thấy đầu óc vang lên một tiếng “ông”, sau đó hôn mê tại chỗ.
Sau khi Tiểu Trân té xỉu, lúc này Chu Hàn mới phân phó Tiết Minh Dương: “Tiểu Tiết, cậu về Cảng Thành trước đi.”
Tiết Minh Dương nghe được lời này cũng không nói nhiều, chẳng qua gật đầu trả lời: “Vâng.”
Ở một bên Tô Ham cười híp mắt lên tiếng nói: “Tiết Minh Dương, nhớ giúp tôi quản lý Tô thị, sau khi tôi trở về muốn nhìn xem Tô thị kinh doanh như thế nào.”
Tiết Minh Dương cười với Tô Hàm, nói rất nghiêm túc: “Chu phu nhân yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, sẽ quản lý Tô thị thật tốt.”
Tiếp theo Chu Hàn để Tiết Minh Dương mang Tiểu Trân về Cảng Thành.
“Thanh Long, cậu cõng Hoàng Minh đi.” Sau khi Tiết Minh Dương rời bệnh viên, Chu Hàn lại phân phó Thanh Long một tiếng.
Thanh Long nghe vậy lập tức làm theo.
Mà ngay lúc này, đột nhiên Chu Hàn nhận được tin tức của Chu Xung, nói Tuyết Thành bên kia truyền lời, yêu cầu một nhà Chu Hàn nhanh đến, nếu không lúc nào cũng có thể lấy mạng Tô Khánh Đông.
Sau khi lấy được tin tức này, sắc mặt Chu Hàn bỗng chốc trở nên âm trầm.
Anh cau mày, nói với Bạch Hổ: “Hãy chuẩn bị mọi việc đi, rồi cùng tôi đi đến Tuyết Thành.”
Trên mặt Bạch Hổ đầy vẻ nghiêm túc: “Vâng, Nguyên soái.”
Nói xong, Chu Hàn xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Mà Bạch Hổ thì vội vàng sắp xếp máy bay trực thăng.
Rất nhanh từng chiếc trực thăng đã đến quanh quẩn trên bầu trời bệnh viện, Đám người Chu Hàn lên trực thăng, bay thẳng đến Tuyết Thành.
Đảo mắt đã nửa ngày trôi qua, đám người Chu Hàn đi nửa đường đã bị cho xuống.
Bởi vì xung quanh thành phố Tuyết Thành cấm trực thăng.
Đây là một quy định không thể thay đổi.
Mà sau khi đám người Chu Hàn đi xuống, rất nnhanh đã có xe đến đón.