Bạch Như Ngọc thấy vậy bỗng chốc mí mắt giật một cái.
Bạch Như Ngọc không thể ngờ được Chu Hàn lại là người trọng tình trọng nghĩa như vậy.
“Chu Nguyên soái.” Đột nhiên Bạch Như Ngọc lên tiếng, cô ta nhìn chằm chằm vào người Chu Hàn.
Chu Hàn lại không có bất kỳ phản ứng gì, thậm chí cũng không quay đầu nhìn Bạch Như Ngọc lấy một cái.
Dù sao, Chu Hàn hoàn toàn không muốn để ý đến cô ta.
Người phụ nữ như vậy thực sự quá khiếm khuyết.
Cũng chính bởi vì như vậy Chu Hàn mới hoàn toàn không muốn có bất kỳ quan hệ dây dưa rễ má nào với cô ta.
Mặc dù Chu Hàn không muốn để ý đến Bạch Như Ngọc.
Nhưng anh cũng sẽ không vi phạm chuyện đã đồng ý với ông Bạch, dù sao Chu Hàn cũng không phải là loại người lật lọng.
Anh có thể không để ý tới Bạch Như Ngọc, vẫn còn có Bạch Hoàn Tài cưới Bạch Như Ngọc.
Mặc dù không lâu trước đó Chu Hàn còn nhắc nhở Bạch Hoàn Tài, sau khi kết hôn có thể li hôn.
Nhưng ít nhất có thể phó thác Bạch Như Ngọc cho Bạch Hoàn Tài.
Cứ như vậy ông Bạch biết cũng sẽ có thể yên nghỉ dưới suối vàng.
Chẳng qua, giờ phút này điều Chu Hàn cảm thấy tiếc nuối nhất chính là ông Bạch vẫn chưa nói ra điều kiện thứ ba.
Sau một lát đứng bên cạnh di thể yên lặng thương tiếc, cuối cùng Chu Hàn không quay đầu lại, dặn dò Tiết Minh Dương một tiếng: “Tiểu Tiết, đi lấy phương thuốc bí truyền Sinh Tức đan đi.”
“Vâng.” Tiết Minh Dương cung kính trả lời, lúc này lập tức làm theo.
Giờ phút này Bạch Như Ngọc đã khóc thành người nước mắt, vừa nghe đến ba chữ “Sinh Tức đan” lập tức sững sờ.
Cho đến khi Tiết Minh Dương lấy được phương thuốc bí truyền Sinh Tức đan trên người ông Bạch, lúc này Bạch Như Ngọc mới chậm chạp phản ứng.
Cô ta nhào đến Tiết Minh Dương, không có bất kỳ dấu hiệu nào, tốc lại lại nhanh như con ngựa hoang vậy.
Cô ta đánh Tiết Minh Dương, làm bộ muốn cướp lấy phương thuốc bí truyền Sinh Tức đan.
Còn luôn miệng nói: “Đây là đồ của nhà họ Bạch chúng tôi, dựa vào cái gì các người lại lấy nó?”
“Cút.” Bình sinh Tiết Minh Dương rất ghét loại phụ nữ dây dưa không dứt với người đã có vợ như Bạch Như Ngọc này.
Cậu không khách khí chút nào, giơ tay lên hung hăng tát một cái lên mặt Bạch Như Ngọc.
Bạch Như Ngọc bị đánh đến đứng hình tại chỗ, tóc tai bù xù, cào loạn một trận trên mặt Tiết Minh Dương.
Tiết Minh Dương cũng không hạ thủ lưu tình.
Bạch Như Ngọc càng dùng sức cào cậu, cậu càng liều mạng tát Bạch Như Ngọc.
“Ba, ba, ba…” Từng tiếng tát thanh thúy vang lên.
Mà Bạch Như Ngọc bị đánh đến tê dại gần như hoàn toàn mất đi cảm giác, gần như theo bản năng cô ta cào vào mặt Tiết Minh Dương.
“Đủ rồi.” Chu Hàn mỗi tay một người kéo Tiết Minh Dương và Bạch Như Ngọc ra.
Anh xoay chuyển ánh mắt, nhìn Bạch Như Ngọc.
Hờ hững lên tiếng: “Dù cho phương thuốc bí truyền này là của cô, cô có bảo vệ được không?”
Bạch Như Ngọc nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, cô ta cũng không nhường nửa bước: “Bảo vệ được hay không là một chuyện khác, tóm lại đây là đồ của nhà họ Bạch tôi, không thể để cho người ngoài đoạt đi.”
Câu chữ lời lẽ của Bạch Như Ngọc rất là chính nghĩa, nhưng trên thực tế, tất cả mọi người đều biết, người phụ nữ này đã bị mỡ heo lừa gạt, bị lợi ích làm cho mờ mắt.
Nghe xong lời này, sắc mặt Chu Hàn khẽ trầm xuống.
“Được, nếu cô muốn lấy cũng không phải không thể cho cô.” Chu Hàn lạnh nhạt nói: “Như vậy đi, trong vòng một giờ cô để cho Bạch Nhật Tẫn luyện ra Sinh Tức đan, tôi sẽ cho cô phương thuốc bí truyền này, cô thấy thế nào?”
Nói xong Chu Hàn yên lặng chờ Bạch Như Ngọc trả lời.
Mà giờ phút này trên mặt Bạch Như Ngọc đầy vẻ ngạc nhiên nghi ngờ, rất rõ ràng, cô ta không nghĩ đến Chu Hàn lại thoải mái chắp tay nhường cho cô ta như vậy.
Lúc đầu Bạch Như Ngọc còn tưởng rằng nói cái gì Chu Hàn cũng không đồng ý, mà bây giờ nhìn lại, thì ra là cô ta suy nghĩ nhiều thôi.
Đang lúc Bạch Như Ngọc nghĩ trong lòng, Chu Hàn lại lên tiếng nhắc nhở:
“Cô yên tâm, chúng tôi vẫn chưa xem phương thuốc bí truyền này.”
“Cho đến mới vừa rồi Tiểu Tiết mới lấy từ trên người ông Bạch.”
“Bây giờ cô mang về cho Bạch Nhật Tẫn xem, để cho cậu ta nắm chắc thời gian luyện ra Sinh Tức đan, chỉ cần Sinh Tức đan được luyện ra, phương thuốc bí truyền này sẽ là của cô.”
Chu Hàn nói rõ ràng mạch lạc như vậy.
Chuyện này không khác với việc nhường lại phương thuốc bí truyền này, Bạch Như Ngọc vừa nghe có loại chuyện tốt như vậy, trong đầu nghĩ ngu sao mà không làm?
Giờ phút này cô ta bỏ qua băn khoăn trong lòng, gật đầu nói: “Được, tôi đồng ý với anh.”
Vừa thấy Bạch Như Ngọc gật đầu đồng ý, lúc này Chu Hàn nói với Bạch Hổ và Thanh Long: “Bạch Hổ, Thanh Long, hai người các cậu đi theo đi.”
“Thanh Long, sau khi Sinh Tức đan được luyện ra thì ăn luôn đi.”
Nói xong, Chu Hàn hơi nghiêng đầu với Tiết Minh Dương.
Lập tức Tiết Minh Dương liền hiểu ý, mặc dù trong lòng rất không vui, không muốn đưa phương thuốc bí truyền này cho loại người như Bạch Như Ngọc.
Nhưng cậu không dám làm trái lệnh của Chu Hàn.
Cho nên giờ phút này Tiết Minh Dương lấy phương thuốc bí truyền của Sinh Tức đan ra, đưa cho Bạch Như Ngọc.
Bạch Như Ngọc lấy được phương thuốc lập tức cười thành đóa hoa.
“Tiểu Tiết, đi với tôi đến trang viên Vương thị một chuyến.”
“Thanh Long, Bạch Hổ, hai người giải quyết xong chuyện ở đây thì lập tức đến trang viên Vương thị hội hợp với tôi.”
“Những người khác thì đợi ở bệnh viện, chuẩn bị lên đường đến Tuyết Thành.”
Chu Hàn một hơi nói ra ba mệnh lệnh, tất cả mọi người đều đồng thanh trả lời.
“Chu Nguyên soái, vậy tôi thì sao…” Bạch Hoàn Tài thấy vậy, lúc này vội vàng tiến lên trước hỏi.
Chu Hàn nghe vậy thì há miệng cười một tiếng: “Cậu đi làm gia chủ nhà họ Bạch của cậu, cưới Bạch Như Ngọc.”
Chu Hàn vừa nói xong, lập tức cười vang lên.
Ngay sau đó, anh dẫn Tiết Minh Dương chạy thẳng đến trang viên Vương thị.
Chu Hàn định nắm chắc thời gian, nhanh chóng xông đến Tuyết Thành cứu người.
Nửa giờ sau, một chiếc xe dừng lại trước cửa trang viên Vương thị.
Rất nhanh hai bóng người bước xuống xe, đi thẳng vào trang viên Vương thị.
Hai người này không ai khác chính là Chu Hàn và Tiết Minh Dương.
“Ai?” Không đợi hai người đi vào, hai đội bảo vệ ở cửa đã ngăn Chu Hàn và Tiết Minh Dương lại.
“Đi thông báo với ông Vương một tiếng, nói Chu mỗ đến.” Chu Hàn đứng chắp tay, nói một câu như vậy.
Anh nhìn thẳng về phía trước, thậm chí cũng không nhìn hai đội bảo vệ trước mặt.
“Chu mỗ là cái thứ gì?” Tên ngăn Chu Hàn và Tiết Minh Dương lại bất thình lình nói.
Gã phải hỏi rõ thân phận của hai người trước mặt mới có thể thông báo cho ông Vương.
Bởi vì đây là quy định của trang viên Vương thị.
“Anh bị mù à, mở to mắt chó đá ra.” Ở một bên Tiết Minh Dương không nhịn được lên tiếng: “Ngay cả Chu Nguyên soái cũng không nhận ra? Còn dám dùng ngôn ngữ xúc phạm?”
Vốn Tiết Minh Dương đã vô cùng tức giận, đang buồn không có chỗ phát tiết.
Mà bây giờ mấy tên bảo vệ này lại không biết sống chết, không khác nào đụng đến họng súng của cậu.
Bảo vệ vừa nghe ba chữ “Chu Nguyên soái” thì lập tức trợn tròn mắt.
Dù thế nào gã cũng không nghĩ đến mình lại đụng phải Chu Nguyên soái.
Phải biết, ba chữ “Chu Nguyên soái” đã sớm truyền khắp toàn bộ Đài Sơn rồi.
“Chu Nguyên soái chờ một chút, tôi lập tức đi thông báo cho ông Vương, mới vừa rồi tôi có mắt không tròng, cũng không phải là…”