Thấy vậy, Chu Hàn lập tức ra hiệu cho Tiết Minh Dương giải độc, đánh thức cô ta.
Giờ phút này Bạch Hoàn Tài ở bên cạnh mặt tràn đầy sự tuyệt vọng.
Anh ta giương một ánh mắt cầu cứu với Chu Hàn, thể hiện là không muốn lấy Bạch Như Ngọc.
Nhưng Chu Hàn lại nhìn cậuanh ta lắc lắc đầu, không để cho Bạch Hoàn Tài ở tức giận ngay tại chỗ, đồng thời ra hiệu cho anh ta bình tĩnh không được nóng vội.
Bạch Hoàn Tài không dám làm trái ý của Chu Hàn, đành phải cố nén lại sự tức giận trong lòng, kiên nhẫn chờ đợi kết quả cuối cùng.
Khi Bạch Như Ngọc tỉnh lại, Chu Hàn ghé vào tai anh ta thì thầm: “Anh có thể cưới cô ta, cũng có thể từ cô ta, nhưng mà anh phải chăm sóc thật tốt cho cô ta.”
Sau khi nghe Chu Hàn nói, mắt Bạch Hoàn Tài bỗng nhiên sáng lên, thuận theo gật đầu.
Thực ra, Chu Hàn làm tất cả những chuyện này, một là vì để hoàn thành tâm nguyện chưa thực hiện được của ông Bạch.
Thứ hai, đây là chuyện được người giao phó, thể hiện lòng trung thành, cũng coi như là sự ràng buộc với Bạch Hoàn Tài, khiến anh ta bắt buộc phải chăm sóc tốt cho Bạch Như Ngọc.
Vào lúc này, Bạch Như Ngọc khó khắn lắm mới tỉnh dậy, nhưng ông Bạch lại lạnh nhạt mở lời.
“Như Ngọc, ông nội đã hứa hôn cho con với Bạch Hoàn Tài, con nhất định không được phản đối.” Ông Bạch dứt khoát nói thẳng.
Bạch Như Ngọc tức giận đến mức sống mũi méo xệch khi nghe những lời đó, cô ta lắc đầu nói: “Ông nội, chuyện này không thể được.”
Khi ông Bạch thấy Bạch Như Ngọc phản đối, trong lòng trở nên lo lắng, một ngụm máu nữa lại phun ra.
“Ông nội.”
“Ông Bạch.”
Khi nhìn thấy điều này, Bạch Như Ngọc và Tiểu Trân đều rất lo lắng.
Nhưng ông Bạch xua tay ra hiệu rằng mình không sao, để hai người không cần lo lắng.
Sau đó ông ta nghiêm túc nhìn chằm chằm Bạch Như Ngọc, nghiêm mặt nói: “Như Ngọc, con đã không còn là một đứa trẻ nữa, con không thể tuỳ ý được nữa…”
Không đợi ông Bạch nói xong, Bạch Như Ngọc đã ngắt lời: “Ông nội, ông đừng trông đợi chuyện này nữa. Bạch Như Ngọc con cho dù chết cũng không gả cho một đứa con trai của chi thứ.”
Lời nói của Bạch Như Ngọc rất rõ ràng, cô ấy coi thường chi thứ, điểm này mọi người có mặt đều rất rõ.
“Như Ngọc, đừng lỗ mãng.” Ông Bạch đột nhiên rất tức giận, sắc mặt già nua đột nhiên tái nhợt.
Bạch Như Ngọc nghe xong chẳng những không kìm chế được, còn lớn tiếng cầu xin: “Ông nội, con không muốn gả cho Bạch Hoàn Tài rác rưởi đó.”
Khi Bạch Hoàn Tài nhìn thấy Bạch Như Ngọc mắng mình là đồ rác rưởi trước mặt mọi người, anh ta đột nhiên tức giận đến mức bốc khói.
Anh ta tiến lên một bước, vươn tay lên chỉ vào mũi của Bạch Như Ngọc, tức giận mắng: “Cô mắng ai là đồ rác rưởi?”
Bạch Như Ngọc không có chút kiêng nể gì, trực tiếp đối đầu với Bạch Hoàn Tài, mắng: “Đương nhiên là mắng anh là đồ rác rưởi rồi. Sao hả? Anh không chịu sao? Đồ rác rưởi.”
Bạch Như Ngọc trông vô cùng kiêu ngạo, lúc này ngay cả Chu Hàn cũng không chịu nổi nữa.
Tuy nhiên, vào lúc này Chu Hàn cũng sẽ không tấn công Bạch Như Ngọc, càng sẽ không ra tay với cô ta.
Bởi vì Chu Hàn đã hạ quyết tâm.
Lúc này anh liền ghé vào tai Bạch Hoàn Tài thì thầm vài câu: “Lúc này anh không được nói lời vô ích với cô ta.”
“Ông Bạch đã ra lệnh, để Bạch Như Ngọc gả cho anh. Mặc dù hiện tại Bạch Như Ngọc đang làm loạn, nhưng cô ta không dám làm trái lời của ông Bạch.”
“Cho nên anh không cần phải tranh chấp với cô ta, đợi đến sau khi cô ta gả cho anh thì từ từ dạy cô ta cách cư xử làm người.”
Lời nói của Chu Hàn rất chặt chẽ, Bạch Hoàn Tài bị đánh thức ngay lập tức.
Bạch Hoàn Tài trong nháy mắt cũng hiểu ra, anh ta lập tức cười: “Được, được, được rồi.”
Bạch Hoàn Tài nói đi nói lại ba chữ “tốt”, vào lúc nà, anh ta có vẻ vô cùng đắc ý.
Bạch Hoàn Tài càng đắc ý bao nhiêu thì Bạch Như Ngọc càng không thể chịu đựng được, cô ta càng tức giận.
Mà cơn giận của Bạch Như Ngọc, vừa hay nằm trong tay của Bạch Hoàn Tài.
Bạch Hoàn Tài vừa muốn Bạch Như Ngọc tức giận, anh ta cũng vừa muốn trị Bạch Như Ngọc.
“Sao vậy, Như Ngọc?” Bạch Hoàn Tài bên ngoài cười nhưng trong lòng không vui nói: “Tôi nói với cô này, cô đã là người của tôi rồi.”
“Còn tôi, khi nào muốn lấy cô thì lúc đó mới lấy.”
Nói tới đó Bạch Hoàn Tài đột nhiên đưa mắt, dừng trên người ông Bạch.
Anh ta cười híp mắt nhìn ông Bạch: “Phải không? Ông ngoại?”
Khi giọng nói của Bạch Hoàn Tài dứt lời, cho dù trong lòng ông Bạch rất tức giận, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu, biểu thị sự đồng ý.
“Ông nội, sao ông lại vì người ngoài mà không màng lợi ích của người trong nhà vậy?” Bạch Như Ngọc lập tức không vui khi nhìn thấy điều này.
Nhưng ý tốt của ông Bạch, Bạch Như Ngọc hoàn toàn không nhìn ra được.
Đang lúc ông Bạch muốn giải thích vài lời, sẵn tiện an ủi Bạch Như Ngọc.
Bạch Như Ngọc lại lạnh lùng nói: “Ông nội, nếu ông để cho con gả cho cái thứ rác rưởi này, con chết cho ông xem.”
Bạch Như Ngọc dường như đang thực sự muốn làm vậy, vừa nói dứt câu, cô ta rút ra một con dao nhọn bằng tay trái dí mạnh vào cổ mình.
“Như Ngọc, không được.” Ông Bạch kinh hoảng kêu lên, trong lòng lo lắng, một ngụm máu nữa lại phun ra.
Lần này, sau khi ông Bạch nôn ra máu thì toàn thân đột nhiên mềm nhũn, cả người tức giận đột ngột từ trên giường ngã xuống.
Tiểu Trân ngơ ra, phản ứng chậm hơn bình thường, cô không giữ chặt Ông Bạch.
“Bạch gia gia.” Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Trân đầy hoảng sợ, cô bước tới đỡ ông Bạch từ dưới đất lên.
Tuy nhiên, khi Tiểu Trân dìu ông Bạch dậy, lúc này mới nhận ra rằng ông đã tắt thở.
Không còn hơi thở nữa?
Tiểu Trân giật mình, vô thức buông tay ra.
Kết quả là toàn thân Ông Bạch giống như bùn, lập tức ngã xuống đất.
“Cô đã giết ông nội tôi.” Bạch Như Ngọc hét lên khi nhìn thấy điều này, cầm con dao nhọn quay mũi con dao, đâm thẳng vào Tiểu Trân.
“Tiểu Trân, cẩn thận.” Tô Hàm ở bên cạnh nhìn cảnh này xảy ra.
Sau khi cô hét lên một tiếng liền rút súng ra, chĩa thẳng vào Bạch Như Ngọc.
Thấy vậy Bạch Như Ngọc toàn thân run lên, lập tức không thể bước chân.
“Đi qua bên này.” Tô Hàm nhìn chằm chằm Bạch Như Ngọc kêu lên: “Dám bắt nạt Tiểu Trân thử đi? Tôi sẽ bắn bay đầu của cô trong phút chốc.”
Thẳng thừng đe dọa.
Trước sự uy hiếp của Tô Hàm, trong lòng Bạch Như Ngọc bị dọa đến sợ hãi.
Tư thế đó của Tô Hàm hiển nhiên là sẽ bắn bất cứ lúc nào.
Một khi Tô Hàm bắn, cái mạng nhỏ này của Bạch Như Ngọc sẽ không giữ được nữa.
Vì vậy vào lúc này, Bạch Như Ngọc căn bản không dám làm liều.
Cô ta không có sự lựa chọn, chỉ còn cách ném con dao nhọn trên tay xuống đất, đồng thời giơ hai tay lên để tỏ thái độ của mình.
Thấy Bạch Như Ngọc thành thật, Tô Hàm cất súng đi, đồng thời nhìn qua Chu Hàn.
Vào lúc này, khi tình hình ổn định, tự nhiên là do Chu Hàn làm chủ.
Suy cho cùng, hoàn cảnh nào có Chu Hàn thì Tô Hàm không thể làm chủ nổi.
Nhưng Chu Hàn lại bỏ qua Bạch Như Ngọc, anh bước nhanh tới chỗ ông Bạch.
Trên mặt dường như được bao phủ bởi một lớp tro vậy.
Ánh mắt của anh gần như dán chặt vào người ông Bạch, hồi lâu sau anh mới chậm rãi nói: “Ông Bạch, điều kiện thứ ba ông còn chưa nói mà.”
“Cứ vội vàng rời đi như vậy sao?”