Đế Quốc Chiến Thần

Chương 276




“Bạch gia gia, giữ gìn sức khoẻ.” Tiểu Trân tâm lý nhắc nhở một tiếng.

Trên khuôn mặt trắng nõn hoàn mỹ của cô không có chút thần sắc gì khác, nhìn cô trông thật thuần khiết.

“Tiểu Trân… ôi…” Ông Bạch dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lời vừa đến miệng, cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài.

“Bạch gia gia, nếu ông không đồng ý với yêu cầu của con, con thật sự cảm thấy xấu hổ, vậy thì hãy coi như chưa có chuyện gì.” Tiểu Trân cười khổ nhìn ông Bạch, cả người đều lộ ra vẻ xấu hổ.

“Tiểu Trân, không phải là ta không đồng ý.” Ông Bạch lắc đầu nói: “Ta có chuyện khó nói.”

Nhìn thấy dáng vẻ ông Bạch như thế, đột nhiên Tiểu Trân cũng không biết nên làm như thế nào mới ổn.

Cô im lặng nhìn chằm chằm ông Bạch, một lúc sau, dường như đã thông suốt chuyện gì, cô mới lên tiếng: “Bạch gia gia, nếu thật sự không được…”

Không đợi Tiểu Trân nói xong, ông Bạch đã lên tiếng cắt ngang lời cô: “Như vậy đi, công thức bí mật của Sinh Tức Đan không phải là không thể giao cho Chu Nguyên soái.”

Ông Bạch cau mày, suy nghĩ một chút rồi đổi cách nói: “Ta cũng không giấu các người. Ba phần công thức bí mật của Sinh Tức Đan đã được ta hợp lại thành một rồi, bây giờ đang ở trong tay ta.”

Sau khi nghe ông Bạch nói, cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Tiểu Trân đột nhiên mở to ra, giống như đủ để có thể nhét vào một quả táo vậy.

So với vẻ mặt ngạc nhiên của Tiểu Trân, Chu Hàn tỏ ra bình tĩnh hơn.

Theo quan điểm của Chu Hàn, điều này không tính là gì cả.

Nhưng bây giờ ba phần của công thức bí mật đã nằm trong tay ông Bạch, vậy mọi thứ đều dễ xử lý rồi.

“Như vậy đi, Chu nguyên soái.” Cuối cùng, ánh mắt ông Bạch nhìn Chu Hàn.

“Ngài đồng ý với ta ba điều kiện, giúp ta thực hiện tâm nguyện, đừng nói đến Sinh Tức Đan, cho dù cả nhà họ Bạch ta đều cho ngài”.

Nghe ông Bạch nói xong, Chu Hàn khẽ nhíu mày.

Bởi vì anh đã đoán được có chuyện gì, ông Bạch đã dám đặt cược lớn như vậy, nghĩa là ba điều kiện này không thể hoàn thành hoặc độ khó còn lớn hơn lên trời.

Nhưng Chu Hàn lại không sợ hãi chút nào.

Anh tin vào bản thân, vốn dĩ không hề lo lắng về ba điều kiện này, rằng bản thân sẽ không thể thực hiện được chúng.

Lúc Chu Hàn cúi đầu trầm tư, ông Bạch lại nói: “Điều kiện đầu tiên, thay ta chăm sóc tốt cho Bạch Như Ngọc, ta giao phó nó cho ngài.”

Ông Bạch mở miệng đang chuẩn bị nói ra điều kiện thứ hai, vẻ mặt Chu Hàn liền biến đổi.

Anh không thể ngờ đến ông Bạch mãnh liệt như vậy, vừa lên đã chơi lớn như thế.

“Ông Bạch, điều kiện đầu tiên tôi không thể chấp nhận.” Chu Hàn ngay lập tức nói ra lời trong lòng, đồng thời nắm chặt bàn tay Tô Hàm đứng bên cạnh.

Anh nhìn người con gái gật gật đầu, ánh mắt hai người nhìn nhau thấu hiểu.

“Ông Bạch, tôi có thể giải độc cho Bạch Như Ngọc.” Chu Hàn không kiên nhẫn nói: “Nếu muốn giao phó cô ấy cho tôi, tha thứ cho Chu mỗ tôi không làm được.”

Nghe được những lời này, sắc mặt ông Bạch đột nhiên thay đổi, Chu Hàn thật sự cự tuyệt ông ta.

Rốt cuộc, ngoài Sinh Tức Đan còn thêm cả nhà họ Bạch, sự cám dỗ lớn như thế.

Càng huống hồ ông bạch còn muốn tặng cháu gái mình cho Chu Hàn.

Vừa tặng phương thuốc bí mật vừa cho cả dòng họ vừa tặng cả phụ nữ, theo lý mà nói đáng lẽ sẽ không bị từ chối.

Nhưng ông Bạch cứ thế mà bị từ chối rồi, điều này khiến ông ta cảm thấy khó hiểu.

Khi trong lòng đang cảm thấy nghi hoặc, ánh mắt nhìn về phía Chu Hàn đột nhiên lộ ra vẻ thâm thuý.

Ánh mắt của ông Bạch, giống như muốn nhìn xuyên qua người vậy.

Chỉ có điều, suy nghĩ trong lòng của Chu Hàn, ông Bạch không thể nào nhìn thấu được.

Xét cho cùng, Chu Hàn khác với người thường.

Anh là một Đại Nguyên soái. Nguyên soái trẻ tuổi nhất.

Vì vậy, giờ phút này ông Bạch hoàn toàn không nhìn thấu Chu Hàn. Ông ta càng nhìn Chu Hàn càng thấy bối rối.

“Ông Bạch, không cần nhìn nữa.” Chu Hàn lãnh đạm nói: “Chuyện này Chu mỗ khó lòng đồng ý”.

Nhìn thấy thái độ kiên định của Chu Hàn, ông Bạch lập tức thở dài lắc đầu: “Chu nguyên soái, ngài có thể cho ta một lý do được không? Như Ngọc không đủ tốt sao?”

Chu Hàn nghe như thế cười như không cười: “Ông Bạch, ông còn hỏi tôi, Bạch Như Nhọc còn không đủ ngang ngược sao?

“Hỗn xược.” nghe Chu Hàn nói lời như vậy, ông Bạch lập tức vô cùng tức giận.

“Ông Bạch, đừng tức giận.” Tiểu Trân đứng bên cạnh thấy thế vội vàng bước lên khuyên can.

Nhưng ông Bạch căn bản không nghe lọt chút nào, là người giỏi che đậy khuyết điểm của mình, vốn không thể nhìn thấy người khác sỉ nhục cháu gái mình.

Nhưng trên thực tế Chu Hàn không hề sỉ nhục Bạch Như Ngọc, những gì anh nói đều là sự thật.

Xét cho cùng tính cách của Bạch Như Ngọc sớm đã kinh động đến nỗi người qua đường cũng biết đến.

Trước mặt người này thế này và sau lưng người ta thì khác, giả vờ làm người tốt trước mặt người lớn và người của mình, còn trước mặt những người khác thì lộ rõ ​​bản chất.

Chỉ có điều, ông Bạch bị giam trong bóng tối, ông ta đã che giấu khuyết điểm của mình, khó tránh khiến ông phải đối chọi gay gắt với Chu Hàn.

“Tức giận?” Lúc này đối mặt với lời khuyên nhủ của Tiểu Trân, ông Bạch lại lộ ra vẻ không chút cảm kích.

Ánh mắt ông dừng trên người Tiểu Trân một lúc, nhưng ông vẫn giữ im lặng.

Tiểu Trân nhìn ra ông Bạch có gì đó không ổn, cô mở miệng, khi đang định nói thì ông Bạch lên tiếng: “Tiểu Trân, chuyện này để ta bàn bạc với Chu nguyên soái, con đừng xen vào”.

“Hả?” Tiểu Trân sửng sốt trong giây lát, trong tiềm thức cô kêu lên một tiếng: “Bạch gia gia…”

Nhưng ông Bạch vẫn luôn xua xua tay, cắt lời cô.

“Chu nguyên soái, ta biết mình sắp chết, cháu gái ta và tập đoàn Bạch thị không thể cứ thế mà kết thúc được.” Vẻ mặt ông Bạch đầy sự đau khổ, hiện rõ sự bất lực.

Chu Hàn thấy thế, lông mày nhíu lại.

Ông Bạch đã nói đến mức này, anh cũng không dễ từ chối được.

Ánh mắt của anh nhìn ông Bạch, ôn tồn nói: “Ông Bạch, không bằng như thế này.”

Trong lúc nói, Chu Hàn vỗ vỗ vai Bạch Hoàn Tài đứng bên cạnh.

Tiếp đó liền đổi đề tài cuộc nói chuyện: “Tập đoàn Bạch Thị giao cho Bạch Hoàn Tài quản lý, Bạch Như Ngọc tự nhiên cũng có thể giao phó cho cậu ấy.”

Ngay khi Chu Hàn vừa dứt lời, ông Bạch lại hoài nghi nói: “Cậu ta? Có được không?”

Chu Hàn gật đầu, cũng không giải thích thêm gì nhiều.

Mà ông Bạch nhìn thấy thái độ như vậy của Chu Hàn, trong thoáng chốc cũng không biết nói gì, chỉ có thể mở miệng đồng ý.

Sau đó ông Bạch liền đưa ra điều kiện thứ hai.

“Chu nguyên soái, điều kiện thứ hai, chính là trước đó tập đoàn Tề Thị đã của nhà họ Bạch tôi một lượng lớn đan dược, còn một trăm lẻ sáu tỉ chưa thanh toán”.

Không đợi ông Bạch nói xong, Chu Hàn đã biết rõ ý nghĩ của đối phương.

Lúc đó anh nhìn chằm vào ông Bạch gật đầu nói: “Ông Bạch, chút chuyện này ông yên tâm, số tiền đó cứ giao cho tôi, là Tề Thắng Thiên chưa trả đúng không?”

Chu Hàn dứt lời, hai đôi mắt mờ mờ của ông Bạch lập tức loé lên một tia sáng, vẻ mặt của ông vô cùng kích động nói: “Đúng.”

Chu Hàn gật gật đầu, ý tứ đã rất rõ ràng.

Ông Bạch thấy thế, lúc đó vội vàng nói lời cảm ơn: “Vậy thì cảm ơn Chu nguyên soái nhiều”.

Nói rồi ông Bạch lại nhìn sang Bạch Như Ngọc, trong ánh mắt hiện lên sự bất lực tột cùng.