Anh chợt nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng!
Đó chính là Bạch lão vẫn đang bế quan.
Ngay cả phái Bạch Hổ và Chu Tước đến cũng không mời ông ra ngoài được.
Hơn nữa kì môn độn giáp (*môn học về thiên văn địa lí) còn cản đường họ, hai người không thể mời được ông Bạch đến.
Nghĩ đến đây, Chu Hàn vội nói vời Vô Diện và Huyền Vũ: “Hai người tạm ứng phó trước, tôi đi gọi điện thoại.”
“Vâng!”
“Vâng!”
Chu Hàn nói xong hai người lập tức cung kính trả lời.
Trong khi Vô Diện và Huyền Vũ cùng nhau đối phó với con cháu nhà họ Quý và nhà họ Nhạc thì Chu Hàn đã gọi điện cho Tô Hàm.
Ở bệnh viện, Tô Hàm tập tức nhận điện thoại, ngạc nhiên hỏi: “Chu Hàn, mọi chuyện giải quyết thế nào rồi?”
Lúc này cô rõ ràng rất quan tâm Chu Hàn, thậm chí còn lo lắng cho anh.
“Khó giải quyết.” Chu Hàn chỉ nói ba chữ, nhưng ba chữ đơn giản lại có sức ảnh hưởng rất lớn đối với Tô Hàm.
“Khó giải quyết? Là sao?” Tô Hàm hỏi ngược lại: “Anh vẫn chưa giải quyết được sao?”
Chu Hàn không vội giải thích, bởi vì anh biết rõ giải thích với Tô Hàm lúc này cũng vô dụng.
Hơn nữa, dù giải thích, Tô Hàm cũng chưa chắc đã hiểu.
“Đưa điện thoại cho Tiểu Trân, anh muốn nói chuyện với cô ấy.” Chu Hàn nói thẳng.
Tô Hàm hơi sửng sốt rồi mới phản ứng lại, nhanh chóng đáp: “Được.”
Dứt lời, cô nhanh chóng đưa điện thoại di động cho Tiểu Trân, đồng thời nhắc nhở cô: “Chu Hàn có chuyện muốn nói với cô.”
Tiểu Trân nghe thấy thế đôi mắt lập tức sáng bừng lên.
Lúc này trông cô vô cùng hưng phấn, nhanh chóng nhận lấy điện thoại của Tô Hàm.
“Chu nguyên soái, anh tìm tôi có chuyện gì sao?” Chu Hàn chưa kịp nói gì, Tiểu Trân đã nói tiếp: “Tôi muốn ra ngoài bây giờ, ông Bạch đã xuất quan!”
Chu Hàn nghe vậy sửng sốt, hô hấp cứng lại, rồi anh lập tức hỏi: “Cái gì? Bạch lão xuất quan? Từ lúc nào?”
Chu Hàn có chút không tin được, thậm chí còn không nghĩ đến Bạch lão đã xuất quan rồi.
“Đã được khoảng nửa giờ.” Tiểu Trân thành thật trả lời: “Kì môn độn giáp do tôi tự đặt đã bị ông Bạch phá giải, tôi có thể cảm nhận được.”
Nghe Tiểu Trân giải thích, sắc mặt Chu Hàn đột nhiên thay đổi.
Thậm chí anh chưa bao giờ nghĩ đến mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng này.
Bạch lão đã xuất quan mà anh lại chẳng hay biết gì.
Cảm giác này khiến Chu Hàn rất khó chịu.
Anh không hiểu Bạch lão làm thế nào xuất quan mà không ai hay biết, ngay cả hai người Bạch Hổ cũng là đi một chuyến không công.
“Tôi biết rồi. Cúp máy đây.” Chu Hàn nói xong thì ngắt điện thoại.
“Này…” Tiểu Trân còn muốn nói gì đó, điện thoại lại truyền đến tiếng “tút tút” khiến cô cảm thấy không biết làm thế nào.
Lúc này, Tiểu Trân rất muốn rời khỏi bệnh viện, nhanh chóng đi tìm ông Bạch và giao những thứ ông nội đã đưa cho ông ta.
Có điều, Tiểu Trân không ngờ rằng cô chưa kịp nói gì thì Chu Hàn đã ngắt điện thoại, điều này khiến cô cảm thấy khó chịu, thậm chí có chút tủi thân.
“Chu Hàn nói gì vậy?” Nhìn bộ dáng mất mát của Tiểu Trân, Tô Hàm ngập ngừng hỏi.
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, như sợ sẽ chọc đến Tiểu Trân.
Nhưng thực tế thì Tô Hàm đang để ý đến cảm xúc của Tiểu Trân.
“Chu nguyên soái hỏi vài câu rồi cúp điện thoại.” Tiểu Trân càu nhàu giải thích, trả lại điện thoại cho Tô Hàm.
“Anh ấy hỏi cái gì?” Tô Hàm nhận điện thoại tò mò hỏi.
“Chu nguyên soái hỏi về ông Bạch …” Tiểu Trân một năm một mười kể ra.
Lúc Tiểu Trân đang kể về cuộc nói chuyện cho Tô Hàm, Chu Hàn đã gọi Bạch Hổ và Chu Tước trở về đợi lệnh.
Cùng lúc đó, ở Mộc thị.
Lúc này nhà họ Mộc đang rất hỗn loạn, bị nháo đến gà chó không yên
“Bạch lão, ông điên rồi!”
Mộc Đình Đôn đang tức giận nói: “Ông vừa ra ngoài đã đến làm loạn nhà họ Mộc chúng tôi? Ông bị điên rồi hả?”
Bạch lão không thèm để ý đến mắng mỏ của Mộc Đình Đôn, chỉ tiện tay bóp chết đám con cháu trời đánh nhà họ Mộc.
“Hôm nay ông đây đến chơi với mấy đứa.” Ông nhẹ nhàng nói: “Thuận tiện xem thử tuyệt chiêu ta mới luyện lúc bế quan.”
Ông làm bộ như bạn bè của Mộc Đình Đôn, bày ra dáng vẻ chính trực.
“Họ Mộc nhà cậu có thuốc độc, còn họ Bạch nhà ta cũng có thuốc giải. Từ xưa đến nay, chính tà vẫn luôn không chung đường.”
“Lão đây bế quan lâu như vậy, chính là chờ ngày hôm nay!”
“Bây giờ cơ thể ta được ngâm trong thuốc, xử lý đám con cháu cổ quái họ Mộc nhà cậu sẽ rất dễ dàng đây.”
Vừa nói, Bạch lão vừa tiện tay bóp chết vài đứa con cháu nhà họ Mộc.
Điều này khiến Mộc Đình Đôn giận đến run người, hận không thể xông lên xé xác Bạch lão đang sống sờ sờ phía trước.
Nhưng trong lòng anh ta cũng biết, bây giờ mà đi lên thì không khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết.
Bạch lão vừa mới xuất quan, khí thế mạnh mẽ vô cùng, sức mạnh cũng như mặt trời ban trưa.
E rằng toàn bộ Đài Sơn cũng khó tìm được đối thủ!
“Lão già kia, đừng quá càn rỡ!” Cho dù trong lòng e sợ Bạch lão, Mộc Đình Đôn cũng không nhịn được tức giận mắng.
Đối mặt với mắng chửi của Mộc Đình Đôn, Bạch lão không thèm để ý.
Một con sư tử thì sao có thể để ý tiếng sủa của những con chó hoang?
“Họ Mộc, hôm nay chúng ta kết thúc ở đây đi!”
Bạch lão nói thẳng: “Nhà họ Mộc các người, hoặc là giao ra công thức bí mật, hoặc là toàn tộc bị diệt!”
Nghe Bạch lão nói xong, Mộc Đình Đôn lập tức mất kiên nhẫn.
“Ông bị điên rồi, ông, ông… ông quá không coi ai ra gì!” Mộc Đình Đôn chỉ vào mặt Bạch lão mà chửi rủa.
Nhưng ông Bạch vẫn không thèm quan tâm, ông cười lạnh một tiếng: “Thế hả? Lão đây như thế nào mà không coi ai ra gì?”
Ông hơi dừng một chút, lại tiện tay bóp chết thêm vài đứa con cháu nhà họ Mộc, mới nói tiếp: “Vẫn còn có thể không coi ai ra gì thêm nữa!”
Nói xong, cả người ông lập tức bay lên, lao thẳng về phía Mộc Đình Đôn.
Mộc Đình Đôn kinh ngạc nhìn ông Bạch đang lao về phía mình, còn chưa kịp làm ra phản ứng gì đã thấy cổ mình bị bóp chặt.
Ngay sau đó, Bạch lão dùng tay không bóp chặt cổ Mộc Đình Đôn lúc này đã không khác gì con gà con, không còn một chút sức lực chống trả.
“Bốp bốp bốp…” Bạch lão không nói hai lời, liên tiếp tát vào mặt Mộc Đình Đôn.
“Công thức bí mật kia, cậu có giao ra hay không?”
Ông Bạch uy hiếp nói: “Đó vốn thuộc về nhà Bạch gia, cậu muốn chiếm làm của riêng, sẽ không được chết tử tế.”
Bạch lão mắng Mộc Đình Đôn, bàn tay đang tát cũng không hề dừng lại.
Ông mạnh mẽ đánh Mộc Đình Đôn đến khi đầu óc anh ta choáng váng, cả người chỉ còn hơi thở thoi thóp.