Tuy rằng Chu Hàn và cô ở bên nhau còn chưa đến một năm. Nhưng Chu Hàn rất rõ ràng, Tô Hàm quá mức lương thiện.
“Vợ, em nói thật sao? Thật sự là chủ ý của em sao?” Chu Hàn nhìn thẳng Tô Hàm trịnh trọng nói.
Nghe Chu Hàn nói xong, Tô Hàm tức khắc trở nên ấp úng.
Chu Hàn liếc mắt một cái lập tức nhìn thấu cô, anh cường điệu một lần nữa: “Vợ, trước kia em không nói dối.”
Tô Hàm lộ vẻ ủy khuất, trong khoảng thời gian ngắn cô gấp đến độ nói không nên lời.
“Con rể. Con không được làm con gái mẹ khó xử.” Đúng lúc này, Hách Lôi tiến lên một bước nói.
Thấy Hách Lôi đứng dậy, rơi vào đường cùng, Chu Hàn đành phải ngừng truy cứu việc này.
“Hoắc lão, có biện pháp nào có thể giải độc của Hoàng Minh không?” Chu Hàn hỏi Hoắc Nghệ Tinh, ánh mắt anh nhìn về phía Hoắc Nghệ Tinh.
“Chu nguyên soái, thật không dám giấu diếm.”
Hoắc Nghệ Tinh nói đúng sự thật:“Muốn cứu cậu ấy, chỉ có một biện pháp.”
“Biện pháp gì?” Chu Hàn vội vàng hỏi.
“Muốn cởi chuông cần người buộc chuông, mang cậu ấy đi Tuyết Thành, để người Tuyết Thành cứu cậu ấy.” Hoắc Nghệ Tinh từng câu từng chữ vô cùng kiên định nói.
Chu Hàn nghe vậy, trong lòng chấn động.
Anh vốn định không mang Hoàng Minh đến Tuyết Thành, nhưng bây giờ không mang theo cậu thì không thể cứu chữa.
Rơi vào đường cùng, Chu Hàn đành phải làm ra quyết định, đưa Hoàng Minh cùng đi Tuyết Thành.
“Vậy tôi sẽ mang Hoàng Minh tới Tuyết Thành.” Cuối cùng, Chu Hàn quyết định, nói.
Mọi người vừa nghe lời này, sôi nổi hoan hô.
“Nguyên soái vạn tuế.”
“Thật tốt quá, Hoàng Minh được cứu rồi.”
“Quả nhiên con rể là người hiền lành nhân hậu, thế mà trước đó mẹ còn cho rằng lúc con biết việc này sẽ nổi trận lôi đình đấy.”
Một đám người sôi nổi hoan hô.
Trong khi mọi người tung hô thì khuôn mặt Chu Hàn lại đầy u sầu.
Bây giờ anh này cực kì lo lắng.
Bộ dạng Hoàng Minh bây giờ nếu mang đi Tuyết Thành không khác gì mang thêm một cái phiền phức vào người, với tình hình này, hành trình đi Tuyết Thành khẳng định sẽ xuất hiện không ít biến số.
Tuy biết rõ hành động này lợi ít hại nhiều, Chu Hàn vẫn không nói gì, anh chỉ có thể nhận, chỉ có thể đáp ứng làm theo ý kiến mọi người, đem Hoàng Minh tới Tuyết Thành cùng anh.
Thấy thời gian không còn sớm nữa, Chu Hàn nói: “Việc đã đến nước này, Bạch Hoàn Tài cùng tôi căn chuẩn thời gian, cố gắng đi đến Đài Sơn trong thời gian ngắn nhất.”
Chu Hàn đã nói như vậy, đám người tự nhiên là không còn ý định nói gì thêm.
Dù sao, Chu Hàn cũng đã đáp ứng rồi.
Mà đúng lúc này, Tô Hàm lại đột nhiên đi ra lên tiếng nói: “Chu Hàn, anh dẫn em theo nhé.”
Lúc Tô Hàm nói xong, Hách Lôi cũng đi theo phụ họa nói: “Còn có mẹ, bọn mẹ đi Đài Sơn, chờ con xong việc, chúng ta sẽ đi tới Tuyết Thành.”
Nghe xong lời nói của hai người, Chu Hàn trừ gật đầu thì cũng chỉ có thể gật đầu.
Hoắc Nghệ Tinh thấy thế, vội vàng lên tiếng: “Chu nguyên soái, đây là cho cậu.”
Dứt lời, ông móc ra một viên đan màu hồng nhét vào trong tay Chu Hàn, ngoài miệng còn lẩm bẩm: “Để phòng ngừa tình huống đột xuất.”
“Cảm ơn Hoắc gia.” Chu Hàn trịnh trọng gật đầu, không khách khí, trực tiếp nhận viên đan màu hồng từ trong tay đối phương.
Ba tiếng sau, Chu Hàn mang theo mẹ con Hách Lôi và tam đại chiến thần chạy về Đài Sơn.
Giờ phút này, bên trong bệnh viện Đài Sơn, phòng bệnh Tiểu Trân.
“Tiểu Trân, cảm giác thế nào rồi?” Tô Hàm rất quan tâm tiến lên nắm lấy tay Tiểu Trân, cô mỉm cười thiện ý, chỉ là thoạt nhìn có chút gượng ép.
“Ổn hơn nhiều rồi, có Chu nguyên soái cùng hai đại chiến thần ở đây, em đã an toàn hơn rất nhiều rồi.” Tiểu Trân kinh ngạc.
Phải biết rằng, từ tối hôm qua đến giờ, Thanh Long và Chu Tước một bước không rời bảo vệ cô.
Đường Trường Não vào phòng bệnh Tiểu Trân.
Đường Trường Não đã biết chuyện con trai mình ở Mộc thị, cho nên ông cũng không dám làm gì, miễn cho mình bị con trai bắt lại luyện độc.
Đường Trường Não luôn đề phòng con trai, bởi ông biết con trai mình học hư lâu rồi.
“Chu nguyên soái, con trai của tôi?” Bây giờ Đường Trường Não rất nôn nóng, hỏi Chu Hàn.
Hắn rất lo lắng nên lộ ra khuôn mặt đầy u sầu.
“Không biết đã trốn đi nơi nào.” Chu Hàn lắc đầu thở dài một tiếng.
Lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, ngay sau đó một bóng người xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Người này không phải ai khác, là người đàn ông mặt sẹo.
“Chu nguyên soái, Đường Minh Minh nói sẽ không cứu Đường Trường Não, trừ phi Đường Trường Não truyền vị trí gia chủ cho hắn.” Không đợi mọi người mở miệng hỏi, người đàn ông mặt sẹo trực tiếp nói.
Nghe nam nhân mặt sẹo nói xong, Đường Trường Não tức giận, suýt chút nữa đứng không vững ngã quỵ trên mặt đất.
“Ranh con.” Đường Trường Não giận mắng một tiếng.
Người đàn ông mặt sẹo nghe vậy sắc mặt trầm xuống, ánh mắt giống như dao nhỏ nhìn chằm chằm Đường Trường Não.
Chu Hàn thấy thế, vội lên tiếng giải thích: “Đừng hiểu lầm, Đường gia chủ đang mắng con trai ông ấy.”
Người đàn ông mặt sẹo nghe vậy sắc mặt lúc này mới khôi phục bình thường, lẩm bẩm một câu: “Trước đó tôi tưởng rằng ông ta đang mắng tôi.”
Ý tứ người đàn ông mặt sẹo rõ ràng, nếu Đường Trường Não mắng anh ta, như vậy anh ta chắc chắn sẽ không chút do dự ra tay.
Ở chỗ này, người đàn ông mặt sẹo chỉ cho Chu Hàn thể diện.
Trừ Chu Hàn, người đàn ông mặt sẹo không quan tâm đến thể diện của những người khác.
Đột nhiên, Tiểu Trân đang nằm trên giường bệnh nói thầm với Tô Hàm vài câu.
Tô Hàm nghe xong Tiểu Trân nói, khuôn mặt đẹp tức khắc trở nên lạnh lùng. Hiển nhiên cô đang tức giận.
Tô Hàm đầu tiên nhìn Chu Hàn một cái, tiện đà quay đầu nhìn về phía Tiểu Trân.
Cô hỏi từng câu từng chữ, vô cùng lo lắng: “Tiểu Trân, em xác định nghĩ kỹ rồi sao?”
Tiểu Trân nghe vậy không chút nào do dự, cô vô cùng kiên định gật đầu nói: “Nghĩ kỹ rồi!”
Thấy ý Tiểu Trân đã quyết, trong lòng Tô Hàm vô cùng rõ ràng, dù cô khuyên như thế nào cũng không làm được gì.
Rơi vào đường cùng, cô đành từ bỏ ý định khuyên Tiểu Trân.
Tô Hàm nhìn về phía Chu Hàn.
“Chu Hàn, ra ngoài một chút, em có việc muốn nói riêng với anh.” Tô Hàm cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói không cảm xúc.
Hách Lôi thấy con gái mình như vậy, tưởng rằng Chu Hàn khi dễ con gái mình.
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt Hách Lôi nhìn về phía Chu Hàn trở nên không đúng.
Việc ánh mắt Hách Lôi trở nên kỳ quái cùng với sự khác thường của Tô Hàm, Chu Hàn thấy nhưng đều không để tâm.
Anh sờ tay lên ngực xác định rõ ràng mình không làm chuyện gì trái với lương tâm, cho nên không việc gì phải sợ việc bị Tô Hàm gọi ra ngoài nói chuyện riêng cả.
Rất nhanh, Tô Hàm và Chu Hàn một trước một sau rời phòng bệnh.
“Chu Hàn, Tiểu Trân nói em ấy không muốn quay lại trường học nữa, giờ em ấy chỉ muốn đi theo anh thôi.” Tô Hàm vừa ra phòng bệnh, đi vào hành lang lập tức nói.
Chu Hàn nghe vậy nhíu mày, bình tĩnh hỏi: “Vì sao?”