Tô Khánh Đông lấy ra một điếu từ hộp thuốc lá rẻ tiền của mình đưa cho Chu Hàn, mặt mày lúng túng.
Chu Hàn không từ chối, ngậm điếu thuốc lên miệng rồi đốt, gật nhẹ đầu: “Bảo sao.”
Tô Khánh Đông xoa dái tai, bắt đầu chuyển hướng chủ đề sang con gái mình, im lặng tránh né chuyện hôm nay.
Nhưng dù ông không có ý nhắc tới, Chu Hàn cũng cần hỏi rõ ràng.
“Ba, ba bắt Tô Học Long tới khách sạn?” Chu Hàn hỏi toạc ra, không vòng vo với Tô Khánh Đông.
Ông cười gượng một tiếng, rồi im lặng vài giây sau mới gật đầu.
“Ba yên tâm đi, con không để lộ thân phận của ba đâu.” Chu Hàn cười an ủi.
Tô Khánh Đông nghe vậy thì gật đầu lần nữa, giống như mọi chuyện đã nằm trong dự liệu.
“Ting…” Đột nhiên chuông điện thoại của Tô Khánh Đông vang lên, ông thuận tiện cầm máy lên nghe.
“Em à, ông cụ sắp không được rồi.” Ở đầu dây bên kia truyền tới giọng nói đắc ý Tô Long Xuyên, giống như chuyện ông cụ nhà họ Tô bị bệnh nặng không qua khỏi là chuyện tốt đối với ông ta.
“Đã biết.” Không hề nhiều lời, Tô Khánh Đông thản nhiên nói ra hai chữ rồi cúp điện thoại.
Nhưng ngược lại, sắc mặt ông trở lên nghiêm trọng, ông rít mấy hơi thật sâu rồi quay người đi vào phòng bệnh.
Hách Lôi thấy ông đi vào thì lửa giận trong lòng vơi đi phân nửa, hiển nhiên bà đã suy nghĩ thông.
“Tô Khánh Đông, tôi nói cho ông biết, lần sau đừng có lặp lại chuyện này một lần nữa.” Hách Lôi trợn mắt nhìn Tô Khánh Đông: “Nếu tôi còn thấy ông ra ngoài kiếm chuyện thì ông không cần về cái nhà này nữa đâu.”
Uy hiếp, trần trụi uy hiếp. Nhưng Tô Khánh Đông dường như không thèm để ý, mở miệng nói: “Cha tôi sắp không qua khỏi, để con gái với con rể ở đây chăm sóc bà, tôi đi xem tình huống bên kia chút.”
Hách Lôi nghe thế thì sững sờ, lời đến khóe miệng cuối cùng lại chuyển thành một tiếng “ừ”, lúc Tô Khánh Đông rời khỏi phòng bệnh, bà dặn dò: “Đừng có mà gây chuyện nữa.”
Tô Khánh Đông không quay lại, gật đầu rồi đi thẳng.
Chu Hàn lo lắng đối phương sẽ xảy ra chuyện, liền điều Thanh Long âm thầm đi theo bảo vệ, tránh tình trạng Tô Khánh Đông giận quá động tay động chân, làm bại lộ thân phận Kiếm Thần của mình.
“Chu Hàn, đêm nay chắc em phải ở lại với mẹ, anh về nghỉ ngơi trước đi.” Tô Hàm cười dịu dàng nói với Chu Hàn.
Nhưng đối phương lại lắc đầu nói: “Để anh ở cùng em.”
Chỉ một câu này khiến trái tim Tô Hàm tràn ngập ấm áp, cô đỏ mặt gật đầu.
Hách Lôi nhìn thấy tất cả mọi việc, thấy Chu Hàn đối xử với con gái mình không tệ thì thành kiến ban đầu cũng nhạt dần, có cách nhìn mới về Chu Hàn.
Ở phía khác, Tô Khánh Đông chạy thẳng tới nhà tổ nhà họ Tô. Mà Tô lão gia lúc này đang nằm trong nhà thoi thóp, bên cạnh có người giúp việc chăm sóc.
Trong phòng khách là đầy đủ con cháu nhà họ Tô, nhưng mặt mày ai nấy không hề có chút buồn rầu nào, ngược lại còn lộ ra chút mừng rỡ.
“Gia sản sau này phân chia như thế nào, chắc mọi người cũng rõ rồi?” Tô Long Xuyên mặt mũi rạng rỡ ra hiệu với đám người.
“Hiểu rõ, đương nhiên hiểu rồi. Nhà ông ba không cần phân, phân chia hai nhà anh cả cùng nhà tôi là được rồi.” Tô Cường mặt mũi gian trá nhếch miệng trả lời.
Tô Khánh Đông vừa mới đi từ phòng Tô lão gia ra thì nghe Tô Cường nói vậy.
Ông không nói tiếng nào vào phòng khách ngồi xuống, muốn ngồi gần một chút để nhìn rõ bộ mặt ghê tởm của mấy người này.
“Ông ba, con gái ông giờ có vị trí dưới một người mà trên vạn người rồi, ở chỗ cao như thế chắc không cần tranh phân chia chút tài sản này đâu nhỉ?” Tô Long Xuyên thấy Tô Khánh Đông tới, lúc này mới tỏ ra dáng vẻ của anh cả, chỉ trỏ nói.
Tô Khánh Đông vẫn trầm mặc như trước, ông không có cảm giác gì với cái nhà này, từ trước tới nay không hề có ý tồn tại trong nhà họ Tô.
Ngay cả họ hàng nhà họ Tô cũng có thể cưỡi lên đầu lên cổ nhà ông. Không phải Tô Khánh Đông dễ bắt nạt, chẳng qua ông không thèm tranh giành quyền lợi đó.
Hách Lôi dù tương đối hợm hĩnh, nhưng với gia đình mình, bà ngược lại hy vọng có thể có cuộc sống an ổn tới hết đời.
Chính bởi vì có Hách Lôi “áp chế”, Tô Khánh Đông mới có sinh hoạt như một kẻ bất lực như thế.
“Nếu là tôi, tôi sẽ phân mảnh đất khu thương mại cho ông ba, để con gái ông nhường vị trí cho Hữu Đào nhà tôi thì tốt hơn.” Tô Cường đột nhiên chen lời, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tô Long Xuyên ở bên nghe vậy thì không vui, lập tức vỗ bàn đứng lên.
Ông chỉ ngón tay vào mặt Tô Cường tức giận nói: “Chú hai, chú đừng bất nhân bất nghĩa vậy chứ. Vị trí này ban đầu của con trai tôi, cho dù có nhường cũng phải nhường lại cho nó.”
Ông ta nói xong, không đợi Tô Cường bác bỏ, xoay đầu hướng về chỗ Tô Khánh Đông nói: “Chú ba, mảnh đất khu thương mại phía đông dành cho nhà chú, vị trí kia nhường lại cho con trai anh, chú thấy thế nào?”
Tô Học Long ở một bên nghe thế thì bị dọa tới mất mật. Người khác không biết Tô Khánh Đông đáng sợ như thế nào, nhưng gã lại có trải nghiệm sâu sắc.
Mà Tô Long Xuyên ở bên nhăn mày nhăn mặt, dường như chính ông ta phải chịu thiệt thòi. Mảnh đất khu thương mại kia căn bản không có giá trị buôn bán.
“Vậy không tốt đâu.” Tô Khánh Đông lắc đầu, ông biết vị trí này quan trọng với con gái mình như thế nào, đương nhiên sẽ không thuận theo mấy người kia.
“Chậc.” Tô Cường cùng Tô Long Xuyên nghe thế thì đồng loạt đứng về một bên, bắt đầu nhắm vào Tô Khánh Đông.
Tựa như trong thế giới quan của bọn họ, Tô Khánh Đông là em út, không xứng tranh giành với hai anh em bọn họ, có gì tốt cũng phải nhường bọn họ đầu tiên.
“Vậy đi, trừ mảnh đất kia, anh cho chú thêm ba vạn.” Tô Cường bộ dạng rộng lượng nói.
“Ba vạn? Chú hai keo kiệt quá vậy. Anh cho chú năm vạn, chú ba thấy sao?” Tô Long Xuyên đắc ý, như bố thí cho Tô Khánh Đông.
“Không được.” Tô Khánh Đông vẫn ý như cũ, nói xong ông trực tiếp móc điếu thuốc ra đốt, rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Tô Long Xuyên và Tô Cường thấy thế thì tức giận, tiến lên ngăn Tô Khánh Đông lại.
Mà đối phương tăng tốc độ, không muốn tranh chấp với hai người anh của mình.
“Chú ba, chú vội đi làm gì? Chúng ta đã nói xong đâu.” Tô Long Xuyên chặn đường Tô Khánh Đông, trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ.
Tô Khánh Đông lại giữ im lặng, muốn lách qua đối phương, nhưng Tô Cường cũng nhanh chân chắn mất lối đi.
Giờ phút này Tô Khánh Đông chỉ có thể lùi lại, ông không có đường để đi.
Cả hai gian trá nhìn chằm chằm Tô Khánh Đông, dáng vẻ này đúng kiểu nhất định phải ép khô giá trị của Tô Khánh Đông.
“Tôi không có chuyện để nói với các anh, trừ việc vị trí của con tôi ra thì cái gì cũng được.” Tô Khánh Đông nói thẳng.
“Vậy cơ hả? Nhưng anh chỉ muốn con gái chú từ bỏ chức vị đó thôi.” Tô Long Xuyên nhe răng cười, giống như muốn xé da róc thịt đối phương.
Tô Khánh Đông thờ ơ nhìn ông ta, Tô Cường đứng bên vội vàng nói: “Mặc dù cha đã quyết định đưa vị trí này cho con chú, nhưng chưa chắc nó đã có năng lực để gánh vác.”
“Đúng vậy, vừa lên đã làm mọi thứ lộn xộn cả, nó căn bản không thể làm được, bọn anh không tin tưởng cháu nó sẽ quản lý tốt công ty.” Tô Long Xuyên phụ họa.
Hai anh em kẻ xướng người hoạ, khiến Tô Khánh Đông á khẩu không trả lời được.
Chẳng qua công ty nhà họ Tô xảy ra vấn đề chung quy cũng do Tô Học Long giở trò quỷ. Tô Khánh Đông biết rất rõ.
Ông khịt mũi coi thường nói: “Nếu không phải do Học Long bí mật nhúng tay vào thì công ty cũng sẽ không có vấn đề.”
Tô Khánh Đông nói thẳng ra, không chừa cho ai đường lui. Ông nghĩ thầm thích cãi cứ cãi thôi, cùng lắm ông không ra tay là được.
“Chú nói cái gì đó?” Tô Long Xuyên giận dữ, lớn tiếng: “Dám đổ tội lên đầu thằng Long nhà anh, chú muốn chết sao?”
Vừa nói hết câu, ông ta vung tay lên.