Dù có thể nhận ra Đường Minh Minh đang lừa mình, nhưng tiểu Trân vẫn rất lo lắng.
Đúng lúc này, Bạch Hoàn Tài từ trong đám người chen đến, nhàn nhạt nói với tiểu Trân: “Có chút việc cần tìm cô.”
Sau đó cũng không giải thích thêm gì nữa mà dẫn cô đi.
Diễn biến như vậy, làm cho mọi người trợn tròn mắt.
Đường Minh Minh kinh ngạc, nhân vật chính của màn tỏ tình này cứ thế mà bị lôi đi rồi!
“Lại là Bạch Hoàn Tài!” Đường Minh Minh tức muốn hộc máu, điên cuồng hét lên một câu.
Anh ta thề độc, nhất định phải hành chết Bạch Hoàn Tài mới được!
Sau đó, Đường Minh Minh leo lên xe ngồi vào ghế điều khiển, nhấn ga, “vèo” một tiếng, rất nhanh đã mất hút.
Cùng lúc Đường Minh Minh quyết tâm trả thù Bạch Hoàn Tài thì ở cửa Nam của bến tàu…
“Còn sống không?” Chu Hàn lúc này đang ăn bữa sáng, anh xoa xoa tay, hỏi Tiết Minh Dương.
Tối hôm qua sau khi ném Bạch Khinh Ca xuống nước, Chu Hàn lại cho người vớt cô ta lên.
Sau đó anh để Tiết Minh Dương và Nghệ Tinh cứu trị cho cô ta cả đêm, giúp cô ta nhặt về một mạng.
“Nguyên soái, cứu được rồi.” Tiết Minh Dương cung kính trả lời.
“Cứu được là tốt, đi xem sao.” Chu Hàn hơi hơi mỉm cười. Dẫn đầu mọi người đi vào khoang thuyền.
Lúc này, ngón tay Bạch Khinh Ca khẽ giật giật, đột nhiên mở mắt.
Khẽ chớp mắt một cái, nhìn mọi vật xung quanh.
“Tôi….chết rồi?” Bạch Khinh Ca nghi ngờ.
Cô ta không thể tin được là mình đã chết, không muốn đối diện hay tiếp nhận chuyện này.
“Chúc mừng Bạch tiểu thư mạng lớn.” đúng lúc này có tiếng bước chân vang lên, Chu Hàn và hội trưởng của Võ Minh xuất hiện.
Bạch Khinh Ca ngơ ngẩn nhìn, im lặng một lúc lâu mới từ từ nói: “Tôi không chết?”
“Không chết, chẳng qua là phổi tích nước nghiêm trọng, trong 24h phải được phẫu thuật.” Tiết Minh Dương trả lời “Nếu không muốn chết, thì thực hiện lời hứa của cô với nguyên soái đi.”
Lúc này, Hoắc Nghệ Tinh đang đứng một bên cũng lên tiếng: “Quên không nói cho cô, ca giải phẫu này chỉ có tôi và tiểu Tiết mới có thể thực hiện.”
Bạch Khinh Ca nghe xong thì sửng sốt.
Chu Hàn tin rằng, người đã suýt chết qua một lần thì sẽ biết điều hơn một chút…
Hôm qua, anh cố ý làm một vở diễn như vậy để chỉnh Bạch Khinh Ca, sau khi cô ta gần chết thì cứu sống lại.
Dùng hành động để chứng minh rằng, anh muốn cô ta chết, thì cô ta sẽ không có đường sống.
Chu Hàn anh muốn cho cô ta sống, cô ta không thể không sống!
Việc này sẽ khiến người khác muốn phát điên lên, Bạch Khinh Ca cũng không phải trường hợp ngoại lệ.
Nhưng mà, ngoài ý muốn của Chu Hàn đó là…
Bạch Khinh Ca nói một câu, làm cho mọi người đều há hốc mồm: “Chu nguyên soái, vậy thì anh giết tôi đi.” cô ta thản nhiên nói.
Dù sao việc này rất quan trọng, hơn nữa chuyện về bí phương của sinh lợi đan có liên lụy đến rất nhiều thế lực, không chỉ đơn giản là mình Mộc gia.
“Cho tôi một lý do để giết cô.” Chu Hàn nheo mắt, tựa hồ nhận ra điều gì đó không thích hợp.
“Chu nguyên soái, tôi nói thật cho anh,” Bạch Khinh Ca bất đắc dĩ nói “Việc này tôi thật sự không đủ khả năng, chỉ có bí phương mới có thể luyện được sinh lợi đan.”
“Mà bí phương này được chia làm 3 phần, một phần ở mật thất của ông nội, một phần chỗ đối thủ một mất một còn của Bạch gia – trong tay Mộc lão gia tử, phần còn lại, bị một thế lực khác nắm giữ.”
“Thế lực khác đó nghe nói là người của Tứ phương chế tài, chỉ là từ trước đến nay không hề thấy bóng dáng của bọn họ.”
Cuối cùng, cô ta thở dài: “Cho nên, chuyện của sinh lợi đan, tôi thật sự bất lực.”
Đối với lời nói của Bạch Khinh Ca, Chu Hàn không hề nghi ngờ.
Con người ta trước khi chết thường nói lời thật lòng, Bạch Khinh Ca không thể nào bịa ra được câu chuyện như vậy trong thời điểm này.
“Làm khó cô rồi.” Chu Hàn hơi mỉm cười, vung tay: “Hoắc lão, tiểu Tiết, giải phẫu cho Bạch tiểu thư đi.”
Chu Hàn nói xong, hai người lập tức cung kính trả lời “Rõ!”
Ngay sau đó liền bắt tay vào giải phẫu cho Bạch Khinh Ca.
Chỉ là, khi đang giải phẫu được một nửa, thì….Bạch Khinh Ca cắn lưỡi tự sát.
Tiết Minh Dương và Hoắc Nghệ Tinh sững sờ, hai người nhìn nhau, có chút đắn đo.
“Làm sao bây giờ?” Tiết Minh Dương bất đắc dĩ hỏi Hoắc Nghệ Tinh.
“Còn có thể làm sao được nữa, nhanh báo cho nguyên soái” Hoắc Nghệ Tinh vừa nói vừa đi nhanh ra ngoài.
Rất nhanh, Chu Hàn nhận được tin tức.
Bạch Khinh Ca tự sát, là do cô ta đã tiết lộ bí mật của gia tộc, cho dù có thể an toàn rời khỏi chỗ của Chu Hàn, thì cuối cùng cũng sẽ phải chết vì gia pháp của Bạch gia.
Vì không muốn đối mặt với chuyện này, nên Bạch Khinh Ca lựa chọn việc tự sát.
Bạch Khinh Ca vừa chết, Chu Hàn càng cảm thấy sự việc ngày một phức tạp.
Lúc này Thanh Long bước lên, nói với Chu Hàn: “Nguyên soái, hay là bỏ qua chuyện sinh lợi đan đi, tình hình của tôi bây giờ cũng khá tốt…”
Chu Hàn nghe xong tức giận quát: “Tốt cái shit!”
Thanh Long thấy Chu Hàn tức giận, theo bản năng mà lùi về phía sau vài bước, không dám nói thêm gì nữa.
“Đến Mộc gia.” Chu Hàn ra lệnh.
Hiện tại, chắc chắn là không thể đến Bạch gia được.
Chỉ có thể đến Mộc gia thăm dò tình hình, cả thế lực còn lại kia, Chu Hàn cũng cảm thấy khó giải quyết.
Bất kể là thế nào đi chăng nữa, nhất định phải luyện được sinh lợi đan, không thể để Thanh Long phải chịu tình cảnh như vậy được.
Nhưng mà, Chu Hàn vừa rời khỏi cửa Nam của bến tàu, còn chưa đi đến được Mộc gia thì đã bị người khác ngăn lại.
Người ngăn bọn họ lại không phải ai khác chính là Bạch Như Ngọc.
Mà bên cạnh Bạch Như Ngọc, là Tề Thắng Thiên.
Chu Hàn hơi nheo mắt, nhìn Tề Thắng Thiên.
Anh có linh cảm rất lớn, thế lực còn lại, có thể có quan hệ gì đó với Tề Thắng Thiên!
Trực giác từ trước đến nay của Chu Hàn rất nhạy bén, chưa từng sai.
Lúc này, Tề Thắng Thiên lạnh mặt nhìn Chu Hàn.
Chỉ có mình sức của ông ta không thể chống lại Chu Hàn, nhưng nếu kết hợp với cả Bạch gia thì có thể liều một phen.
Còn nữa, hôm nay không chỉ có người của Tề thị và Bạch thị…
Vì để có thể nắm chắc được việc xử lý Chu Hàn mà Tề Thắng Thiên đã cố gắng hết sức để tập hợp hết cả những người có thù với anh. Có Nhạc lão, Quý lão, có cả người của Mộc gia, đều đến để nhắm vào Chu Hàn.
Dù sao thì, hôm qua Chu Hàn hạ lệnh phong thành, đã gây ảnh hưởng không nhỏ đến các thế lực ở Đài Sơn.
“Chu Hàn, nghe nói anh đem em gái Bạch Khinh Ca của tôi đi dìm nước?” Bạch Như Ngọc ngang ngược bước lên mà hỏi một câu.
Chu Hàn nghe xong gật đầu: “Không sai, là tôi làm.”
“Được, hay lắm!” Bạch Như Ngọc tức đến phát run, trầm mặt nói: “Anh đừng tưởng rằng cả thiên hạ này là do anh quyết định, chỗ này… là Đài Sơn!”