“Hoắc Tử Kim, cô hiểu lầm gia chủ rồi.” Tony Bond chân thành nói: “Tôi bị sát thủ trói.”
“Hoắc gia chủ đã cứu tôi, mở trói cho tôi cũng là Hoắc gia chủ.”
“Cô không nên trách lầm ông ấy, thật không nên.”
Nghe Tony Bond nói như vậy, phút chốc gương mặt Hoắc Tử Kim tràn đầy vẻ thẹn thùng.
Lúc này cô ta hỏi một câu: “Cha, lúc nào cha dẫn Tony Bond về? Con muốn anh ấy làm quần áo cho con.”
“Làm quần áo cái gì mà làm? Bên này còn có chuyện chưa xử lý.” Hoắc Khai Hà hoàn toàn không muốn nhiều lời với Hoắc Tử Kim, sau khi nói ra một câu như vậy, lúc này lập tức cúp điện thoại.
Hoắc Khai Hà vừa cúp máy, Hoắc Tử Kim cũng sững sờ.
Cô nghĩ thế nào cũng không ra cha lại tuyệt tình như vậy.
Hơn nữa nói cúp là cúp, thật quá vô tình rồi.
“Chu Hàn thế nào rồi?” Đang lúc Hoắc Tử Kim bĩu môi tức giận, Tô Hàm lên tiếng hỏi.
Hoắc Tử Kim nghe vậy bỗng vỗ ót một cái, cô ta kêu lên: “Tôi quên hỏi…”
Rõ ràng cô ta đã quá thích Tony Bond, không biết làm sao, bọn họ cũng không biết nên nói gì.
Dù sao đây là chuyện của Hoắc Tử Kim.
“Chu phu nhân, yên tâm đi.” Hoắc Tử Kim lên tiếng an ủi: “Mới vừa rồi cô cũng nhìn thấy đấy, đám người Tony Bond không sao, khẳng định Chu Nguyên soái cũng sẽ không sao.”
Nghe Hoắc Tử Kim nói như vậy, Tô Hàm suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật đầu.
Trong lòng Tô Hàm rõ ràng, Chu Hàn đi cứu đám người Tony Bond.
Hôm nay nhìn tình huống này, hẳn là đã bình yên vô sự.
Nghĩ tới đây, lập tức Tô Hàm thờ phào một hơi nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó du thuyền của Võ Minh Hoành Thành đã cập bờ ở bến tàu cửa Nam.
Đang lúc đám người Hoắc Khai Hà và Chu Hàn đang bàn bạc chuyện quan trọng, từng tiếng gọi thân thiết vang lên.
“Nguyên soái. Chúng tôi nhớ ngài muốn chết.”
“Nguyên soái, chúng tôi tới rồi đây.”
“…”
Nghe vậy, Chu Hàn nhìn lại, chỉ thấy đám người Thanh Long đang bước nhanh đến đây.
Trên mặt của mọi người cũng tràn đầy nụ cười, nhìn rất vui mừng.
Chu Hàn vừa thấy năm đại tướng tới, phút chốc trong lòng cũng vô cùng vui mừng.
Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước, Dạ Phong, Vân Nhi.
Tinh thần của năm người này không tệ, trừ Thanh Long ra, nhìn bộ dạng này, tất cả mọi người đều đã khôi phục khá tốt.
Thấy vậy, lúc này Chu Hàn cũng cảm thấy yên tâm và mừng rỡ.
Chẳng qua từ đầu đến cuối trong lòng anh vẫn có một cái gai, cảm thấy có lỗi với Thanh Long.
“Nguyên soái, đã lâu không gặp.” Hội trưởng thứ nhất bước nhanh đến phía trước cho Chu Hàn một cái ôm thật to.
Tiếp theo, Chu Hàn cũng ôm bọn Thanh Long một cái.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều đang đắm chìm vào trong vui mừng.
“Thanh Long, Sinh Tức đan đã được luyện rồi, đợi thêm chút thời gian nữa cậu có thể quay lại lúc còn đỉnh phong rồi.” Chu Hàn giải thích rõ ràng với Thanh Long, cười một cách vui vẻ.
“Nguyên soái. Ngài đối với tôi ân trọng như núi.” Thanh Long nghe vậy, bỗng chốc con mắt đỏ lên, cảm động muốn rơi nước mắt.
Anh ta cảm động đến rơi nước mắt, muốn quỳ xuống, mọi người ở đây cũng có chút xúc động.
“Không cần.” Chu Hàn vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Chẳng qua giờ phút này anh vẫn nằm ở chỗ ngồi tài xế, hoàn toàn không thể nhúc nhích được.
Dù sao, vết thương trên đùi còn chưa xử lý.
Thanh Long “bịch” một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu ba cái với Chu Hàn.
Anh ta dập đầu xong thì đứng lên, nhưng phát hiện Chu Hàn có chỗ không đúng lắm.
Giờ phút này hai chân của Chu Hàn đã được đắp lại bằng cái gì đó màu xanh, nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy vết máu.
Thanh Long rõ ràng biết tính tình của Chu Hàn, nếu đổi lại lúc bình thường, chỉ sợ Nguyên soái đã sớm đứng lên đỡ anh ta.
“Nguyên soái, ngài bị thương?” Lúc này Thanh Long vội vàng hỏi một câu.
Lúc ôm nhau, không chỉ có Thanh Long, những người khác cũng không phát hiện ra chuyện gì không bình thường.
Cho đến lúc này, Hội trưởng thứ nhất lo lắng nhìn Chu Hàn, ánh mắt của mấy người cũng rối rít nhìn Chu Hàn.
Chu Hàn khoát tay một cái: “Tôi không sao.”
Nhưng những người khác lại hoàn toàn không tin, đến lúc này rồi còn nói không sao?
“Nhanh đưa vào bệnh viện.” Thanh Long giận dữ nói: “Hoắc gia chủ, các người còn do dự cái gì?”
Vừa thấy Thanh Long nổi giận, trên gương mặt già nua của Hoắc Khai Hà cũng không nhịn được.
Lúc này ông ta vội vàng giải thích: “Lão Hoắc đã giúp cho Nguyên soái sơ cứu vết thương, mọi người yên tâm.”
Thanh Long nghe vậy thì nghi ngờ nói: “Sơ cứu vết thương thôi sao? Nhanh đưa vào bệnh viện đi.”
Vừa thấy Thanh Long lại nhấn mạnh muốn đưa Chu Hàn vào bệnh viện, lúc này Hoắc Khai Hà không thể làm gì khác hơn là gọi máy bay tư nhân thả thang dây xuống.
Rất nhanh mấy người Thanh Long đã đỡ Chu Hàn xuống khỏi xe Jeep màu xám.
“Nguyên soái, ngài còn có thể leo lên thang dây không?” Thanh Long ân cần hỏi một câu.
Sắc mặt bốn người Chu Tước, Huyên Vũ, Dạ Phong và Vân Nhi đều trở nên khẩn trương.
Rất rõ ràng, tất cả mọi người đều căng thẳng thần kinh, bọn họ đang lo lắng cho Chu Hàn.
“Không vấn đề gì.” Chu Hàn bĩnh tĩnh nói, chẳng qua vào giờ phút này, môi của anh đã có chút trắng bệch.
Nếu như đổi thành người khác, chỉ sợ đã hôn mê rồi.
“Tiết Minh Dương, đợi một lát Liệt Hỏa đan đến thì để cho Hoắc gia chủ vận chuyển đến Cảng Thành.” Lúc này Chu Hàn chuyển mắt, cuối cùng nhìn Tiết Minh Dương, lên tiếng dặn dò cậu.
Tiết Minh Dương nghe vậy lập tức gật đầu: “Nguyên soái yên tâm, tôi biết rồi.”
“Làm việc cho tốt.” Chu Hàn dặn dò Tiết Minh Dương, lúc này anh tỏ ý mấy người Thanh Long không cần đỡ mình.
Ngay sau đó anh đặt chân lên thang dây, dùng tay leo thẳng lên thang dây.
Một màn này làm cho mọi người sợ hãi.
Mà khi Chu Hàn dùng lực ở chân, ngân châm trên đùi anh lập tức gãy.
Phút chốc, hai chân có máu chảy ra.
Một màn này mọi người đều nhìn thấy, sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi.
“Nguyên soái, mau xuống.” Lúc này Thanh Long gọi một tiếng, đồng thời nghiêng đầu nhìn Hoắc Khai Hà, nói tiếp: “Sao ông không để cho bọn họ đáp máy bay xuống, bộ dạng này của Nguyên soái sao leo lên được?”
Thanh Long khiển trách Hoắc Khai Hà, khiến Hoắc Khai Hà có chút tức giận, bỗng một tiếng thắng xe đột ngột vang lên.
Ngay sau đó, chỉ thấy Tề Họa Mi lái một chiếc xe đến.
Nhưng nhìn bộ dạng này chắc là xe của Như Liệt đoàn.
“Để cho Nguyên soái lên xe đi, tôi đưa ngài ấy đến bệnh viện.” Lúc này Tề Họa Mi nói với mọi người.
Sau khi được cứu ra, cô phát hiện Chu Hàn bị thương nghiêm trọng.
Cô ta cực kỳ quan tâm đến chuyện này, lập tức đến vùng gần đây tìm xe, còn là xe của một tên sát thủ.
Hôm nay sát thủ Như Liệt đoàn đều đã bị khống chế, cho nên hoàn toàn không có người nào dám ngăn cản đám người Chu Hàn.
Mà Tề Họa Mi cũng là một thành viên trong nhóm Chu Hàn, khi Tề Họa Mi hỏi chỗ nào có xe, lúc đầu tất cả sát thủ đều không nói.
Tề Họa Mi dứt khoát bắt một tên sát thủ ra trả hỏi, còn phải làm bộ muốn lấy súng bắn bể đầu tên đó.
Tên sát thủ kia thấy đã hết hi vọng, lập tức không gì khác hơn là thỏa hiệp.
Mà đang lúc bọn Thanh Long đỡ Chu Hàn lên xe, hai anh em Tony Bond xông đến.
Ngay sau đó, hai anh em Tony Bond và Tề Họa Mi không hẹn mà nhìn Tiết Minh Dương.
“Tiết Minh Dương, thật xin lỗi, lúc trước hiểu lầm cậu.” Tề Họa Mi lên tiếng xin lỗi cậu trước.
Anh em Tony Bond cũng phụ họa theo, nhưng Tiết Minh Dương lại xua tay tỏ ý không sao.
Trong lúc mấy người tụ tập đủ, Hoắc Nghệ Tinh nhanh chóng xông đến.
“Nguyên soái, chân ngài lại chảy máu rồi, tình hình này không thể đưa đến bệnh viện ngay được.” Hoắc Nghệ Tinh nhắc nhở một câu.
“Đúng vậy, nếu trên đường mất máu quá nhiều sẽ không tốt.” Tiết Minh Dương quan sát thương thế của Chu Hàn, sau đó cũng lên tiếng phụ họa.
Thanh Long nghe vậy, lúc này lên tiếng thúc giục: “Vậy hai người nhanh xử lý cho Nguyên soái một chút đi.”
Giờ phút này Thanh Long vô cùng sốt ruột, tất nhiên không vừa ý với hai người Hoắc Nghệ Tinh chỉ nói mà không làm.
Chậm trễ như vậy, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến vết thương của Chu Hàn.
Giờ phút này khuôn mặt Chu Hàn đã tái nhợt, Thanh Long vô cùng đau lòng.
Hoắc Nghệ Tinh và Tiết Minh Dương liếc mắt nhìn nhau, hai người lập tức bắt đầu phối hợp.
Không tới ba phút, vết thương của Chu Hàn lại được xử lý.
“Mau đỡ Nguyên soái lên xe.” Tề Họa Mi thúc giục: “Tôi rất quen thuộc Đài Sơn, bảo đảm sẽ cố hết sức nhanh chóng đưa Nguyên soái đến bệnh viện.”
Thanh Long nghe vậy thì lắc đầu một cái: “Tôi và Huyền Vũ sẽ đưa Nguyên soái đi, để Nguyên soái ngồi xe của chúng tôi.”
Gần như khi Thanh Long vừa nói xong, Huyền Vũ đã lái đến một chiếc xe Jeep đến.
Rất rõ ràng, mới vừa rồi anh ta cũng đi gặng hỏi sát thủ Như Liệt đoàn, muốn lấy một chiếc xe.
“Cô chạy trước dẫn đường đi.” Huyền Vũ lên tiếng thúc giục: “Nắm chắc thời gian.”
Ngay sau đó, đám người Thanh Long và Vân Nhi đỡ Chu Hàn lên xe.
Nhưng vào lúc này, biến cố lại xảy ra.
“Nguyên soái.”