Ánh mắt của anh gắt gao nhìn chằm chằm vào viên đạn đang bay đến kia.
Giờ phút này Tô Hàm cũng kịp phản ứng, cô kêu lên một tiếng, theo bản năng muốn dùng thân thể thay Chu Hàn chắn đạn.
Nhưng Chu Hàn lại kéo Tô Hàm ra phía sau, sắc mặt của anh trầm xuống, lên tiếng nói: “Lui về phía sau.”
Tô Hàm không dám trái ý của Chu Hàn, lập tức không thể làm khác hơn là làm theo.
Mà trong nháy mắt khi viên đạn bay đến, Chu Hàn đã vung dao găm quân đội, thoải mái chém đứt.
Trong nháy mắt viên đạn đang bay trong không trung đã bị chém thành hai nửa rơi xuống đất.
Nhưng sau đó lại có hai tiếng xé gió vang lên.
Chu Hàn quay đầu nhắc nhở Tô Hàm: “Nắm chắc thời gian lắp ráp súng cho tốt, không nên hoảng hốt, bình tĩnh, để cho đạn bay một lát.”
Tô Hàm nghe vậy dùng sức gật đầu: “Được, em biết rồi.”
Nói xong, cô bắt đầu làm quen với khẩu súng bắn tỉa trong tay.
Cố gắng trấn tĩnh, Tô Hàm thoải mái lắp ráp xong.
Chu Hàn quay đầu nhìn cô gái này một chút, thấy cô đã đi đến bước cuối cùng, bắt đầu điều chỉnh kính ngắm, lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng, còn chưa chờ anh yên tâm, ngay sau đó có mấy âm thanh tiếp tục vang lên.
Chu Hàn híp mắt lại, lỗ tai anh động một cái, trước tiên phân biệt ra quỹ tích của đạn, lúc này vung dao găm trong tay ra.
Mấy tiếng “đinh đinh” vang lên, trong nháy mắt mấy viên đạn bay đến đã bị Chu Hàn giải quyết.
Anh vô cùng thoải mái, trong nháy mắt vẻ cương nghị trên gương mặt kia lây qua Tô Hàm đang ngồi một bên.
Giờ phút này Tô Hàm liếc nhìn chỗ xa, hoàn toàn không phát hiện là ai nổ súng bắn cô và Chu Hàn.
Đang lúc Tô Hàm có chút ủ rủ, Chu Hàn lại bất thình lình lên tiếng: “Hướng Đông Nam, phía sau cây thứ ba trong rừng cây nhỏ.”
“Nếu như đoán không sai, hẳn là sát thủ của Như Liệt đoàn.”
“Trước tiên em giải quyết tay bắn tỉa trong rừng cây nhỏ, còn lại hai tên thì giao cho anh.”
Sau khi nói xong, lúc này thân hình Chu Hàn chợt lóe lên vọt tới phía Đông.
Mới vừa rồi thông qua mấy tiếng súng, anh đã chắc chắn đối phương có ba tên bắn tỉa.
Đồng thời, cũng đã đoán được vị trí của đối phương.
Nhưng Chu Hàn lại lo lắng lão hồ ly họ Cao kia sẽ bắn lén sau lưng.
Mặc dù lúc trước Chu Hàn phân phó để ông Cao làm việc cho mình.
Nhưng anh cũng hoàn toàn không tín nhiệm ông ta, ông Cao là một lão hồ ly, có tỷ lệ rất lớn sẽ nhập vào đoàn sát thủ Như Liệt, bắn lén anh.
Giờ phút này Tô Hàm quay đầu súng, trong nháy mắt đã phong tỏa được tên sát thủ trong rừng cây nhỏ kia.
Sau một chút do dự, cuối cùng cô cũng bóp cò, một phát bắn trúng tay cầm súng của đối phương.
Tô Hàm chỉ bắn cho tàn phế, cũng không bắn chết, đây cũng tính là giữ cho đối phương một đường lui, tha cho đối phương một mạng.
Ngay sau đó, cô điều chỉnh tầm mắt, ánh mắt rơi vào trên người Chu Hàn.
Nhìn theo hướng Chu Hàn xông tới kia, rất nhanh Tô Hàm đã phát hiện một tên súng bắn tỉa.
Còn không chờ cô nhắm bắn, lại nghe được một tiếng “bành” vang lên.
Một viên đạn bắn trúng chỗ cách cô nửa mét, nếu đối phương ngắm chuẩn hơn một chút, chỉ sợ Tô Hàm đã mất mạng.
Phút chốc cô hít một ngụm khí lạnh, trước tiên quay đầu súng, nhìn theo quỹ tích viên đạn mới bắn ra lúc nãy.
Lập tức phát hiện một tên sát thủ mặc đồ đen đang ngắm vào mình, đây là đối súng.
Trong lòng Tô Hàm sợ hãi, cô khẩn trương, liều mạng bắn ra một phát súng.
Một tiếng “bành” vang lên, trong nháy mắt cô đã bắn bể đầu tên sát thủ kia.
Gần như cùng lúc đó, Chu Hàn đã giải quyết một tên súng bắn tỉa khác, trước mắt thế cục đã định, bọn họ chiếm ưu thế.
Chu Hàn chạy trở về, anh phải trở về bảo vệ Tô Hàm,
Mà khi đang chạy về, một cảm giác cực kỳ bất an hiện lên trong lòng Chu Hàn.
Anh không chút do dự, gần như bất thốt lên: “Cao tặc kia. Có dũng khí thì một súng bắn chết Chu mỗ đi.”
“Có phải gan của lão già ông bị hư rồi không, có phải không dùng được rồi?”
“Núp trong bóng tối chiếm được ưu thế tốt như vậy, không dám ra tay với Chu mỗ? Thật đúng là ném mặt già của ông đi.”
Chu Hàn gân giọng hét lên.
Anh muốn chọc giận ông Cao, chỉ có như vậy mới có thể hấp dẫn tất cả hỏa lực, bảo đảm an toàn cho Tô Hàm.
Trong lúc này, Chu Hàn đã ngờ đến người kia nhất định sẽ ẩn núp trong bóng tối, tìm thời cơ ra tay với anh và Tô Hàm.
“Cao tặc. Ông nghe cho rõ ràng.” Chu Hàn thấy ông Cao vẫn chưa ra tay với mình, lúc này lại hô lên một tiếng: “Hôm nay không phải ông chết chính là tôi chết, ông đánh không chết tôi, tôi sẽ…”
Không đợi Chu Hàn nói xong, đột nhiên một viên đạn bay đến.
Trong nháy mắt Chu Hàn vung dao găm giải quyết, anh nhìn Tô Hàm cách đó không xa.
Tô Hàm lập tức hiểu ý, ánh mắt gắp gao nhìn chằm chằm xung quanh Chu Hàn.
Chỉ cần ông Cao nổ súng lần nữa, cô sẽ có thể dựa vào quỹ tích đạn bay mà phát hiện ra ông Cao.
Từ đó có thể lưu loát giải quyết bằng một phát súng, mặc dù mới vừa rồi trong tình huống nguy hiểm Tô Hàm bắn chết tên sát thủ kia, giờ phút này trong lòng còn rất khó chịu.
Nhưng bây giờ cô không thể không nén sự khó chịu lại, trong lòng Tô Hàm rõ ràng, giờ phút này rất quan trọng, không thể mất tập trung được.
Một khi sơ sẩy, cô không phối hợp tốt, Chu Hàn sẽ xảy ra chuyện.
Nếu Chu Hàn xảy ra chuyện, trong lòng Tô Hàm sẽ càng khó chịu hơn, cô không cho phép bởi vì cô mà Chu Hàn sẽ bị ông Cao bắn vỡ đầu.
Ngay lúc trong lòng Tô Hàm đang ngũ vị tạp trần, lại có mấy viên đạn bắn về phía Chu Hàn.
Nhưng đã bị Chu Hàn giải quyết hết.
Vào giờ phút này, ở chỗ tối nào đó, ông Cao giận đến mức giậm chân, hận không thể hiện thân cận chiến, chém Chu Hàn thành tám khúc.
Chu Hàn đều có thể thoải mái giải quyết một kích trí mạng của ông Cao, làm cho ông ta phát điên.
Hận ý của ông Cao đối với Chu Hàn đạt đến đỉnh điểm, ông ta hận không thể nhào đến ăn tươi nuốt sống Chu Hàn.
Đang lúc ông Cao giận đến thiếu chút nữa hộc máu, hít sâu một hơi muốn đánh cuộc vào một phát súng cuối cùng này, một viên đạn đã lặng lẽ găm vào đầu ông ta.
Trong nháy mắt sinh mạng của ông Cao dừng lại, tắt thở.
Ông ta định sau khi bắn ra một phát cuối cùng này thì sẽ thu tay chạy, nhưng hết lần này đến lần khác lại mất đi cơ hội bắn ra phát súng cuối cùng.
Sau khi giải quyết xong, sắc mặt Tô Hàm trở nên tái nhợt.
Ông Cao là người thứ hai mà cô giết.
Không tới mười phút, Tô Hàm đã bắn tàn phế một người giết hai người, đối với cô đây là một đả kích rất lớn, làm cho cô có chút khó có thể bình tĩnh lại được.
“Vợ, em không sao chứ?” Chu Hàn đi đến trước mặt Tô Hàm, ôm cô vào trong lòng, lên tiếng dò hỏi.
Giờ phút này Chu Hàn rất lo lắng cho Tô Hàm.
Chu Hàn vô cùng hiểu cách làm người của Tô Hàm, đồng thời cũng biết hôm nay cô buộc phải giết người.
“Em không sao, chỉ muốn yên tĩnh.” Tô Hàm than thở một tiếng, vứt súng bắn tỉa qua một bên.
Chu Hàn gật đầu, vô tình hay cố ý nói đùa một câu: “Yên tĩnh là ai?”
Tô Hàm liếc nhìn Chu Hàn một cái, bĩu môi không nói gì.
Giờ phút này, Bạch Hổ và Vô Kiểm đã thoải mái giải quyết hết nhóm sát thủ của Như Liệt đoàn.
Trước tiên hai người trở lại bên cạnh Chu Hàn, yên lặng sắp xếp.
“Nguyên soái, cao tầng Như Liệt đoàn không xuất hiện, đều là pháo hôi thôi.”