Cô bị dọa đến mức ngất đi.
Chu Hàn nhanh chóng gõ cửa phòng của Tiết Minh Dương.
Anh lo lắng nhất là sự an toàn của Tiết Minh Dương.
Dù sao hai anh em Tony Bond là người nước ngoài, cho dù là sát thủ của Như Liệt đoàn thì trước khi động tới hai bọn họ cũng phải cân nhắc.
Mà Tiết Minh Dương thì khác, lúc những sát thủ đó ra tay với Tiết Minh Dương chắc chắn sẽ không nương tay.
Cũng chính vì vậy Chu Hàn mới chọn đi cứu Tiết Minh Dương trước.
Chỉ có cứu được Tiết Minh Dương thì Chu Hàn mới yên tâm.
Chẳng qua sau khi Chu Hàn gõ cửa phòng, bên trong không có tiếng đáp lại.
Nhưng có một tiếng bước chân cách cửa phòng càng ngày càng gần.
Chu Hàn có thể thông qua tiếng bước chân đoán được có người tới mở cửa.
Anh lập tức hơi nghiêng người sang một bên, phòng người mở cửa đột nhiên gây rối sẽ bất ngờ đánh tên đó không kịp đề phòng.
Rất nhanh, cửa phòng mở ra.
Chu Hàn nhìn người trước mặt, hơi sửng sốt.
Người mở cửa không phải là ai khác, mà là Tiết Minh Dương.
“Chu Nguyên soái…” Lúc này gương mặt của Tiết Minh Dương đầy uất ức, không ngừng nháy mắt với Chu Hàn.
Chu Hàn nhướng mày một cái, ánh mắt nhìn về phía sau Tiết Minh Dương.
Anh lập tức thay đổi sắc mặt, chỉ thấy một tên sát thủ áo đen phía sau Tiết Minh Dương.
Mà bây giờ tên sát thủ áo đen đó đang dùng một vũ khí nóng chĩa vào sau ót Tiết Minh Dương.
Chu Hàn nhìn ra, chỉ cần mình hay là Tiết Minh Dương hành động thiếu suy nghĩ, thì Tiết Minh Dương sẽ bị bắn bể đầu.
“Nói điều kiện của anh đi.” Chu Hàn nói thẳng luôn vào vấn đề: “Phải thế nào mới có thể thả cậu ta?”
Cậu ta trong miệng Chu Hàn, tất nhiên là chỉ Tiết Minh Dương.
“Rất đơn giản, anh đến thay cậu ta.” Sát thủ áo đen lạnh lùng nói, đồng thời giơ tay còn lại lên, nhắm thẳng Chu Hàn.
“Đến đây.” Sát thủ áo đen hùng hổ: “Thành thật vào.”
Chu Hàn cười lạnh một tiếng, nhưng cũng không phản kháng mà nhanh chóng đi tới trước mặt đối phương.
Khoảng cách mấy bước, giây lát đã tới.
“Chu Nguyên soái, nghe nói có rất nhiều đồng nghiệp của chúng tôi chết trong tay anh.” Sát thủ áo đen cười lớn: “Xem ra anh không đơn giản.”
“Sợ rằng cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày như vậy đúng không? Hả?” Sát thủ áo đen nói xong liền mở chốt an toàn.
Rõ ràng gã ta muốn bắn bể đầu Chu Hàn.
Chẳng qua đầu của Chu Hàn đâu dễ bể như thế.
Thật ra thì ở khoảng cách này Chu Hàn hoàn toàn có thể mạo hiểm thử một lần, tung một đòn mạnh mẽ giết chết sát thủ áo đen trước mặt.
Người này quá ngạo mạn, Chu Hàn không ưa.
Nhưng mà Chu Hàn đột nhiên phát hiện, trên ngón tay dưới hai cò súng của người này đều đeo dây đỏ.
Có vẻ người này đã có chuẩn bị.
Nếu như Chu Hàn đánh chết gã ta, bản thân Chu Hàn và Tiết Minh Dương cũng phải chôn theo.
Dù sao dây đỏ cột trên ngón tay của đối phương nối với cò súng.
Một khi Chu Hàn giết gã ta, lực trên tay gã buông lỏng thì đạn sẽ bay ra khỏi nòng.
Sự nguy hiểm này Chu Hàn không thể liều lĩnh.
Trong lòng anh biết rất rõ, sát thủ áo đen đã chuẩn bị sẵn lưới rách cá chết.
Nếu như bây giờ chỉ có một mình Chu Hàn ở đây đối mặt với chuyện này, anh vẫn nắm chắc thử xem.
Nhưng hôm nay còn có một cái mạng, Tiết Minh Dương cũng ở đây, Chu Hàn không dám đánh cược sống chết.
Dù sao, nếu như chỉ có anh và sát thủ áo đen, cùng lắm hai người một mạng đổi một mạng.
Chỉ là nếu thêm một mạng của Tiết Minh Dương thì không đáng giá.
Ngay khi Chu Hàn động não suy nghĩ cách đối phó, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân.
Ngay sau đó, tiếng nói của Bạch Hổ xuất hiện sau lưng Chu Hàn.
“Nguyên soái.” Bạch Hổ gọi một tiếng, anh ta vừa thấy Chu Hàn bị người ta dùng súng nhắm thẳng, trong đầu lập tức nổ “ầm” một tiếng.
Anh ta không thể tiếp nhận sự thật này, cả đời Chu Hàn làm nguyên soái sao có thể bị người ta chĩa súng chứ?
Chẳng qua cho dù Bạch Hổ khó tiếp nhận thế nào đi nữa, chuyện cũng đang xảy ra ở trước mặt anh ta.
“Bạch Hổ, đừng tới đây.” Chu Hàn vừa nghe giọng của Bạch Hổ lập tức không quay đầu lại mà lên tiếng ra hiệu cho anh ta.
Sát thủ áo đen vừa thấy thêm một người tới, tức thì vui vẻ.
Ánh mắt của gã ta nhìn sang Bạch Hổ, gương mặt đầy dữ tợn nói: “Lại thêm một kẻ tìm đường chết?”
Bạch Hổ không thèm để ý tới sự khiêu khích của sát thủ áo đen.
“Bỏ súng xuống.” Bạch Hổ gần như dùng mạng làm giọng.
Nhưng mà sát thủ áo đen lại giống như không nghe thấy.
Gã ta cười lạnh về phía Bạch Hổ: “Tôi nói cho anh biết, tôi là một sát thủ không có tình cảm.”
“Hôm nay không chỉ có Chu Nguyên soái phải chết, từng người các anh cũng phải chôn theo.”
Sát thủ áo đen vừa dứt lời, sát khí trên người Bạch Hổ hừng hực, muốn ra tay.
Mà lúc này Chu Hàn đã cảm nhận rõ ràng sát khí trên người Bạch Hổ.
Anh lập tức không quay đầu lại mà căn dặn: “Bạch Hổ. Thi hành mệnh lệnh. Mau rời đi.”
Bạch Hổ nghe vậy trong lòng giật mình, anh ta đầy vẻ đấu tranh, cuối cùng nói: “Thứ cho tôi không nghe lệnh.”
Nếu như là ngày thường Bạch Hổ có thể răm rắp nghe theo Chu Hàn, thậm chí xem lời của Chu Hàn là thánh chỉ.
Nhưng hôm nay chuyện đến mức này, Bạch Hổ không thể không cãi lệnh.
Dù sao thì anh ta cũng không thể trơ mắt nhìn Chu Hàn bị người ta một bắn một phát chết.
Anh ta phải cứu Chu Hàn, dù là bị Chu Hàn ngăn cản.
Ngay lúc Bạch Hổ động chân, sau ót của anh ta chợt lạnh.
Ngay sau đó, một họng súng chĩa vào sau ót của anh ta.
Dây thần kinh cả người Bạch Hổ phút chốc căng thẳng, anh ta quay đầu nổi giận gầm lên: “Tự tìm cái chết.”
Nhưng giây phút anh ta quay đầu, chỉ nghe thấy một tiếng “pằng” vang lên.
Cơ thể của Bạch Hổ lập tức cứng đờ, thẳng tắp ngã xuống phía trước.
Trong phút chốc bầu không khí trở nên yên tĩnh, mọi thứ tựa như dừng lại vào lúc này.
“Bạch Hổ.” Sau khi Chu Hàn nghe thấy tiếng súng vang lên, lập tức hét lớn một tiếng.
Nhưng anh vẫn không mất lý trí.
Chu Hàn biết rất rõ, mạng của Tiết Minh Dương buộc trên người mình.
Nếu như lúc này hoảng loạn sẽ hại chết Tiết Minh Dương.
Tiết Minh Dương vẫn là một đứa bé.
“Ha ha ha, đồng nghiệp, làm đẹp lắm.” Sát thủ áo đen lên tiếng nói với sát thủ áo trắng bắn chết Bạch Hổ.
Sát thủ áo trắng không để ý tới sát thủ áo đen, mà nhấc họng súng nhắm ngay Chu Hàn.
“Đừng nôn nóng.” Sát thủ áo đen thấy vậy vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Gã ta cất giọng nói: “Chu Nguyên soái vẫn chưa thể chết.”
Mà ngay lúc này, cũng không có ai chú ý tới cánh tay còn lại của sát thủ áo trắng khẽ động đậy.
Ngay sau đó, tiếng “pằng” vang lên.
“Đừng.” Sát thủ áo đen mới nói ra, sát thủ áo trắng vẫn mở súng, nhưng mà nghiêng đầu súng.
Đạn gần như lướt qua lỗ tai của Chu Hàn, bắn vào bức tường.
Gần như vào cùng lúc đó, một cây ngân châm bay vào yết hầu của sát thủ áo đen.
Phút chốc cơ thể của sát thủ áo trắng chợt lóe tới đỡ sát thủ áo đen.
Lúc này sát thủ áo đen đã tắt thở, hoàn toàn chết hẳn.
Mà sát thủ áo trắng thì lanh lẹ dùng dây đỏ trong tay đối phương lau ngân châm.
“Bộp.” Anh ta đạp bay đối phương, cung kính nói với Chu Hàn: “Khiến Nguyên soái hoảng sợ rồi.”