Đế Quốc Chiến Thần

Chương 210




Tề Thắng Thiên thề trong lòng, nhất định phải tính rõ ràng món nợ này.

Hôm nay Tề Họa Mi chạy theo Tony Panghsang, để lại lão già yếu như ông ta, làm cho Tề Thắng Thiên cảm thấy rất bất lực.

Cùng lúc đó, trong một khách sạn ngoài xưởng đóng tàu phía Nam.

“Chu Nguyên soái, tại sao phải ở lại đây?” Tony Panghsang thắc mắc hỏi Chu Hàn.

Rõ ràng là Chu Hàn nói phải đến Cảng Thành.

Nhưng bây giờ đột nhiên ở lại chỗ này, làm đám người Tony Panghsang đều cảm thấy rất khó hiểu.

Chu Hàn chỉ cười một tiếng đầy ẩn ý, cũng không nói gì nhiều.

Ánh mắt của anh nhìn sang Thanh Tú Tú, dửng dưng nói: “Cô đi một chuyến đến Cảng Thành, sắp xếp một ngôi biệt thự.”

Dứt lời, Chu Hàn hơi nghiêng đầu ra hiệu với Bạch Hổ.

Chỉ một động tác đơn giản, Bạch Hổ đã hiểu ý của Chu Hàn.

Lúc này anh ta đưa một trăm triệu cho Thanh Tú Tú, sau khi Thanh Tú Tú nhận được tiền thì lập tức hoảng sợ, giật mí mắt.

Kiểu gì Thanh Tú Tú cũng không ngờ tới, Chu Hàn ra tay rộng lượng như vậy, ra tay một cái là một trăm triệu.

Mà một trăm triệu này chỉ là mua một căn hộ thôi, thế này làm sao bảo cô ta không sợ hãi?

“Sao vậy?” Tô Hàm đứng bên cạnh thấy Thanh Tú Tú ngẩn người, lập tức hỏi cô ta.

Thanh Tú Tú nghe vậy lắc đầu nói: “Tôi không sao.”

“Vậy cô còn không mau đi?” Tô Hàm nghi ngờ hỏi, không biết Thanh Tú Tú cứ đứng đó làm gì.

Thanh Tú Tú lập tức gật đầu nói: “Được, vậy tôi đi.”

Vừa dứt lời, Thanh Tú Tú rời khỏi khách sạn ngay.

Mà Chu Hàn thì thuê cho mỗi người một căn phòng, tỏ ý tất cả mọi người nghỉ ngơi trước.

Còn anh và Tô Hàm thì vào một căn phòng.

Khách sạn này khá vắng vẻ, dù sao cũng ở gần xưởng đóng tàu phía Nam.

Nhưng mà điều kiện bên trong không tệ.

Phong cách rất lãng mạn và ấm áp.

Mà ngay lúc này, một nhân viên phục vụ đột nhiên gõ cửa phòng.

“Ai vậy?” Chu Hàn theo bản năng hỏi một câu, thói quen cảnh giác nuôi dưỡng trước nay khiến thần kinh của anh căng thẳng.

“Xin chào ngài.” Nhân viên phục vụ ở ngoài cửa cung kính lên tiếng nói: “Xin hỏi ngài cần phục vụ không?”

Chu Hàn nghe vậy nhướng mày, sắc mặt lập tức trở nên nghi ngờ.

Anh và Tô Hàm mới đi vào, vốn không có gọi phục vụ gì.

Chẳng lẽ là khách sạn bố trí? Hay là một loại chi phí của khách sạn?

Đang lúc Chu Hàn nghi ngờ, nhân viên phục vụ ngoài cửa lại nói: “Xin hỏi, ngài cần rượu không?”

Chu Hàn nghe thế mới hơi thở phào, trong đầu nghĩ quả nhiên là khách sạn bố trí.

Nhưng anh cũng chỉ thở phào mà thôi, Chu Hàn sẽ không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác.

“Không cần.” Chu Hàn lên tiếng từ chối, muốn nhân viên phục vụ ngoài cửa mau rời đi.

Dù sao anh còn có việc muốn bàn bạc với Tô Hàm, không muốn vì nhân viên phục vụ ngoài cửa mà làm chậm trễ mình nói chuyện chính.

“Vậy được, chúc ngài vui vẻ.” Nhân viên phục vụ ngoài cửa nói khách sáo, sau đó thì rời đi.

Chu Hàn nghe tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng xa, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

Nhưng đang lúc anh kéo Tô Hàm ngồi xuống giường, một cảm giác nguy hiểm đột nhiên xông lên đầu.

Loại cảm giác này rất khó nói nhưng luôn nhạy bén.

Từ trước tới nay Chu Hàn dựa vào trực giác này mà nhiều lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.

Đến bây giờ Chu Hàn vẫn tin tưởng trực giác của mình.

“Nằm xuống.” Anh lập tức hét lớn, ôm Tô Hàm thuận thế lăn thẳng xuống gầm giường.

Nhưng lại không hề xảy ra chuyện gì, điều này làm Tô Hàm cảm thấy rất thắc mắc.

Cô khó hiểu nhìn Chu Hàn, lên tiếng hỏi: “Anh sao vậy?”

Thậm chí Tô Hàm cho rằng Chu Hàn có hơi nhạy cảm, hơn nữa trong lòng cũng lo lắng cho Chu Hàn, xem ra gần đây trải qua quá nhiều chuyện.

“Không sao.” Chu Hàn lắc đầu, nhưng giữ Tô Hàm đang muốn bò ra khỏi gầm giường.

“Trước tiên đừng động đậy, có thể là bị sát thủ theo dõi.” Chu Hàn lên tiếng nhắc nhở Tô Hàm.

Bản thân thì bò ra khỏi gầm giường, anh đã đoán được là ai muốn lấy mạng của mình.

Xác suất rất lớn là con cáo già ông Cao đó.

Đúng như dự đoán, đúng lúc Chu Hàn bò ra gầm giường, mới vừa đứng lên.

Một tiếng “bùm” vang lên, âm thanh rất to khiến Tô Hàm dưới gầm giường đau màng nhĩ, đầu óc cũng kêu “vo vo” loạn cả lên.

Ngay sau đó, trong khói mù dày đặc, một bóng người như hóa thành tàn ảnh, lao tới phía Chu Hàn.

Trong tay đối phương còn đang cầm một vũ khí, đâm thẳng tới chỗ hiểm của Chu Hàn.

Nhưng mà Chu Hàn không hoảng sợ không vội vàng, anh đã sớm nhận ra nguy hiểm.

Cho nên vào lúc này, khi đối phương tấn công, Chu Hàn không chỉ không né tránh, trái lại trở tay rút dao găm ra.

Lập tức chỉ nghe một tiếng “đinh” vang lên, dao găm trong tay Chu Hàn phút chốc đã cắt đứt vũ khí trong tay đối phương.

Mà dao găm được Chu Hàn cầm trong tay lại không giảm thế, gắt gao xông tới tên sát thủ đó.

Đối phương giật mình trong lòng, gã ta lập tức không do dự mà xoay người bỏ chạy.

Chẳng qua là, sao Chu Hàn có thể để cho gã ta dễ dàng chạy mất?

Chuyện tới lúc sống còn, sao Chu Hàn có thể thả gã ta?

Mà đang lúc Chu Hàn muốn nhào tới, Bạch Hổ ở chỗ tối đột nhiên xuất hiện.

“Bốp.” Bạch Hổ đánh bay tên sát thủ đó.

Cơ thể của sát thủ đụng mạnh vào bức tường, dáng vẻ thảm không thôi.

Nhưng mà Bạch Hổ cũng không bỏ qua, anh ta đi lên kéo đối phương từ trên bức tường xuống.

Sau khi sát thủ bị túm xuống, trên bức tường lập tức xuất hiện một lỗ thủng hình người.

“Bốp.” Bạch Hổ giơ tay lên tát bay một cái răng của đối phương ra ngoài.

Trong cái răng đó cất giấu túi độc.

Lúc này Chu Hàn đã lao ra, vừa thấy Bạch Hổ chế ngự tên sát thủ đó thì không nhúng tay vào, mà đứng một bên xem chuyện vui.

Chuyện đến mức này, Chu Hàn đã không lo xảy ra bất cứ biến cố nào nữa.

Mà Bạch Hổ cũng không vội vã tra hỏi tên sát thủ đó, chỉ ung dung bóp gãy mấy cái xương sườn của đối phương.

Sau đó lại bẻ gãy từng khúc xương tay của gã ta.

Loại đau đớn này, người thường không thể chịu đựng.

Nhưng tố chất của tên sát thủ đó rất mạnh, gã ta chịu đựng được.

Chẳng qua gã ta không hề muốn chịu đựng kiểu hành hạ này, mà chỉ muốn hôn mê.

Nhưng đáng tiếc, gã ta được huấn luyện quá tốt, hoàn toàn là một tên tinh nhuệ.

“Nói đi, ai phái mày tới?” Bạch Hổ lạnh lùng hỏi tên sát thủ đó.

Người phía sau nghe vậy thì thay đổi sắc mặt, lúc này gã ta vốn không thể phủ nhận.

Dù sao cách hành hạ của Bạch Hổ vừa rồi làm gã ta khó mà chịu đựng.

“Tôi nói, anh đừng đụng tới tôi.” Sát thủ cố kiềm chế đau đớn tê tâm liệt phế cả người, nói một câu với Bạch Hổ.

Bạch Hổ lập tức gật đầu bảo: “Nói đi.”

“Là ông Cao thông qua Như Liệt đoàn phái tôi qua đây, muốn giết Chu Nguyên soái.” Sau khi tên sát thủ đó thừa nhận, ánh mắt nhìn sang Chu Hàn.

Gã ta đầy tuyệt vọng nói: “Cho tôi chết thoải mái đi.”