Đột nhiên, một người phục vụ đi vào nhà vệ sinh và kính cẩn nói với Hoàng Minh.
“Hả?” Hiển nhiên là Hoàng Minh không kịp phản ứng, lập tức lấy từ trong túi ra vài tờ tiền qua quýt ném cho người phục vụ, tự lẩm bẩm một mình: “Sao anh ta tới đây nhanh vậy.”
“Cảm ơn anh Hoàng.” Khi Hoàng Minh xoay người vội vàng rời khỏi nhà vệ sinh, người phục vụ vội vã hướng về phía bóng lưng của anh ta mà nói lời cảm ơn.
Khi anh ta chậm rãi chạy vào bao sương, đôi vợ chồng trẻ Chu Hàn và Tony Bond đã ngồi xuống sẵn.
Hoàng Minh lúng túng cười xin lỗi: “Anh Chu, thật xin lỗi…, tôi đã đến muộn.”
“Không sao, ngồi xuống ăn cơm trước đi.” Chu Hàn khẽ mỉm cười nhìn Hoàng Minh, cũng không có ý muốn trách cứ anh ta.
Hoàng Minh lập tức co rụt lại dùng sức mà gật đầu, nhanh chóng kéo ghế ra ngồi xuống.
Lông mày của Chu Hàn đột nhiên hơi nhíu lại, ánh mắt rơi vào trên người Hoàng Minh, anh lên tiếng hỏi: “Tô Học Long chưa tới đây sao?”
Hoàng Minh nghe xong liền sửng sốt, chợt cười ha ha gấp gáp đáp: “Cậu ta nói là bị tiêu chảy, có lẽ sẽ tới sớm.”
Chu Hàn nghe xong liền biết rõ đây là Hoàng Minh bào chữa giúp cho Tô Học Long.
Chỉ có điều…
Ngay lúc trên mặt Chu Hàn nở một nụ cười đầy ẩn ý, cửa bao sương đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.
Ngay sau đó Tô Học Long bị ném vào trong bao sương như một con chó chết.
Tiếp theo, cửa bao sương nhẹ nhàng đóng lại. Lập tức Tô Học Long chật vật bò dậy từ trên mặt đất, xoay người muốn chạy ra bên ngoài.
“Đứng lại.” Chu Hàn lạnh lùng quát một tiếng, dọa Tô Học Long đến nỗi hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã ngồi tại chỗ ngay xuống đất.
“Lại đây cùng nhau ăn cơm, nhanh lên.” Hoàng Minh thức thời nên vội vàng hòa giải, lập tức đứng dậy bước đi nhanh về hướng Tô Học Long, miễn cưỡng kéo gã qua.
Vẻ mặt Tô Học Long đau khổ, khó chịu trong lòng không thể nói ra được, mang theo tâm trạng như đi viếng mộ về mà khó nhọc ngồi xuống.
Chu Hàn vẫn im lặng không nói, Tô Hàm ở bên cạnh lên tiếng ngay: “Anh họ, sao gần đây bản chất của anh lại thay đổi quá vậy?”
Cô lạnh lùng giương mắt nhìn kẻ đầu sỏ Tô Học Long này, trong lòng rất là phẫn nộ, mẹ cô suýt nữa đã bị gã hại chết.
“Khụ khụ, em họ, anh đâu có thay đổi gì…, chúng ta đều không còn tốt như trước kia nữa.” Tô Học Long cố nặn ra một nụ cười trông còn tệ hơn khóc.
Lời nói xoay chuyển: “Cái này thì không, chúng ta vẫn cùng ngồi vào một bàn ăn tối, rất vui vẻ hòa thuận mà….”
Nói ra những lời này, ngay cả bản thân Tô Học Long cũng cảm thấy buồn nôn, cảm giác bị người đè ép phải giả làm con bê này khiến gã muốn nôn ra máu.
Thế nhưng ở trước mặt Chu Hàn, rốt cuộc Tô Học Long không thể cứng rắn đứng dậy được nữa, đối với kế hoạch hiện tại, gã chỉ có thể tiến từng bước lo từng bước một.
“Vui vẻ hòa thuận ở chỗ nào? Khả năng mở to mắt mà nói lời bịa đặt của anh họ càng ngày càng giỏi rồi.” Tô Hàm mỉa mai nói, ánh mắt tràn đầy lửa giận nhìn Tô Học Long.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, e rằng Tô Học Long đã sớm bị lửa giận trong mắt Tô Hàm thiêu sống chết tươi rồi.
Nhìn thấy bộ dạng Tô Hàm nghiến răng nghiến lợi, lập tức Tô Học Long không dám nói thêm nữa, chỉ im lặng mà cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ cách làm thế nào để thoát thân.
Gã tuyệt đối không bao giờ ngờ được rằng mình đang trốn dưới tầng hầm, vậy mà còn bị người ta bắt đến.
Phải biết rõ, đó chính là một cánh cửa bằng thép, lại còn bị người ta đá một cước nổ tung, hơn nữa dọc đường bị bắt tới đây, đối phương còn không ngừng đè lên mắt của Tô Học Long.
Từ đầu đến cuối, Tô Học Long đều không nhìn rõ mặt của đối phương.
Nhưng gã có thể mơ hồ cảm giác được hơi thở của người kia có chút quen thuộc, rất giống với Tô Khánh Đông.
Tuy nhiên Tô Học Long cũng không dám xác nhận. Nếu như Tô Khánh Đông đã bắt mình đi thì tại sao ông ta không trực tiếp tiêu diệt mình?
Vừa nghĩ đến dáng vẻ đằng đằng sát khí của Tô Khánh Đông khi gã ở trong quán rượu hôm nay, toàn thân Tô Học Long không khỏi rùng mình.
Ngay lúc Tô Học Long còn đang mê man thì đột nhiên bị tát vào mặt.
“Anh Chu đang nói chuyện với cậu, cậu không nghe thấy sao.” Tony Bond đầy tức giận mà gắt gao nhìn chằm chằm vào Tô Học Long, một mặt trực tiếp nghiêng về phía trước.
Hai người đối đầu nhau trông như đang đấu bò tót, đặc biệt rất buồn cười.
“Anh là cái hành lá nào mà dám đánh lão tử?” Tô Học Long theo thói quen tức mình chửi lớn một tiếng, mặt bị đánh vừa đau vừa nóng rát.
Gã e ngại Chu Hàn, nhưng không có nghĩa là cũng sợ Hoàng Minh và gã người nước ngoài này.
“Cậu dám mắng tôi? Cậu có biết tôi là ai không?” Tony Bond bị chửi thì mắng lại xối xả, lửa giận như trút được ngoài tai, làm Tô Học Long còn không nhận ra mẹ mình.
“Tôi đếch cần quan tâm đến việc anh là ai.” Tô Học Long giận dữ quát lên, làm bộ muốn chuẩn bị đánh nhau với Tony Bond.
Người kia tức giận đến mức dựng râu mà trừng mắt, cũng là việc nên làm thì phải làm.
Sắc mặt của Chu Hàn chợt trầm xuống, Hoàng Minh thấy gió chiều nào theo chiều nấy, vội vàng khoác lên bộ da hổ đứng ra hòa giải, mắng cho cả hai người một trận.
“Cả hai cái tên ngu ngốc này đều muốn chết có phải không? Ngay cả anh Chu mà các người cũng có thể xúc phạm?”
Hai mắt của Hoàng Minh lóe lên, vẻ mặt hung tợn, bộ dạng giơ nắm đấm lên như thể muốn đánh chết hai người.
Tuy rằng hai người đều không sợ Hoàng Minh, nhưng vừa rồi anh ta nhắc tới cái tên Chu Hàn, ngay lập tức không còn dám làm thế lần nữa
Dù đã yên phận nhưng trong lòng Tony Bond vẫn rất tức giận.
Vốn dĩ anh ta mời Chu Hàn đi ăn tối là muốn nhờ đối phương giúp đỡ.
Vậy mà lại không ngờ hai cái người Trình Giảo Kim này lại giết chết việc tốt của mình giữa chừng.
Đặc biệt là Tô Học Long, gã đã suýt đánh nhau với Tony Bond, điều này khiến anh ta rất tức giận mà phải nén lại.
“Anh Tô, anh không phục sao?” Chu Hàn đột nhiên hỏi Tô Học Long.
Với một tiếng kêu anh Tô càng làm người kia dựng tóc gáy. Tên kính ngữ này ở đâu ra thế? Quả thực nó gần như không khác gì một tấm bùa đòi mạng.
“Tôi… chịu phục.” Tô Học Long rên rỉ một tiếng, lại tiếp tục cúi đầu thấp xuống, còn không dám nhìn lại Chu Hàn, huống chi là gây ra náo loạn.
Tony Bond đã nhiều lần do dự muốn mà không dám nói, muốn nói ra để cho Chu Hàn giúp mình, nhưng nghe nói anh còn có chuyện cần giải quyết nên đành phải ngậm miệng lại.
“Hôm nay tìm anh đến là có hai việc.” Nhận thấy cuối cùng Tô Học Long đã trở thành một người hiểu chuyện, lúc này Chu Hàn lập tức đi thẳng vào vấn đề.
“Thứ nhất, chính là chuyện của mẹ vợ tôi, anh có thừa nhận hay không?” Ánh mắt lạnh lẽo của Chu Hàn nhìn chằm chằm trên người Tô Học Long, phảng phất như đang nhìn thần chết.
Tô Học Long mở miệng muốn nói phét, nhưng khi lời nói đến môi, cuối cùng đành phải sửa đổi lời nói: “Tôi thừa nhận.”
Gã gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra lời này, con ngươi liên tục lóe lên, nhưng rốt cuộc cũng không còn mang theo thần sắc quỷ quyệt như lúc trước.
Chu Hàn thu hết tất cả biến hóa của gã vào trong mắt, nhưng không vạch trần nó. Dù sao thì Tô Học Long đã bị làm cho tâm phục khẩu phục.
“Thừa nhận là được rồi.” Chu Hàn khẽ gật đầu, cũng không nói sẽ xử trí gã như thế nào, mà lại đổi chuyện: “Việc thứ hai, tất cả những cái gì hôm nay ba vợ tôi đã làm, anh đều không trông thấy, hiểu chưa?”
Tô Học Long vốn hơi sững sờ một chút, sau đó chán nản gật đầu đáp: “Đã hiểu.”
Thấy trong lòng gã đều đã biết hết mọi chuyện, bấy giờ Chu Hàn lập tức ném cho Tô Hàm một cái nháy mắt.
Người kia hiểu ý, khẽ ngồi thẳng người dậy, cầm một ly rượu trong tay nâng lên, nhẹ nhàng đung đưa
Tô Hàm không vội mở miệng nói, mà chỉ yên lặng chăm chú nhìn Tô Học Long.
Người đó bị nhìn chằm chằm thì toàn thân sợ hãi, và lần đầu tiên trong đời thấy sợ hãi người em họ này.
Nếu đổi lại là trước kia, Tô Hàm mà dám cùng gã chơi trò bí hiểm, gã đã sớm dùng một cước đi qua.
Nhưng bây giờ… đối phương lại ỷ thế mà ăn hiếp người, gã chỉ có thể chấp nhận thái độ đó.
Cho dù không chấp nhận thì còn có thể làm sao bây giờ?
“Em họ, em có việc gì thì cứ nói đi, đừng nhìn anh như thế này, em làm anh thấy lo sợ.” Tô Học Long đã mất hết mặt mũi từ lâu, bây giờ còn có thể lo ngại hai từ “thể diện” ở đâu ra.
“Còn có thể mở miệng gọi một tiếng em họ ư? Là Chu phu nhân của Tô Tổng Thị, cậu dám vô lễ sao?” Hoàng Minh đột nhiên trở nên nóng nảy, lời nói này thực sự không phải chỉ để giải vây cho Tô Học Long, mà thực là vì cấp bách.