Ông Cao vừa dứt lời, tất cả con cháu nhà họ Cao lập tức trố mắt nhìn nhau, rõ ràng là bọn họ có hơi khó hiểu.
“Cao gia chủ, cướp hàng sao?” Một con cháu nhà họ Cao trong đó không nhịn được mà hỏi.
“Đúng. Tối nay các cậu không cần làm gì, tất cả đi cướp lấy mấy chục nhóm hàng đó là được.” Ông Cao nhấn mạnh nói: “Những hàng hóa đó là hàng hóa của nhà họ Cao chúng ta.”
Ông Cao dứt lời, một đám con cháu nhà họ Cao lập tức trở nên cuộn trào cảm xúc, ai nấy đều đầy căm phẫn, thái độ giống như bất bình giùm người ta.
Chỉ có điều bọn họ không biết, nước cờ sai này của ông Cao suýt nữa khiến tất cả bọn họ chôn thây ở xưởng đóng tàu phía Nam.
Nhưng mà những chuyện này sẽ nói sau.
Đảo mắt đến hoàng hôn, sắc trời sắp tối.
“Chu Nguyên soái, hàng hóa sắp đến rồi.” Tiết Minh Dương vội vàng đi tới trước mặt Chu Hàn, khuôn mặt đầy kích động nói: “Tối nay mấy chục thùng Liệt Hỏa Đan sẽ đến xưởng đóng tàu phía Nam.”
Chu Hàn nghe vậy gật đầu nói: “Cậu dẫn người đi dỡ hàng đi.”
Dứt lời, ánh mắt của anh nhìn sang Tề Thắng Thiên đang uống trà.
Tề Thắng Thiên nhận ra Chu Hàn đang nhìn mình, theo bản năng nghiêng đầu nhìn Chu Hàn.
Lúc đầu ông ta hơi sửng sốt nhưng mà đột nhiên phản ứng lại.
“Chu Nguyên soái, yên tâm đi, đã chuẩn bị xong kho hàng và nhân công cho ngài rồi.” Tề Thắng Thiên tươi cười nhưng trong nụ cười đó hiện vẻ không bằng lòng.
Tất nhiên Chu Hàn nhìn thấu vẻ không bằng lòng của Tề Thắng Thiên, anh không tiếp lời mà chỉ bình tĩnh nhìn Tề Thắng Thiên.
“Chu Nguyên soái?” Tề Thắng Thiên nhẹ nhàng gọi, ông ta không biết tại sao Chu Hàn ngẩn người nhìn chằm chằm mình.
“Không cần.” Đang lúc Tề Thắng Thiên nghi ngờ, Chu Hàn đột nhiên nói.
Cơ thể của Tề Thắng Thiên theo bản năng run rẩy, khuôn mặt ông ta đầy vẻ khó hiểu.
“Chu Nguyên soái, vì sao không cần? Chẳng lẽ ngài có chuẩn bị khác?” Ông ta nghi ngờ hỏi, đồng thời đặt chén trà lên bàn.
Chu Hàn gật đầu, nhưng không nói nhiều.
Anh chuyển ánh mắt sang Tiết Minh Dương.
“Liên lạc với Hoắc gia chủ, nói cho ông ta rằng tối nay tôi phải đến Cảng Thành.” Chu Hàn dưng dửng nói.
Anh muốn Tiết Minh Dương nói trước với Hoắc Khai Hà, không phải chỉ vì để cho đối phương biết tối nay mình sẽ đến.
Quan trọng hơn là để Hoắc Khai Hà chuẩn bị sẵn sàng.
Chu Hàn định chuyển mấy chục thùng Liệt Hỏa Đan đến Cảng Thành, dù sao đã không thể dùng Tề Thắng Thiên nữa.
Sự không bằng lòng che giấu dưới nụ cười đó, Chu Hàn có thể nhìn ra Tề Thắng Thiên sẽ phản bội mình bất cứ lúc nào.
Giống như con đê ngàn dặm vỡ vì tổ kiến, có một số việc một khi có sơ hở thì sẽ không thể xoay chuyển nữa.
Lòng người là thứ đáng sợ nhất, từ trước đến giờ Chu Hàn dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng.
Cho nên lúc này anh chọn tin tưởng Hoắc Khai Hà.
Nhưng Tề Thắng Thiên cũng không biết suy nghĩ của Chu Hàn, thậm chí ông ta hơi nghi ngờ đang yên đang lành Chu Hàn chạy đến Cảng Thành làm gì.
Nhưng mà sau khi ngẫm nghĩ, Tề Thắng Thiên lập tức hiểu ra.
Ông ta cười lạnh trong lòng, chẳng lẽ Nguyên soái sợ không thành công.
Lúc này Tề Thắng Thiên thầm mắng mình mù, đã nhìn lầm người.
Ông ta vốn cho rằng Chu Hàn có thể so sánh với thần tiên trên trời, nhưng bây giờ xem ra là con rùa đen rụt đầu.
Rất nhanh, Tiết Minh Dương đã thông báo cho Hoắc Khai Hà.
“Nguyên soái, bên Hoắc gia chủ tỏ ý sẽ cung kính đợi ngài.” Tiết Minh Dương tiến lên một bước, cười híp mắt hỏi Chu Hàn: “Lúc nào chúng ta sẽ lên đường?”
Tiết Minh Dương vừa nói xong, Chu Hàn tiếp lời nói: “Bây giờ.”
Tiết Minh Dương lập tức gật đầu, về phòng thu dọn đồ đạc.
Tô Hàm và Thanh Tú Tú lại đến gần hỏi: “Chu Hàn, sao phải gấp như vậy? Bây giờ sẽ đi sao?”
Chu Hàn gật đầu, lại lên tiếng nhấn mạnh: “Bây giờ.”
Chu Hàn sẽ không tùy tiện đặt chân ở Đài Sơn.
Với thái độ này của Tề Thắng Thiên, anh sẽ không nể mặt tới đây nữa.
Nhưng mà Chu Hàn sẽ phái người tới giám sát Bạch Nhật Tẫn luyện đan.
“Chu Nguyên soái, ngài đi như vậy có phải hơi vội vàng không?” Tề Thắng Thiên thấy vậy vội lên tiếng nói: “Nếu không thì đợi hàng đến, thu xếp ổn thỏa hàng hóa rồi về…”
Không đợi Tề Thắng Thiên nói hết, Chu Hàn lắc đầu nói: “Không cần.”
Dứt lời, anh đi thẳng ra ngoài cửa.
Mà Tề Thắng Thiên thì vội vàng đuổi theo, phái xe tiễn Chu Hàn.
Mấy phút sau, đám người Tô Hàm thu dọn đồ xong đi ra, vào trong xe.
Chiếc xe chạy đi, lúc này một con cháu nhà họ Tề lén trốn ở một góc vội vàng gọi điện thoại.
Rất nhanh, đầu bên kia nghe điện thoại.
Tên con cháu đó lập tức nói: “Mau báo cho ông Cao, Chu Nguyên soái sắp rời khỏi Đài Sơn.”
Vội vội vàng vàng nói xong, gã ta nhanh chóng cúp điện thoại, còn nhìn xung quanh một lần, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà gã ta vừa thả lỏng, một bóng người đột nhiên xuất hiện từ góc tối.
“Bốp.” Ngay sau đó, tên con cháu nhà họ Tề bị một bàn tay đánh lăn xuống đất.
“Nói, là ai?” Không đợi gã ta kịp phản ứng, người ra tay đã nắm huyệt mạng của gã ta.
Người này không phải ai khác, chính là Bạch Hổ.
Bạch Hổ vẫn luôn ở trong bóng tối quan sát tất cả biến động nhỏ của nhà họ Tề, mục đích là để ngừa chuyện bất ngờ.
Kết quả Chu Hàn vừa đi, lại có một tên thế này nhảy ra, còn đúng lúc để anh ta tóm được.
“Tôi là người của nhà họ Tề, tôi tên Tề Tam.” Tên con cháu nhà họ Tề báo tin cho ông Cao vội vàng giải thích.
Nhưng Bạch Hổ vốn không tin lời giải thích của gã ta.
Tay của anh ta thêm hai phần sức lực, tức giận bảo: “Nói thật.”
Tề Tam lập tức thay đổi sắc mặt, cơ thể run lẩy bẩy.
Mà bây giờ, Chu Hàn đã phát hiện biến cố ở bên này qua kính chiếu hậu.
Anh bước xuống xe, đi nhanh đến trước mặt Bạch Hổ và Tề Tam.
Đám người Tô Hàm thấy vậy cũng theo sau.
Vào lúc này, Tề Thắng Thiên đang kéo Tề Họa Mi, ông ta rất vẻ giận: “Con đi theo tên nước ngoài đó làm cái gì?”
Tề Họa Mi tránh khỏi bàn tay của Tề Thắng Thiên, đường đường chính chính nói: “Ông nội, con bằng lòng đi theo anh ấy, ông đừng cản con.”
Nói xong, ánh mắt của Tề Họa Mi còn nhìn sang Tony Panghsang.
Tony Panghsang lại dùng ánh mắt đào hoa nhìn Tề Họa Mi, hai người tỏ ra rất tình cảm.
Tề Thắng Thiên tức đến liên tục giậm chân, muốn đánh chết Tề Họa Mi.
Nhưng mà ông ta không thể ra tay được.
“Con đi theo một tên nước ngoài còn ra thể thống gì? Con là con cháu của nhà họ Tề, ông tuyệt đối không cho phép con đi theo cậu ta.” Dứt lời, Tề Thắng Thiên còn giữ chặt Tề Họa Mi.
Tề Họa Mi bị kéo đến đau tay nhưng không thể phản bác.
Lúc này cô ta rất tuyệt vọng, thậm chí không hiểu nổi vì sao ông nội phải hạn chế mình.
“Ông nội, con không còn là đứa ngốc nữa.” Cuối cùng Tề Họa Mi cũng không thể nhịn được, lên tiếng nói rõ.
Bây giờ nội tâm của cô ta rất phức tạp, nhưng cô ta cũng không có cách nào.
Nếu như lúc này không nói thì không còn cơ hội nữa.