Đế Quốc Chiến Thần

Chương 195




Anh thật sự khó hiểu.

Nhưng bây giờ, khi tận mắt chứng kiến, Chu Hàn không thể không bội phục điểm mạnh này của kỳ nhân dị sĩ.

Ông lão này tính ra được.

“Lão gia tử không cần khách sáo.”

Trong lòng Chu Hàn chấn động nhưng ngoài mặt lại rất bình tĩnh.

Ông lão gật đầu cười, nhìn rất hiền từ.

“Nếu lão đoán không sai, Chu Nguyên soái hẳn là bởi vì việc của Bạch gia mà đến, đúng không?”

Lão giả khách khí hỏi Chu Hàn.

Chu Hàn gật đầu: “Không sai.”

Thấy Chu Hàn hào phóng thừa nhận, ông lại tiếp tục nói: “Bạch lão gia tử là sư đệ của ta.”

“Cái gì?” Ông vừa nói xong, mọi người ở đây đều kinh ngạc.

Không ai nghĩ tới, Bạch lão gia tử lại là sư đệ của ông.

Sự tình lại càng thêm rắc rối, phức tạp.

“Nếu các người dẫn Tiểu Trân đi thì Kỳ môn độn giáp này có thể phá giải.” Ông lão tiếp tục nói một câu kinh thiên động địa, làm cho bọn người Chu Hàn sửng sốt.

Dù sao đi nữa, Tiểu Trân chỉ là một cô gái nhỏ. Làm sao bọn họ có thể nghĩ rằng Tiểu Trân có thể phá giải được Kỳ môn độn giáp chứ?

“Không cần kinh ngạc như vậy, khác biệt nghề nghiệp cách cả ngọn núi, người ngoài như các người thì sao có thể hiểu hết được.”

Ông lão bình tĩnh nói: “Kỳ thật, đối với người trong nghề như bọn ta thì đây là việc bình thường.”

Nghe xong lời của ông, Chu Hàn cũng hiểu rõ.

Anh quay đầu nhìn Tiểu Trân một cái, lúc này, Tiểu Trân cũng đang đánh giá Chu Hàn.

Hai người mắt đối mắt, thế nhưng lại không đoán ra được tâm tư của nhau.

“A Cửu.” Ông lão đột nhiên gọi.

A Cửu tiến lên: “Ông.”

“Con phải chăm sóc tốt cho Tiểu Trân, nếu như hôm nay không nhờ Tiểu Trân ra tay, con không chỉ không lấy được tiền…”

Nói được một nửa, ông cường điệu hơn: “Mà đến mạng cũng khó giữ được.”

Vừa nói xong, không đợi Chu Hàn mở miệng, ông đã trực tiếp đuổi khách: “Đi đi.”

Lúc này, cho dù là thật lòng hay giả vờ thì A Cửu vẫn sẽ đáp ứng.

“Ông cứ yên tâm, tuy rằng Tiểu Trân không quá hiểu chuyện, nhưng con sẽ chăm sóc tốt cho con bé.”

Dứt lời, A Cửu ngoắc tay với Tiểu Trân, bảo cô đi cùng mình.

Nhưng Tiểu Trân lại lắc đầu, còn lùi về phía sau vài bước, đứng ở bên cạnh ông lão, thể hiện cô không muốn đi cùng A Cửu.

“Tiểu Trân, nghe lời.” Ông lão lên tiếng dặn dò

“Đừng quên lời lúc sáng ông đã nói với con.”

Lời nói của ông vừa dứt, Tiểu Trân ngẩn người.

Nhưng rất nhanh cô đã lấy lại được tinh thần, như đột nhiên nhớ tới cái gì, cô trực tiếp quỳ xuống, dập đầu ba cái.

Vừa mới dập được một cái thì trước mặt xuất hiện một bàn tay muốn nâng cô dậy, nhưng Tiểu Trân không để ý, tiếp tục dập đầu.

A Cửu tiến đến, lên tiếng khuyên nhủ: “Được rồi, nếu còn lạy nữa, đầu em sẽ chảy máu đấy.”

Tiểu Trân hung dữ trừng mắt với A Cửu, bực mình nói: “Liên quan gì đến anh? Tôi vui là được.”

Tuy Tiểu Trân muốn ở lại để phụng dưỡng lão gia tử, nhưng vẫn phải đi.

“Lão gia tử, gần đây công việc lặt vặt hơi nhiều, xin phép rời đi trước. Ngày khác tôi nhất định sẽ tới cửa thăm hỏi.”

Chu Hàn thấy thế thì khách sáo nói với lão gia tử, sau đấy mới xoay người rời đi.

Anh nhận ra ông có ý muốn đuổi khách, vì vậy không cần thiết ở lại.

Có ở lại đi chăng nữa, đối phương cũng sẽ cảm thấy ngột ngạt, khó chịu.

Sau khi rời đi, bọn họ lập tức lên trực thăng.

Tiểu Trân lưu luyến từng bước đi, trên khuôn mặt thanh tú chỉ toàn là nước mắt.

Sau khi về đến Đài Sơn, A Cửu nhận được điện thoại.

Nghe xong thông báo của phía bên kia, ông ta quay sang nói với Chu Hàn: “Chu Nguyên soái, Liệt Hỏa Đan đã được chuyển đến nơi rồi.”

“Vậy một tỷ kia…” Dứt lời, A Cửu xoa xoa tay, quả nhiên là tâm hồn tham tiền.

“Phá giải xong Kỳ môn độn giáp, tiền sẽ tự về tay thôi.” Chu Hàn không ngốc, nói với A Cửu.

Đối phương nghe xong cung kính gật đầu, đồng thời thúc giục: “Vậy hiện tại chúng ta đến Bạch gia chứ?”

Chu Hàn trầm ngâm một chút, cuối cùng gật đầu.

Tô Hàm rất tò mò về Tiểu Trân, cô hỏi Chu Hàn: “Cô bé này từ đâu đến vậy, thật đáng yêu.”

Chu Hàn quay lại nhìn Tô Hàm một cái, lên tiếng giải thích: “Là cháu gái của lão gia tử.”

Tô Hàm khó hiểu, nghi hoặc hỏi: “Lão gia tử nào cơ?”

Chu Hàn nhăn mày, đúng lúc không biết giải thích như nào thì A Cửu đi đến nói: “Là cháu gái của ông nội tôi, hay nói cách khác là em gái tôi.”

Nghe A Cửu nói xong, Tiểu Trân không chấp nhận mà phản bác: “Ai là em gái anh chứ? Đến bây giờ tôi vẫn chưa nhận anh đâu.”

Dứt lời, cô lùi về phía sau vài bước, muốn bảo trì khoảng cách với A Cửu.

A Cửu thấy vậy cũng không biết nên làm gì, chỉ có thể cười cười.

“Đi thôi.” Chu Hàn đảo mắt qua mọi người: “Đến Bạch gia.”

Chưa đến hai mươi phút, đám người bọn họ đã đến nơi. Người nhà Bạch gia vừa thấy Chu Hàn, có người tránh còn không kịp, lại có người muốn tiến đến để nịnh bợ.

Tóm lại, người Bạch gia bây giờ không dám đắc tội với Chu Hàn.

“Chu Nguyên soái, sao anh lại tới đây nữa?”

Chu Hàn nhìn về phía có tiếng nói, hóa ra là Bạch Nhật Tẫn.

Anh nhíu mày nhưng không nói thêm cái gì, sắc mặt cũng không biến đổi.

Tuy Chu Hàn không vội nhưng A Cửu lại thấy gấp thay.

Ông ta đứng ra nói: “Cậu chỉ là một đứa nhóc con, lại dám nói chuyện với Chu Nguyên soái? Sợ mình sống quá lâu rồi đúng không?”

Bạch Nhật Tẫn không để ý đến A Cửu, xem ông ta như không khí.

Cậu ta lại tiếp tục nói với Chu Hàn: “Chu Nguyên soái, tôi đã nói rồi, chẳng qua là trời xui đất khiến nên tôi mới không cẩn thận mà luyện thành được Sinh Tức Đan mà thôi.”

Cậu ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Sinh Tức Đan không có quan hệ gì với Bạch gia cả.”

“Nếu anh muốn tìm Sinh Tức Đan thì cứ tìm tôi…”

Không đợi Bạch Nhật Tẫn nói hết câu, Chu Hàn ngắt lời: “Lý do thoái thác mà Bạch lão gia tử dạy cho cậu, không đủ dùng.”

Bạch Nhật Tẫn nghe vậy thì lập tức đỏ mặt, dáng vẻ xấu hổ.

Chu Hàn giương giọng nói tiếp: “Nhường đường.”

Thấy Chu Hàn đã biết hết, Bạch Nhật Tẫn đành phải nhường đường, không dám tiếp tục cản trở.

Cậu ta thấy rõ người phụ nữ theo sau Chu Hàn đã rút súng ra và nhắm vào mình.

Bạch Nhật Tẫn không dám nghi ngờ sự quyết đoán của đối phương, cậu ta biết rõ, nếu mình còn nói thêm một câu vô nghĩa hoặc tiếp tục chặn đường thì chắc chắn không có kết cục tốt.

Thân là con cháu Bạch gia phải biết co biết duỗi.

Sau khi dẹp được Bạch Nhật Tẫn sang một bên, đám người bọn họ đi ra sau núi

“Tiểu Trân, cô lên đi.” Chu Hàn nói.

“Được.”