Đế Quốc Chiến Thần

Chương 19: Không phải là người bình thường




Hoàng Minh lắc đầu một cái, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh: “Anh Chu tuyệt không phải là người bình thường, làm bạn nhiều năm, tôi khuyên cậu nên nhanh chóng xin lỗi người ta đi.”

Thấy Hoàng Minh theo phe người ngoài, phút chốc trong lòng Tô Học Long sinh ra bất mãn.

Gã bưng ly rượu uống một ngụm, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hoàng Minh, hai người cứ nhìn nhau như vậy, không nói gì thêm.

Sau một lúc lâu, lúc này Tô Học Long mới nói: “Tối hôm qua tôi phải đi đến bệnh viện để rửa dạ dày, gương mặt thành như vậy là do lúc trước bị đánh nhiều lần ngay trước mặt mọi người, cũng bởi vì thằng chó Nhật Chu Hàn kia.”

Gã nói hết toàn bộ uất ức trong lòng cho Hoàng Minh, gã cho rằng quan hệ của hai người vẫn như trước kia.

“Bình thường.”

Nhưng làm cho Tô Học Long bất ngờ là Hoàng Minh lại bất thình lình nói ra hai chữ, hơn nữa bộ dạng giống như đang cười trên nổi đau của người khác.

“Anh nói gì?”

Tay cầm ly rượu của Tô Học Long khẽ run lên, đột nhiên gã cảm thấy có chút không nhìn thấu được Hoàng Minh.

“Anh Chu tuyệt không phải là nhân vật cậu có thể trêu chọc vào, cho dù là tôi cũng không xứng xách giày cho ngài ấy, hiểu không?”

Nói một câu như vậy xong, Hoàng Minh dứt khoát đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Mà lúc này, đột nhiên ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào.

Ngay sau đó, có mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Hoàng Minh chau mày, vội vàng ra cửa.

Trong đầu Tô Học Long tràn ngập lời vừa rồi của Hoàng Minh, suy nghĩ cẩn thận lại.

Sẽ không phải Chu Hàn kia lấy tiền mời người La Võng đến lấy mạng gã chứ.

Ý thức được nguy hiểm đến gần, Tô Học Long nhanh tay lẹ mắt đứng dậy trốn phía sau máy điều hòa.

Gã run lẩy bẩy núp ở phía sau máy điều hòa, thở mạnh cũng không dám.

Gần như ngay lúc gã trốn kỹ rồi, cửa phòng bao “ầm” một tiếng bị người đạp mạnh ra.

Kèm theo đó là mấy tên vệ sĩ của nhà họ Hoàng bị đánh ngã trên mặt đất, một bóng người vọt vào.

Tô Học Long liếc mắt lén quan sát người vừa tới, chỉ thấy người vọt vào đó la Tô Khánh Đông.

Lập tức gã trợn tròn mắt, lúc nào bác ba lại trở nên mạnh mẽ như vậy?

Trong ấn tượng của Tô Học Long, Tô Khánh Vân vẫn luôn là một tên phế vật.

Nếu không, lúc trước khi Tô Hàm ở nhà họ Tô cũng không trở thành tồn tại trong suốt được.

Chính bởi vì Tô Khánh Đông vô năng, cho nên cả nhà ba người mới không có địa vị gì ở nhà họ Tô, vẫn luôn là đối tượng bị cười nhạo.

Tô Học Long nhớ rõ ràng vô số lần gã vượt mặt Tô Khánh Đông trước mặt mọi người, lại không nghĩ rằng, thì ra Tô Khánh Đông lại ẩn giấu sâu như vậy.

Đang lúc gã bị sợ đến nổi thiếu chút nữa tè ra quần, giọng của Tô Khánh Đông không mang chút tình cảm nào vang lên.

“Tiểu súc sinh Tô Học Long đó không phải là đang uống rượu với cậu sao? Nó đâu?”

Tô Khánh Đông trực tiếp nhấc Hoàng Minh lên, trở tay tát hai cái vang dội.

Nhìn ra được, giờ phút này Tô Khánh Đông đang rất giận dữ.

Hoàng Minh dùng sức nuốt nước miếng một cái, theo bản năng nhìn vệ sĩ nhà họ Hoàng nằm đầy đất kia.

Lập tức chỉ có thể lựa chọn nhượng bộ, nhanh trí nói: “Nhà của Tô Học Long có chuyện, mới về rồi.”

“Nó đi bao lâu rồi?”

Tô Khánh Đông trở tay, một thanh kiếm xuất hiện trong tay ông, gắt gao đặt lên cổ Hoàng Minh.

Một tia máu tươi từ cổ Hoàng Minh chảy xuống, Tô Học Long đang núp sau điều hòa vội vàng nhắm mắt lại không dám nhìn tiếp nữa.

“Khoảng… Khoảng mười phút.”

Hoàng Minh nghĩ để Tô Khánh Đông rời khỏi chỗ này nhanh một chút, lập tức không thể làm khác hơn là nói dối.

Tô Khánh Đông gật đầu một cái, ném Hoàng Minh xuống đất, xoay người rời đi.

Trước khi đi còn ném ra một câu: “Nếu như cậu dám lừa tôi, tôi sẽ giết cả nhà họ Hoàng của cậu.”

Tô Khánh Đông nói xong, lòng bàn chân Hoàng Minh đột nhiên dâng lên một luồng khí lạnh, xông thẳng lên đầu.

Anh ta theo bản năng muốn mở miệng nói cho đối phương biết, Tô Học Long còn đang trong phòng bao, rất có thể đang trốn ở đây.

Nhưng tốc độ của Tô Khánh Vân quá nhanh, đảo mắt đã không thấy bóng người rồi.

Hoàng Minh quét mắt nhìn xung quanh phòng bao, lại không phát hiện ra bóng dáng của Tô Học Long.

“Gặp quỷ, người đâu?”

Hoàng Minh lại nhìn xung quanh lần nữa, cuối cùng ánh mắt dừng trên điều hòa, con mắt chậm chạp không dời đi.

Mà sau khi Tô Khánh Đông đi ra khỏi khách sạn, đột nhiên nhận được điện thoại của con gái Tô Hàm.

Ông do dự một chút, cuối cùng nhận máy.

“A lo, cha, cha còn ở nhà không?”

Đầu bên kia Tô Hàm hỏi, mặc dù cô không hiểu tại sao cha lại không quan tâm đến mẹ.

“Không có, mẹ con thế nào rồi?”

Tô Khánh Đông đã chuẩn bị nhận được tin xấu, ông thấy bộ dạng kia của Hách Lôi, hẳn vợ phải chết rồi.

“Mẹ không sao, bà ấy nói muốn gặp cha, cha không quan tâm mẹ một chút nào cả.”

Tô Hàm có chút trách cứ, quả thật đang nghĩ rốt cuộc cha có lương tâm hay không.

Mà đầu bên kia Tô Khánh Đông vừa nghe được Hách Lôi không có chuyện gì, cả người ngẩn ngơ tại chỗ.

Ông sửng sốt một chút, chậm chạp mở miệng hỏi: “Thật à? Thật không xảy ra chuyện gì?”

Tô Hàm có chút khó hiểu, nhưng vẫn “dạ” một tiếng.

Tiếp theo cô nói cho Tô Khánh Đông số phòng bệnh của Hách Lôi, lúc này mới cúp máy.

Trong lòng Tô Khánh Đông mừng rõ, thu kiếm lại vào trong tay áo, vội vàng chạy đến bệnh viện.

Khi Tô Khánh Đông đến bệnh viện, sát khí trên đã hoàn toàn tản ra, lại lần nữa khôi phục lại bộ dạng vô dụng lúc trước.

Sau khi ông bước vào phòng bệnh, Hách Lôi để Chu Hàn và Tô Hàm đi ra ngoài trước.

Hai người liếc mắt nhìn nhau không nói hai lời, trực tiếp rời phòng bệnh.

“Chu Hàn, anh nói rốt cuộc mẹ em muốn nói gì với cha?”

Tô Hàm có chút lo lắng hỏi, cảm giác hôm nay cha mẹ có chút lạ.

Chu Hàn lắc đầu một cái, thuận thế ôm Tô Hàm vào trong ngực.

Mà giờ phút này trong phòng bệnh, Hách Lôi còn chưa mở miệng nhưng nước mắt đã rơi không ngừng.

“Khóc gì chứ, cấp cứu lại được là tốt rồi.”

Tô Khách Đông vội vàng tiến lên lau nước mắt cho Hách Lôi, vẻ mặt đầy dịu dàng.

“Đã là vợ chồng già rồi, mười năm trước ông đã nói đóng kiếm rồi, đừng tưởng rằng tôi không biết mới vừa rồi ông làm cái gì.”

Nói xong, Hách Lôi thuận thế nắm lấy tay Tô Khánh Đông, kéo ống tay áo của đối phương.

Chỉ thấy trên ống tay áo dính một tia máu đỏ tươi chói mắt, hoàn toàn có thể giải thích được vì sao Hách Lôi biết chuyện này.

“Được rồi, bị bà nhìn ra rồi.”

Tô Khánh Đông thở dài một tiếng, lấy kiếm trong tay áo ra.

Ông thâm tình nhìn chăm chú vào kiếm, chẳng qua trên mặt lại lộ ra một vẻ cô đơn.

“Bạn già, đời này vô duyên với mày rồi.”

Nói xong thì giao kiếm cho Hách Lôi.

Ý tức đã rất rõ ràng, bà muốn xử lý như thế nào cũng được.

“Lần này hiếm thấy ông quyết tâm như vậy, chẳng qua quả thực kiếm này không thể để lại trong tay ông được.”

Hách Lôi cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy kiếm, nghiêm túc lau vết máu dính trên thanh kiếm.

Sau đó giấu kiếm dưới gối đầu, chuyển chủ đề: “Nếu kiếm này vẫn ở lại trong tay ông, chỉ sợ ngày nào đó sẽ xảy ra họa lớn, thậm chí có thể làm cho chúng ta cửa nát nhà tan.”

Hách Lôi tỏ rõ thái độ của mình, chính là muốn chặt đứt đi suy nghĩ của Tô Khánh Đông.

Mặc dù Tô Khánh Đông là một cường giả cao quý, nhưng ông chỉ dùng kiếm mà thôi.

Trái lại không phải nói không có kiếm thì ông không có thực lực, mà ông đã nhận định kiếm này rồi, đã đạt tới trình độ “người kiếm hợp nhất”.

Chuyện này đồng nghĩa với việc không có kiếm thì lòng chết.

“Đi gọi con gái vào đi.”

Hách Lôi thấy Tô Khánh Đông buồn bã vội vàng nói chuyện với ông, mục đích chính là dời đi lực chú ý của đối phương.

“Được.”

Tô Khánh Đông yên lặng ngồi một lát, lúc này mới đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.

Đợi khi Chu Hàn và Tô Hàm đi vào phòng bệnh, Hách Lôi nói chuyện việc nhà với con gái.

Chu Hàn ngồi ở một bên, đột nhiên có một tiếng “đinh” vang lên.

Bỗng nhiên Chu Hàn nhận được một cuộc gọi, là một số lạ.

Không chút do dự, anh ấn nhận.

“Anh Chu, hôm nay có thời gian không?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói đê tiện của Tony Bond.

“Chuyện gì?”