Nhưng Chu Hàn không ra tay. Anh chỉ là bảo vệ Tô Hàm chứ không chủ động đánh người.
Lại nói, hôm nay Chu Hàn tới là để xin thuốc chứ không phải đến để gây sự.
Nếu không vì đối phương khinh nhờn Tô Hàm trước thì Chu Hàn cũng chẳng ra tay.
Đám người Bạch gia thấy Chu Hàn không đánh trả, được voi đòi tiên, thậm chí còn lấy cả vũ khí nóng ra.
“Nhóc con, cậu trốn giỏi lắm hả?”
Tên cầm súng huênh hoang khiêu khích: “Chỉ là không biết có thể trốn khỏi đạn hay không?”
Vừa nói xong lập tức nổ súng với Chu Hàn.
Không mất quá nhiều thời gian, Chu Hàn và Bạch Hổ đã làm cho Bạch gia loạn đến long trời lở đất.
Bạch gia lúc này chẳng khác gì một mảnh hỗn độn, gà chó không yên.
Lúc này có tiếng bước chân từ cửa truyền đến.
Chu Hàn quay đầu lại nhìn theo bản năng, chỉ thấy một thiếu niên đang đứng ở cửa.
“Chu Nguyên soái, nghe danh đã lâu.”
Cậu ta có vẻ rất thong dong, dựa vào cửa tự giới thiệu: “Tôi là Bạch Nhật Tẫn, là em trai của Bạch Như Ngọc, mong được Nguyên soái chiếu cố”
Bạch Nhật Tẫn vừa trở về đã gặp phải việc này nhưng vẫn rất cung kính, không có chút tức giận nào.
Dáng vẻ này giống như chuyện của Bạch gia không liên quan đến cậu ta vậy.
Nhưng Chu Hàn liếc mắt một cái lập tức nhìn thấu, người này tuyệt đối không đơn giản.
Dù sao thì cậu ta cũng là em trai của Bạch Như Ngọc.
Bạch Như Ngọc đã đủ gian xảo, Bạch Khinh Ca lại âm hiểm, bây giờ lại thêm Bạch Nhật Tẫn, Chu Hàn sẽ không ngây thơ cho rằng Bạch Nhật Tẫn là một người lương thiện.
Mang tâm lý muốn xem đối phương muốn làm gì, Chu Hàn cười vô hại, đi về phía Bạch Nhật Tẫn.
Tô Hàm và Thanh Tú Tú thấy thế cũng há hốc mồm kinh ngạc, hai người bọn họ biết rõ thân phận và thực lực của Chu Hàn, thế nhưng hiện giờ anh lại tự hạ mình chủ động đến trước mặt một tiểu bối, có thể không kinh ngạc sao?
Nhưng mà những chuyện xảy ra tiếp theo lại càng làm cho bọn họ kinh ngạc hơn.
Sau khi đi đến trước mặt Bạch Nhật Tẫn, Chu Hàn vươn tay muốn bắt tay với đối phương. Bạch Nhật Tẫn cũng giống như vậy, đưa tay ra. Vào lúc này, đột nhiên Bạch Nhật Tẫn nở một nụ cười quỷ dị, cậu ta rắc bột phấn màu tím ra.
Bột phấn này do Bạch gia tự chế, là kịch độc.
Bạch Nhật Tẫn lại dám hạ độc này cho Chu Hàn.
Ngay lúc Bạch Nhật Tẫn vừa rắc bột phấn đó ra thì Chu Hàn lập tức lui về sau.
Nhưng loại độc này như có mắt, vẫn cứ bám lấy Chu Hàn không buông.
Bạch Hổ thấy thế, không chút do dự xông lên phía trước, lấy thân ngăn độc.
Chu Hàn nhân cơ hội đó tiến lên chế trụ được Bạch Nhật Tẫn. Cậu ta bị Chu Hàn nắm cổ, không khác bị người nắm được yếu điểm, chỉ cần Chu Hàn dùng sức, Bạch Nhật Tẫn sẽ thăng thiên trong chớp mắt.
Chu Hàn nhìn ra được Bạch Nhật Tẫn cũng cùng lắm là mười chín, hai mươi tuổi, thế nhưng tâm địa thật sự rất ác độc.
Từ trên người đối phương, Chu Hàn cảm giác được hơi thở của Hoắc Nghệ Tinh, anh nghĩ thầm tên này cũng là một cao thủ dùng độc.
Sau một hồi nghĩ ngợi, Chu Hàn hít sâu một hơi, bắt đầu tra hỏi đối phương về Sinh Tức Đan.
Bạch Nhật Tẫn nghe thấy thế, sắc mặt hơi đổi.
Nhưng rất nhanh cậu ta lại biểu hiện ung dung, tuổi không lớn nhưng tâm cơ của anh ta không hề nhỏ.
Sau đó, lời nói của Bạch Nhật Tẫn khiến cho Chu Hàn hết sức sửng sốt.
“Chu Nguyên soái, Sinh Tức Đan là do tôi luyện ra.”
Chu Hàn vẫn muốn hỏi tiếp, thế nhưng Bạch Nhật Tẫn lại lấy cớ là do trùng hợp, do mình may mắn, không cẩn thận mà luyện thành công, sau đó cậu ta cũng cố thử lại nhiều lần nhưng đều thất bại.
Tất nhiên là Chu Hàn không tin câu trả lời cho có lệ như thế. Anh có rất nhiều biện pháp để có thể lấy được thông tin từ cậu ta. Nhưng anh không vội dùng bạo lực.
Anh quay đầu lại nhìn Bạch Hổ, lúc này toàn thân anh ta đã bị trúng kịch độc.
Chu Hàn nháy mắt quay đầu nói với Bạch Nhật Tẫn: “Mau giải độc cho Bạch Hổ.”
Nhưng Bạch Nhật Tẫn từ chối, cậu ta lắc đầu nói: “Chu Nguyên soái, chuyện này không được.”
Chu Hàn nổi giận, Bạch Hổ chính là cánh tay phải đắc lực của anh, gắn bó bên anh, có thêm anh ta, anh như hổ mọc thêm cánh. Nhưng bây giờ Bạch Hổ lại bị trúng độc, Bạch Nhật Tẫn còn không chịu giao ra thuốc giải, anh làm sao có thể không tức giận chứ?
Nháy mắt, Chu Hàn đã bẻ gãy cánh tay của Bạch Nhật Tẫn.
Anh cũng nói thêm, chỉ cần Bạch Nhật Tẫn chịu giao ra thuốc giải độc, anh sẽ giúp cậu ta nắn lại cánh tay.
Nhưng Bạch Nhật Tẫn dứt khoát không chịu, cường ngạnh chịu đau đến hôn mê.
Chu Hàn không tiếp tục tra tấn nữa, đem cậu ta ném sang một bên.
Dù sao Chu Hàn cũng không muốn dùng bạo lực với đứa nhóc như vậy.
Anh lập tức cho người đi dò hỏi xem lão gia tử của Bạch gia đang ở đâu.
Bây giờ chỉ có thể thông qua Bạch lão gia tử để lấy được Sinh Tức Đan.
Nhưng ngoài ý muốn của Chu Hàn, người nhà Bạch gia không ai chịu nói.
Chu Hãn lạnh lùng nói: “Nếu như các người không chịu giao ra Sinh Tức Đan, chỉ cần tôi búng tay cũng có thể làm cho Bạch gia biến mất. Đây không phải là lời nói đùa, tôi hoàn toàn nghiêm túc.”
Người nhà Bạch gia nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức cười nhạo: “Đừng đùa, chỉ bằng anh mà đòi một cái búng tay làm cho Bạch gia bị diệt?”
“Thật buồn cười chết mất, anh đừng dựa vào thuộc hạ có chút tài năng mà đã muốn tác oai tác quái.”
“Đúng vậy, đấy là do bốn vị trưởng lão của Bạch gia còn chưa ra đấy thôi, nếu các vị ấy ở đây thì anh xác định rồi.”
Thấy người nhà Bạch gia kiêu căng như thế, Chu Hàn lập tức rút điện thoại ra phân phó vài câu, sau đó ung dung cúp máy.
Người nhà Bạch gia cho rằng Chu Hàn chỉ đang làm màu, lập tức lên tiếng châm chọc: “Gì chứ? Đừng tưởng chỉ gọi một cuộc điện thoại, tự biên tự diễn là gạt được bọn tôi.”
“Nói không chừng nó cũng chưa gọi điện thoại, chỉ giả vờ như vậy thôi.”
“Ha ha ha, cũng không biết đứa lạc loài này từ đâu tới nữa.”
Khi người nhà Bạch gia đang trào phúng Chu Hàn, Bạch Hổ không nhịn được lại muốn ra tay.
“Dám vô lễ với Nguyên soái, giết.”
Bạch Hổ trầm giọng quát, đồng thời thân mình chợt lóe, sát khí lan tỏa khắp bốn phía.
“Bạch Hổ, lui ra.” Chu Hàn ra lệnh, anh không vội ra tay vào lúc này.