Đế Quốc Chiến Thần

Chương 178




Thanh Tú Tú lập tức hiểu ý, nhanh chóng đỡ Tề Họa Mi dậy.

Cơ mà Tề Họa Mi đã thật sự hôn mê, cho dù Thanh Tú Tú nhéo mũi cô ta cỡ nào Tề Họa Mi cũng không thể tỉnh lại.

Rõ ràng, đây là tình trạng của việc hôn mê sâu.

Chu Hàn thấy thế, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người tên ngoại quốc kia.

Tên ngoại quốc kia thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng chẳng biết giờ mũi nhọn đang chỉ vào mình.

Lúc này anh ta vừa sợ vừa chột dạ, theo bản năng lui về phía sau.

Hơn nữa giờ Tề Họa Mi hôn mê quá sâu, nếu không nhìn kỹ mà nói thì so với chết cũng không khác gì mấy..

Cho nên chàng trai ngoại quốc cho rằng Tề Họa Mi đã chết, đương nhiên là sợ đến cực điểm rồi.

“Tôi không làm gì cô ta cả, chỉ mời cô ta uống một ly rượu, ngoài ra không còn gì khác.” Thanh niên ngoại quốc lớn tiếng giải thích,  ánh mắt đầy trốn tránh.

Tô Hàm vừa nhìn đã biết đối phương đang chột dạ, lập tức lạnh giọng hỏi: “Chỉ mời uống một ly rượu, đơn giản như vậy?”

Đối mặt với chất vấn của Tô Hàm, chàng trai ngoại quốc bị doạ sợ không nhẹ.

Cả người anh ta hơi run run không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Hàm.

Sau một hồi im lặng, thanh niên ngoại quốc cuối cùng cũng mở miệng giải thích nói: “Tôi thật không làm gì cô ta cả, là cô ta tự mình cắm đầu vào bàn sau đó ngất xỉu.”

Lời chàng trai ngoại quốc nói là thật, tiếc là không có ai tin.

“Cô ấy tự mình đâm vào bàn rồi ngất xỉu?” Tô Hàm vẻ mặt âm u hỏi: “Anh chắc chứ?”

Chàng trai ngoại quốc thẳng thắn gật đầu: “Đương nhiên tôi chắc chắn. Cô ta thực sự tự mình đâm vào bàn rồi ngất đi.”

Chàng trai ngoại quốc nói rất chắc chắn, biểu cảm trên khuôn mặt cũng đặc biệt chân thành.

Đối với lời nói vô cùng chắc chắn của chàng trai ngoại quốc, Tô Hàm vốn không tin.

Cô thẳng thừng lắc đầu nói: “Tôi không tin.”

Dứt lời, Tô Hàm chuyển qua chuyện khác: “Nếu không phải anh ép cô ấy vào đường cùng, cô ấy sao có thể khiến cho bản thân mình lâm vào hôn mê?”

“Chắc chắn anh nói dối.”

Tô Hàm một hơi nói hết những nghi ngờ của mình, hơn nữa cũng không cho chàng trai ngoại quốc có cơ hội phản ứng lại.

Chàng trai ngoại quốc hoàn toàn hoảng sợ, anh ta vốn không biết nên giải thích như thế nào đối với nghi ngờ của Tô Hàm.

Mọi việc mà nói, cũng từ anh ta mà ra, nhưng anh ta không nghĩ tới mọi việc sẽ tới nước này. Đây không phải là chuyện anh ta muốn. Chỉ là trong lòng chàng trai ngoại quốc không muốn giải thích nữa, nói gì đi nữa mọi chuyện cũng chỉ về phía anh ta.

Bây giờ anh ta càng nói càng sai.

Cũng có thể nói anh ta đây là chột dạ, nói dối.

Trong trường hợp này, lời giải thích chính là che đậy, che giấu sự thật.

“Sao, không còn gì để giải thích nữa à?” Tô Hàm lần nữa lên tiếng chất vấn, đồng thời đưa mắt nhìn Tề Họa Mi.

Nhưng bây giờ Tề Họa Mi hoàn toàn hôn mê, không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra.

“Chị, kêu không tỉnh.” Thanh Tú Tú thấy thế, vội vàng lên tiếng.

Tô Hàm nghe xong sắc mặt càng trở nên khó coi, cô biết rõ bây giờ phải mau chóng đưa Tề Họa Mi đến bệnh viện càng sớm càng tốt, nếu không tính mạng của cô ta sẽ gặp nguy hiểm.

Đúng lúc Chu Hàn lên tiếng nói: “Bạch Hổ, coi chừng cậu ta.”

“Cậu ta” trong miệng Chứ Hàn đương nhiên là chỉ chàng trai ngoại quốc kia, Chu Hàn vừa nói xong, trong bóng tối xuất hiện một bóng người.

Người này không phải ai khác,chính là Bạch Hổ.

Sau khi xuất hiện, Bạch Hổ đã đứng trước mặt tên ngoại quốc.

Chàng trai ngoại quốc bị sát khí trên người Bạch Hổ doạ sợ, anh ta theo bản năng lùi về phía sau một bước, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Bạch Hổ không nói gì, chỉ là động tác rút dao đơn giản đã khiến cho chàng trai ngoại quốc sợ tới mức hai chân như nhũn ra.

“Tôi đền tiền.” Chàng trai ngoại quốc vội vàng lên tiếng: “Tôi đồng ý đền tiền.”

Tuy chuyện này thật sự không có liên quan gì đến mình, nhưng chàng trai ngoại quốc thà mất tiền chứ không muốn mất mạng.

Bởi vì anh ta biết rõ, nếu không xử lý được chuyện này, sợ rằng đến mạng của mình cũng không còn.

Chỉ là sát ý đáng sợ trên người Bạch Hổ đã khiến chàng trai ngoại quốc không dám có suy nghĩ dư thừa nào khác.

“Đền tiền?” Chu Hàn hờ hững liếc nhìn chàng ngoại quốc, trầm giọng nói: ”Cậu cho rằng có tiền là được sao?”

Nếu hôm nay Tề Họa Mi xảy ra chuyện gì, Chu Hàn tuyệt đối không bỏ qua cho chàng trai ngoại quốc.

Tiền, đó là thứ Chu Hàn không bao giờ thiếu, đền tiền thì có lợi gì?

Huống chi Tề gia cũng không thiếu tiền, ngược lại nhà họ Tề lại là một con cá sấu khổng lồ ở Đài Sơn.

Cho nên, chàng trai ngoại quốc muốn giải quyết vấn đề bằng tiền bạc là vô dụng thôi.

“Vậy cuối cùng các người muốn sao?” Chàng trai ngoại quốc không nhịn được hỏi.

Anh ta đã rất kiên nhẫn khi hỏi câu này, hiện tại đã vô cùng bực bội.

“Cô ấy không sao thì cậu cũng sẽ không có chuyện gì.” Ánh mắt Chu Hàn chuyển từ Tề Họa Mi sang chàng trai ngoại quốc: “Cô ấy xảy ra chuyện gì thì cậu xảy ra chuyện.”

Nói xong, Chu Hàn trực tiếp vung tay, bảo Bạch Hổ bế Tề Họa Mi, tất cả rời khỏi quán bar..

Trước khi ra khỏi đây, Chu Hàn đã cho Tề Họa Mi ăn Liệt Hỏa Đan một trăm triệu kia.

Trong lòng Chu Hàn rõ nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tề Họa Mi sau khi ăn Liệt Hoả Đan sẽ không có chuyện gì.

Đợi Tề Họa Mi tỉnh lại, mọi việc sẽ dễ giải quyết hơn. Để cô ta tự mình mở miệng nói rõ sự thật, chàng trai ngoại quốc kia sẽ hết đường chối cãi.

Chàng trai ngoại quốc cũng đi theo sau, anh ta muốn xem bọn người Chu Hàn là thần thánh phương nào.

Nhưng chàng trai ngoại quốc kia khi thấy rõ hai chiếc xe mà bọn Chu Hàn đi đều có gắn cờ Tề gia, trong lòng không khỏi chấn động..

Anh ta bỗng nhiên nhớ lại, không phải anh trai Tony Bond của mình đang ở Tề gia sao?

Chàng trai ngoại quốc đúng là đang tìm Tony Bond, hai người cũng luôn giữ liên lạc.

Tony Bond bảo chàng trai ngoại quốc đến Tề gia để tìm mình, nhưng chàng trai ngoại quốc không làm theo, một mình đi vào quán bar, muốn chơi cho đã rồi mới nói tiếp.

Chỉ là anh ta không nghĩ đến mình lại bị nhà họ Tề bắt nạt, hơn nữa còn không rõ lí do.

Chuyện này khiến chàng trai ngoại quốc rất tức giận, anh ta lấy điện thoại ra gọi cho Tony Bond.

Rất nhanh, đầu dây bên kia bắt máy.

“Tony Panghsang, em đến Đài Sơn rồi?” Giọng nói quan tâm của Tony Bond phát ra từ đầu dây bên kia.

“Em đến rồi, nhưng mà anh ơi có người ăn hiếp em.” Tony Panghsang thẳng thắn cáo trạng với Tony Bond.

“Là người Tề gia, em thấy bọn họ lên xe Tề gia.” Tony Panghsang một hơi nói xong.

Sau khi nghe xong Tony Bond vô cùng tức giận.

“Người Tề gia dám bắt nạt em?” Tony  Bond tức khắc nổi giận: “Nói địa chỉ cho anh, anh lập tức qua ngay.”

Tony Bond muốn nhờ Chu Hàn để giải quyết chuyện này.

Tony Panghsang cũng nghiêm túc, lập tức làm theo, gửi vị trí của mình qua.

Sau khi nhận được vị trí Tony Bond vội vàng ra ngoài tìm Chu Hàn.

Chỉ là ngoài ý muốn, anh ta tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng của Chu Hàn.

“Tony Bond tiên sinh, có chuyện gì sao?” Đột nhiên, một bóng người chất phác xuất hiện từ phía sau Tonny Bond.

Anh ta theo bản năng quay đầu nhìn lại.