Giống như một Trình Giảo Kim nửa đường nhảy ra vậy, trực tiếp làm đảo lộn kế hoạch của bọn chúng.
Rất nhanh Bạch Hoàn Tài đã thu dọn xong, hơn nữa còn thay một bộ quần áo khác.
Người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên, sau khi Bạch Hoàn Tài thay một bộ quần áo, cả người nhìn đẹp trai không ít.
“Ân nhân, tôi không thể mời nổi ở Hoàng Hạc Lâu, nhưng khách sạn ba sao thì vẫn có thể.” Bạch Hoàn Tài lúng túng cười một tiếng với Chu Hàn, nói ra giới hạn của mình trước.
Nhưng Chu Hàn cũng không để ý những thứ này, hơn nữa anh đồng ý để Bạch Hoàn Tài mời cơm cũng không để ý đến chuyện khách sạn có cấp bậc cao hay thấp.
Tối nay Chu Hàn cũng đã có kế hoạch, anh muốn nói chuyện thật tốt với Bạch Hoàn Tài.
Thuận tiên, nâng đỡ anh ta một chút.
Mặc dù nhà họ Bạch là một thế gia dược cổ xưa, nhưng trong mắt của Chu Hàn cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Nghĩ đến lúc đó, chính là hoàng thất có lịch sử ngàn năm kia cũng bị Chu Hàn dẫn theo bốn đại tướng giết không còn manh giáp.
Chỉ là một thế gia cổ xưa trăm năm, cũng không là gì cả.
Sáu giờ tối, bên trong một khách sạn ba sao Đài Sơn.
Bạch Hoàn Tài đặt xong một phòng bao, khách sáo mời bốn người Chu Hàn đi vào.
Thức ăn nhanh chóng được bưng lên, lập tức cũng phải bắt đầu uống rượu nói chuyện.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên ngoài cửa xuất hiện hai nhóm người.
Những người này cũng kỳ quái, bọn họ cũng không đi vào phòng bao, chẳng qua chỉ ở ngoài cửa đứng thành hai hàng, nhìn giống như đang chờ một nhân vật lớn nào đó.
Đối với chuyện này, trừ Chu Hàn ra thì sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.
“Không cần để ý, uống rượu ăn cơm đi.” Một câu nói của Chu Hàn đã loại bỏ băn khoăn của mọi người.
Chẳng biết tại sao, trên người Chu Hàn tản ra một khí thế ảnh hưởng thật sâu với đám Tô Hàm.
Làm cho bọn họ cảm thấy có một cảm giác yên tâm vô hình, hình như chỉ cần nơi nào có Chu Hàn thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Mà sự thật cũng như vậy, Chu Hàn hôm nay cũng không phải là Chu Hàn ngày xưa nữa.
Lúc trước Chu Hàn là Nguyên soái một đời, mà nay anh đột phá tu vi, lại lên một tầng.
Lấy thực lực của Chu Hàn bây giờ, dù là địch mười nước cũng không là gì.
Súng gì đó, thuốc nổ gì đó, trong mắt anh giống như cọp giấy vậy, không chịu nổi một kích.
Có Chu Hàn áp trận, tất cả mọi người đều yên tâm, rất nhanh đã bắt đầu dùng bữa uống rượu.
Bạch Hoàn Tài bưng ly rượu lên, nói với Chu Hàn và Tiết Minh Dương: “Ân nhân, tôi kính ngài một ly, rất cảm kích các người đã ra tay giúp đỡ, nếu không chỉ sợ tôi đã bị những người thân của bệnh nhân không nói lý kia đánh chết.”
Nói xong, Bạch Hoàn Tài uống cạn ly rượu trong tay.
Thật ra chuyện cũng không nghiêm trọng như vậy, anh ta chỉ là cố ý phóng đại ra, lấy chuyện này làm nổi bậc điểm tốt của nhóm Chu Hàn.
Thấy Bạch Hoàn Tài uống sạch ly rượu, Tiết Minh Dương cũng bưng ly rượu lên, sau khi khách khí một tiếng cũng uống cạn ly rượu.
Còn ở một bên Chu Hàn chỉ khẽ uống một ngụm nhỏ, trái lại không phải là anh kiêu ngạo, làm ra vẻ, mà là do Tô Hàm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh.
Chu Hàn cũng không muốn chọc cho vợ tức giận, cho nên chỉ uống một ngụm nhỏ.
Mà Tiết Minh Dương và Bạch Hoàn Tài cũng không phải là người ngu, tất nhiên nhìn ra được đầu mối trong đó, hai người đều cười một tiếng.
Bữa cơm không buồn chán nhưng cũng chẳng náo nhiệt được tiến hành, Thanh Tú Tú nhịn không được nói chuyện với Tô Hàm giết thời gian.
Trong lúc hai người nói chuyện trên trời dưới đất, Bạch Hoàn Tài uống nhiều mấy ly, cũng nói rất nhiều
Luôn nói Chu Hàn và Tiết Minh Dương là người tốt, nhưng Chu Hàn cũng không muốn lãng phí thời gian như vậy.
Thấy thời gian không sai biệt lắm, lúc này Chu Hàn lên tiếng:”Tiểu Bạch, cậu có hứng thú nắm nhà họ Bạch trong tay không?”
Bạch Hoàn Tài nghe vậy lập tức vẻ mặt liền thay đổi, anh ta sợ đến mức tỉnh rượu hơn phân nửa.
Lúc này vội vàng hỏi Chu Hàn: “Ân nhân, ngài không phải đang nói đùa chứ?”
Nói xong anh ta xoa hai mắt mơ màng vì rượu, lẩm bẩm một mình: “Hay là tôi nghe lầm?”
Tiết Minh Dương thấy vậy lúc này mới lên tiếng nhắc nhở: “Anh không có nghe lầm, từ trước đến nay Nguyên soái Chu làm việc nói một không nói hai.”
Bạch Hoàn Tài nghe vậy thì cả người ngẩn ra, anh ta lắc lắc đầu, cố gắng để cho mình tỉnh táo một chút.
Sau khi uống một ngụm nước trái cây, lúc này anh ta mới lên tiếng: “Ân nhân, tôi biết các anh rất mạnh, nhưng nhà họ Bạch có nội tình trăm năm, không đơn giản như các anh tưởng tượng đâu.”
Bạch Hoàn Tài nói, lại lên tiếng giải thích: “Nước của nhà họ Bạch rất sâu.”
Anh ta cũng không nói mình không tin Chu Hàn, mà là từ khía cạnh nói nhà họ Bạch không dễ chọc, để cho đám người Chu Hàn biết khó mà lui.
Nhưng Chu Hàn nghe vậy chỉ mỉm cười, anh cất giọng nói: “Cậu chỉ cần trả lời có hứng thú hay không có hứng thú thôi.”
Thấy Chu Hàn kiên định như vậy, bộ dạng đã nắm tất cả mọi chuyện trong tay, lập tức trái tim trẻ tuổi của Bạch Hoàn Tài đập vô cùng nhanh.
Anh ta rất rõ ràng, nắm nhà họ Bạch trong tay là có ý gì.
Nhà họ Bạch có vô số người đẹp, tài sản vô số, mạng lưới quan hệ vô cùng rộng. Quan trọng nhất chính là sách cổ cũng có không ít, tùy tiện cầm ra một quyển cũng có thể bán ra một cái giá trên trời.
“Ân nhân, tôi thật lòng nói với ngài, mỗi một người của nhà họ Bạch nằm mơ cũng muốn nắm nhà họ Bạch trong tay.” Bạch Hoàn Tài lẩm bẩm: “Nhưng nhà họ Bạch lại không đơn giản như vậy, có thể có suy nghĩ này, nhưng một khi thực hiện kết quả chỉ có thể chết không có chỗ chôn.”
Anh ta nói một phen như vậy tất nhiên có bằng chứng cụ thể, hơn nữa lúc nói đến mấy chữ cuối, trong mắt Bạch Hoàn Tài rõ ràng thoáng qua một vẻ sợ hãi.
Chu Hàn nhìn ra được Bạch Hoàn Tài kính sợ nhà họ Bạch.
“Tiểu Bạch, chỉ là anh không biết thực lực của Nguyên soái mà thôi.” Tiết Minh Dương đúng lúc lên tiếng: “Nếu như Nguyên soái nói có thể để cho anh nắm nhà họ Bạch trong tay, vậy thì nhất định có thể là được.”
Nói xong Tiết Minh Dương lại bổ xung một câu: “Chỉ cần anh muốn, không có chuyện gì là Nguyên soái không làm được.”
Bạch Hoàn Tài nghe Tiết Minh Dương nói vậy thì lập tức nhiệt huyết sôi trào, chẳng qua trong lòng anh cũng rõ ràng, không thể có suy nghĩ động đến nhà họ Bạch.
Bởi vì đây là tổ huấn của nhà họ Bạch.
Hơn nữa, quan trong nhất là mỗi một đời gia chủ nhà họ Bạch đều do gia chủ đương nhiệm tự mình lựa chọn, hoàn toàn không tới lượt người ngoài nhúng tay vào.
Nếu muốn cưỡng ép đoạt vị trí gia chủ, đây càng là chuyện Bạch Hoàn Tài không dám nghĩ.
Cho nên cuối cùng Bạch Hoàn Tài không thể làm gì khác hơn lắc đầu nói: “Tôi không quá hứng thú với chuyện này.”
Chẳng qua nói xong câu này, Bạch Hoàn Tài lại thở dài một tiếng, tỏ ra rất mất mát.
Rất rõ ràng, đây không phải là ý của anh ta.
Chẳng qua anh ta chỉ sợ mà thôi.
Thấy vậy trái lại Chu Hàn cũng không nói nhiều, nếu Bạch Hoàn Tài sợ, vậy thì nghĩ cách để cho anh ta không cần phải sợ.
Có một số việc không gấp được.
“Được, đã như vậy tối nay chỉ uống rượu thôi.” Chu Hàn nói một tiếng, đồng thời khóe mắt quan sát Tô Hàm một cái.
Thấy Tô Hàm và Thanh Tú Tú đang nói chuyện vui vẻ, lúc này anh lập tức bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Chẳng qua Chu Hàn lo lắng Tô Hàm tức giận thôi, cưng chiều Tô Hàm, anh rất nghiêm túc.
Sau khi bữa cơm kết thúc, Bạch Hoàn Tài rõ ràng say không nhúc nhích được, mà Tiết Minh Dương cũng không khá hơn chút nào.
Hai người cũng rất thích y học.
Mặc dù nhà họ Bạch…