Buổi tiệc của dòng họ được tổ chức tại khách sạn Suna International, rất phô trương.
Trên đường tới bữa tiệc, Tô Hàm không dấu được sự lo lắng, không chỉ cô, mà hai vợ chồng Tô Khánh Đông trong trạng thái không mấy vui vẻ.
Chu Hàn nhìn thấy thế thì quay ra hỏi Tô Hàm hỏi: “Vợ, sao thế em?”
Tô Hàm liếc mắt nhìn Chu Hàn một cái, chau mày: “Chúng ta nên đổi lễ phục thôi, chứ tý nữa tới bữa tiệc mà còn mặc như này thì cả nhà sẽ thành trò cười của cả họ mất.”
Chu Hàn nghe thế thì bật cười, chỉ thấy chiếc xe chở bọn đã tấp vào lề, anh đưa tay ra ngoài búng một cái.
Ngay sau đó có một bóng người xuất hiện.
Tô Hàm đưa ánh mắt mang theo chút ngờ vực nhìn lại thì thấy người mới xuất hiện có chút quen mắt.
Đôi mắt xinh đẹp khẽ nheo lại, đánh giá đối phương một cách tinh tế rồi mới nhận ra, đó chính là một trong bốn đại tướng, Bạch Hổ.
“Nguyên soái, Tony Bond đã tới.”
Bạch Hổ cung kính nói với Chu Hàn.
Anh gật đầu, sau khi xuống xe, tầm mắt của anh nhanh chóng dừng lại trên người đàn ông ngoại quốc.
Tô Hàm đi sau lưng Chu Hàn, nhìn theo ánh mắt của anh thì bắt gặp người đàn ông có mái tóc vàng lấp lánh với phong cách ăn mặc cực kì thời thượng.
Người đàn ông đó có biểu cảm cực kì khoa trương, tràn ngập mừng rỡ cùng kích động.
“A, Nguyên soái Chu, đã lâu không gặp.”
Người đàn ông tóc vàng cười tươi như một chú hề, vội vàng đưa tay ra muốn bắt tay với Chu Hàn.
“Đã lâu không gặp.”
Tương phản với vẻ kích động của đối phương, Chu Hàn lại bình tĩnh hơn nhiều, hai người bắt tay chào hỏi.
Người đàn ông tóc vàng đưa ba bộ lễ phục cho Chu Hàn, sau đó thì tò mò hỏi: “Nguyên soái Chu, vị này là bà Chu à?”
Tô Hàm đứng bên cạnh nghe vậy thì đỏ bừng mặt, nhiệt tình chào hỏi với người đàn ông tóc vàng: “Chào anh, tôi là Tô Hàm.”
“Hello, tên trong nước của tôi là Chu Tiểu Soái, tên thật là Tony Bond.”
Người đàn ông tóc vàng nửa đùa nửa thật nói.
Chu Hàn trợn mắt nhìn Tony Bond, tự hỏi trong lòng vì sao đối phương lại tự mình chạy tới Hòe Châu này.
Với sự hiểu biết của mình, Tony Bond không phải loại người tự mình làm mọi thứ.
Đúng lúc Chu Hàn muốn mở miệng hỏi thăm, Hách Lôi không vui liếc mắt lại gần đám người Chu Hàn.
Cuối cùng ánh mắt bà rơi xuống người Tô Hàm, nhăn mặt nói: “Đừng lề mề nữa, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi.”
“Dạ, mẹ đi trước đi.”
Tô Hàm gắng nở nụ cười nói.
Hách Lôi nghe thế thì chực tức giận, vừa định phát cáu thì lại thấy ánh mắt kinh khủng của Chu Hàn, đành phải chuyển giọng thúc giục: “Con nhanh chân lên.”
Dứt lời, bà mới kéo ông chồng Tô Khánh Đông vô dụng của mình vào bên trong khách sạn.
Mà Tony Bond giờ mới ý thức được mình đang cản trở, lúc này vội tìm cớ rời đi.
Trước khi đi còn nói mấy ngày nữa sẽ mời Chu Hàn ăn cơm, thậm chí dặn dò anh nhất định phải đến.
Chu Hàn mang theo mấy bộ lễ phục cùng Tô Hàm đi vào hội trường, cả hai nhanh chóng tìm được hai vợ chồng Tô Khánh Đông.
Hiện giờ, Hách Lôi đang ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm với bảy tám người nữa.
Chẳng qua trên mặt bà đầy sự gượng ép cùng xấu hổ.
Tô Khánh Đông thì ngược lại, buồn bực ủ dột ngồi một bên.
Tô Hàm nhanh chân qua hỏi: “Ba sao vậy?”
Tô Khánh Đông mãi mới lấy lại tinh thần, bộ dạng muốn nói lại thôi, cứ như người đang ở trên mây.
Mà gương già nua của Hách Lôi lại đỏ bừng lên, dường như bà ta đang cảm thấy nhục nhã vô cùng.
Thấy bố mình không nói lời nào, Tô Hàm đành phải tới chỗ Hách Lôi.
Mấy người đàn bà tinh mắt nhìn thấy Tô Hàm, lập tức giở giọng nói: “Quản lý Tô tới à, hoan nghênh, hoan nghênh.”
Tô Hàm lễ phép chào hỏi mấy người phụ nữ “giả bộ thân thiện” chào hỏi, vội vàng quay sang nói với Hách Lôi: “Mẹ, ba làm sao thế?”
Hách Lôi thấy con gái mình cuối cùng cũng tới, như đã nắm được cọng rơm cứu mạng.
Bà tới gần Tô Hàm, nhỏ giọng nói: “Con gái, con xem đi, mẹ sắp bị người ta bắt nạt tới chết rồi này.”
Tô Hàm không hiểu lắm, chẳng qua khi cô đánh giá qua mấy người đang có mặt ở đây thì mới phát hiện ra một điều.
Những người ở đây đều là con cháu nhà họ Tô, hoặc là con dâu, cháu dâu nhà họ Tô.
Mà những người này khác biệt hoàn toàn với Hách Lôi ở chỗ, người ta đeo đầy vàng bạc châu báu trên người, mà mấy người này lúc nãy cũng có mặt trong buổi họp của dòng tộc.
Nhưng quần áo trên người bọn họ hoàn toàn khác với vừa nãy, giống như biến thành người khác, lộ ra vẻ quý phái sang trọng.
Vào lúc Tô Hàm đau đầu không biết làm sao thì Chu Hàn tới phía sau cô từ khi nào lên tiếng nói.
“Vợ đi thay lễ phục đi.”
Giọng Chu Hàn dịu dàng, không lớn nhưng rất rõ ràng.
Màn này lại thành trò cười của đám người bên ngoài, bọn họ nghĩ Chu Hàn chỉ là thằng nghèo hèn.
Ba bộ lễ phục trong tay Chu Hàn nhất định là hàng vỉa hè.
Ánh mắt Tô Hàm vô ý rơi xuống ba bộ lễ phục kia, trong khoảnh khắc đó cô đột nhiên nhớ tới người đàn ông tóc vàng gặp ngoài cửa khách sạn.
Người kia là người nước ngoài, mà Chu Hàn lại nhận lễ phục mà đối phương đưa, không chừng đây chính là bộ lễ phục mang nhãn hiệu quốc tế.
Thêm cả việc tại trung tâm mua sắm Vạn Đại, Chu Hàn tiêu pha hào phóng như thế, Tô Hàm mơ hồ cảm thấy người đàn ông này không hề đơn giản.
“Được.”
Cuối cùng Tô Hàm trả lời, cầm ba bộ lễ phục trong tay Chu Hàn.
Cô không nói lời nào kéo Hách Lôi và Tô Khánh Đông tới phòng thay đồ, nhanh chân tới mức khiến người ngoài liên tưởng ba người đang chạy trối chết.
Tầm khoảng mười năm phút sau, cả nhà Tô Khánh Đông thay lễ phục đi ra, cả ba cứ như biến thành người khác, nhìn vô cùng gọn gàng.
“Cô Ba, cô nhìn bộ lễ phục này của tôi thế nào?”
Hách Lôi như khoe khoang, hỏi một người phụ nữ trong nhóm đó.
“Sao? Đồ dởm chứ gì, tôi chưa thấy bộ này bao giờ.”
Cô Ba nhà họ Tô khịt mũi coi thường, cả người tỏ ra ghét bỏ.
“Đúng vậy, chúng tôi mặc qua bao nhiêu nhãn hiệu nổi tiếng mà không gặp nhãn hàng này, lễ phục cô cũng hiếm thật đó.”
Lời nói người bên cạnh nhẹ như bông nhưng lại mang theo ý châm chích rõ ràng, bà ta đang nói bóng nói gió chưa từng nhìn thấy nhãn hiệu này thì nhất định đây chính là hàng rởm.
Hách Lôi bị mấy bà cô chọc tức điên lên, nhưng không thể làm gì ngoài việc im lặng, miễn bị người khác đánh giá là người đàn bà chanh chua.
Tô Khánh Đông càng ngày càng thấy mất mặt, thậm chí muốn cởi quần áo vứt vào thùng rác.
Chỉ có mỗi Tô Hàm là tin tưởng Chu Hàn, cô nhịn không nổi tới gần Chu Hàn cẩn thận dò hỏi: “Mấy bộ này không rẻ đúng không anh?”
Chỉ nhờ việc Chu Hàn tại trung tâm mua sắm Vạn Đại thẳng tay thanh toán mấy chục vạn cho cô mua quần áo, cô hoàn toàn xác định ba bộ này có giá trị không hề nhỏ.
“Em đoán thử xem.”
Chu Hàn không trả lời, đùa giỡn với Tô Hàm.
“Đáng ghét.” Tô Hàm đỏ bừng mặt, dịu dàng lầm bầm.
Mà ngay lúc này, vài bóng người đột nhiên đi tới.
“Ồ, mặc gì đây? Nhìn cũng được đó chứ.”
Tô Học Long mặt mũi khác lạ đi qua cùng với mấy người nữa, rõ ràng gã không có ý tốt gì.
Chu Hàn lại thấy con rệp này, anh không quan tâm, trực tiếp coi đối phương như kẻ vô hình.
“Em họ, nhà em cũng được chứ nhỉ? Mặc đồ cao cấp tới nỗi chúng ta không nhận ra nỗi thương hiệu gì.”
Tô Học Long cố ý gân giọng nói, gã muốn nhìn nhà Tô Hàm trở thành trò cười của thiên hạ, xả hết những uất ức gã phải chịu lúc trước.
Lúc đầu chỉ có cô Ba nhà họ Tô để ý tới cả nhà Tô Hàm, hiện giờ Tô Học Long lớn tiếng một câu khiến đại đa số phải quay đầu nhìn lại.