Đế Quốc Bóng Tối

Chương 79




Shinichi lái xe trên đường phố New York sầm uất. Hiện giờ là bảy rưỡi tối, chưa hết giờ cao điểm tan tầm thành ra ngã tư hãy còn đông nghẹt.

Không rõ là ai đã gọi Florida là Thành phố không ngủ, đáy lòng Shinichi thoạt nghĩ, thực tình New York cũng thế thôi.

Gió lùa vào từ ô cửa, xáo tung mái tóc cậu.

Cậu thật ngạc nhiên vì lòng cậu rất bình tĩnh, căn bản cậu chưa từng ngờ đến sẽ có ngày cậu đi giết ai, kể cả khi Ares đối mặt với cậu, tất cả điều cậu nghĩ cũng chỉ đơn giản là bắt hắn.

Khoảnh khắc cúp cuộc gọi cùng Kenwa, cậu đã suy nghĩ rất nhiều.

Cậu biết, dù cậu có giết Lucerne, bọn chúng vẫn có thể giết con tin, nhưng nếu không giết thì sẽ thế nào? Chỉ là theo như Akinobu, trên đời này không có nếu.

Shinichi hít mạnh.

Con xin lỗi, bố à.

Nhưng bố cũng từng nói với con, đã muốn bảo vệ người quan trọng của mình thì tuyệt đừng có mủi lòng với kẻ xấu.

Trước kia Shinichi luôn cho rằng, Akinobu không phải duy nhất của cậu.

Bởi vì trong thế giới của cậu còn có bố, còn có Eva, còn có cả niềm kiêu hãnh của một vận động viên.

Song khi thời khắc này tiến đến rồi, Shinichi bất giác tỉnh ngộ, cậu cũng sẽ có lúc không hề phân vân mà chọn lựa những điều cậu không có khả năng làm.

Cậu nhớ lại ngày đó khi cậu rời khỏi nhà Akinobu, không hề ngoái đầu.

Vậy mà Akinobu đã đoán được kết cục kia sớm hơn cả cậu.

“You will die with me.”

Shinichi mỉm cười.

Xe đã lái đến cửa Lucerne sắp được thả, chưa gì đã ngồn ngộn phóng viên đứng chầu chực sẵn.

Nếu đông đúc thế này, vậy mình phải cố tìm được một tầng nào đó thật cao, có thế góc độ bắn mới có thể trúng tới đỉnh đầu Lucerne.

Shinichi đỗ xe trong một bãi đỗ thuộc một trong những tòa nhà nọ, xách túi lên vai, đứng nhìn ngước lên từ bên dưới những tòa cao ốc xi măng cốt thép cao chọc trời. Cuối cùng, cậu chọn tòa nhà thương mại bên phía đối diện.

Nguyên nhân chọn nó là vì độ cao phù hợp, chưa hết, nó chính là tòa nhà quan trọng nhất thuộc tập đoàn Lucerne, là một “tòa nhà không ngủ”.

Cậu thấp đầu, kéo vành mũ che khuất mặt, cố gắng tránh ống kính camera, bước lên cửa tầng cao nhất. Giây phút mở cửa, ào ạt gió lớn tấp vào mặt cậu, vòm thinh không mênh mông cứ thế hiển hiện giữa trời đêm thăm thẳm, lung linh ngàn vạn những đốm đèn màu, tựa thể một sân khấu của thế kỷ, mà diễn viên chỉ độc có duy nhất Kobayakawa Shinichi cậu.

Shinichi đóng cửa lại, mở túi súng, thành thạo lắp ráp, điều chỉnh vị trí.

Góc ngắm hết sức tuyệt vời, từ ống ngắm có thể tận tường nhìn thấy một vài nhân viên FBI đi ra khỏi cửa lớn chuẩn bị về nhà.

Đúng lúc này, di động trong túi vang réo, là điện thoại của Kenwa.

“Kobayakawa, cậu ở đâu vậy? Tôi vừa gọi đến nhà cậu thì Eva bảo cậu ra ngoài.”

Một tay Shinichi cầm điện thoại, còn tay kia thì đỡ súng, “Tôi thấy hơi khó chịu nên đi dạo loanh quanh thôi.”

Ở đầu dây bên kia Kenwa đã nhíu mày, hắn muốn nói thêm gì đó, bởi lẽ Kobayakawa như thế này khiến hắn cảm thấy rất xa lạ. Giọng điệu lạnh rét mà trầm ổn gây cho Kenwa một ảo giác, rằng người đang nói chuyện với hắn không phải Shinichi mà là Akinobu.

“Có tin gì nhớ báo ngay cho tôi nhé.” Shinichi cúp điện thoại.

Kenwa, hy vọng cậu có thể nhanh chóng tìm được cậu ấy, chỉ có điều tới thời điểm còn lại nửa tiếng đồng hồ, tôi sẽ tắt máy. Vì tôi không thể bị phân tâm bởi bất kỳ lý do nào cả.

Shinichi xòe tay, gió thổi lọt qua những kẽ ngón tay cậu.

Tốc độ gió cũng là cả vấn đề nhỉ, cậu thoáng hé môi.

Trong bóng tối đen đặc, Amanda chầm chậm hồi tỉnh lại.

“Bị… làm sao thế này…”

“Chắc có kẻ đã gài điện cực vào xe anh, hễ khởi động động cơ xe là sẽ phóng điện.” Có giọng nói Akinobu cất lên, thảng nghe vẫn cứ thong thả như cũ, vững vàng trầm ổn.

“Chúng mình… Bị bắt à?” Amanda đứng dậy, đầu óc còn váng vất, cô cố giữ thăng bằng cơ thể, hai tay sờ soạng bức tường sắt trước mặt, “Sao lại không thấy chút ánh sáng nào?”

“Chúng ta có lẽ đang bị chôn dưới đất.”

“Chôn dưới đất?” Amanda quờ quạng trở về chỗ bên cạnh Akinobu, “Do đâu anh nghĩ chúng ta bị chôn dưới đất?”

Akinobu gõ gõ lên vách tường, âm thanh phát ra nghe đục.

“Nơi này là một cái garage xe tải chở hàng kiểu hình nhỏ, trước khi em tỉnh, anh đã đánh giá sơ bộ kích cỡ nó rồi, không khí trong đây đủ để chúng ta hô hấp trong sáu đến tám tiếng, chỉ là không biết chúng ta bị nhốt vào đây đã bao lâu.”

“Vậy thử xem xem gọi điện thoại được không?”Amanda quơ quào, đoạn phát giác túi xách cầm tay đã biến mất.

“Di động bị lũ bắt cóc lấy rồi.”

“Vậy làm gì đây? Chúng ta nên làm gì đây? Liệu hội Kenwa có thể tìm ra chúng ta không chứ! Nếu, nếu lũ bắt cóc đòi hỏi gì mà Kenwa đáp ứng trả tiền chuộc, có phải chúng ta sẽ không có việc gì không?”

“Amanda, em càng hoảng hốt, lượng oxy bị tiêu hao càng nhiều, chúng ta sẽ càng chết nhanh hơn.” Âm giọng Akinobu vẫn bình tĩnh như trước, chẳng thể nghe ra được xúc cảm nào.

“Anh không sợ ư? Chúng ta có khi sẽ chết trong này đó, và thậm chí là chết không tìm được xác.” Amanda run rẩy từng chữ từng chữ, gần như đã chạm đến cả lằn ranh suy sụp.

“Thế thì, nếu anh sợ, cái nhà kho này sẽ bay từ dưới lòng đất lên trên mặt đất sao? Nếu anh sợ, oxy sẽ ùa vào được sao? Nếu anh sợ, Kenwa và Aso có thể tìm thấy anh sao?”

“Bọn mình phải làm sao bây giờ?”

“Chờ đợi số phận thôi.” Ngữ điệu Akinobu khiến cho Amanda cảm thấy thật khó lường, hơn thế cô còn có thể nghe được cả ý cười dửng dưng của y lẩn khuất trong đó nữa.

Cô không biết, ấy là vì Akinobu đang nhớ tới Shinichi.

Ngày đó y hỏi cậu, số phận cuối cùng của chúng mình sẽ như thế nào.

Câu trả lời của cậu rất đơn giản, đến cuối cùng của cuối cùng, chúng mình sẽ tự có đáp án.

Shinichi tựa sát người vào lan can, mắt quan sát chằm chằm vào ống ngắm, sự cảm nhận tốc độ gió của cậu cũng càng lúc càng sâu sắc lên, cả thế giới đều bị gạt ra khỏi cảm giác của cậu, cậu dần dà càng trở nên thêm kiên nhẫn.

Nếu là vì Akinobu, cậu tin vô luận là sáu giờ hay sáu mươi mấy giờ đi chăng nữa, cậu vẫn có thể im phăng phắc ở đây, chậm rãi chờ mục tiêu cậu xuất hiện.

Thời qua trôi qua từ từ, trong gian kho hàng kín mít, Amanda thở dài một hơi, rầu rĩ, “Tại sao đến tận thời khắc như này rồi mà anh vẫn không chịu ôm em? Tại sao giữa chúng ta luôn luôn tồn tại giới hạn? Kể cả là khi chỉ còn lại một giây sau chót của sự sống?”

“Một giây sau chót của sự sống?” Akinobu điềm đạm đứng dậy, “Thế mà sao anh thấy bây giờ vẫn chưa đến lúc một giây sau chót đâu.”

“Ý em là chả lẽ anh không cảm giác được mỗi lúc một khó thở hơn rồi sao?”

“Nhưng trước khi hai chúng ta chết ngạt, người của em lẽ nào lại không thả chúng ta ra chứ?”

Trong bóng đêm, Amanda mở lớn mắt, “Anh… nói cái gì vậy?”

“Tôi không thích nói đùa, Amanda.”

Bầu không khí vốn dĩ đang ngột ngạt bởi thiếu oxy thở đột nhiên đóng băng, Amanda vô thức thụt lùi, đến tận khi lưng cô chạm phải bức tường sắt đằng sau.

“Em biết anh không thích nói đùa mà, nhưng cái câu ban nãy có nghĩa là sao thế? Ai sẽ thả chúng ta cơ?” Trái tim Amanda bỗng chốc đập thình thịch, Akinobu đã biết những gì?

“Tay cô đang run. Tôi nhớ trước kia cô từng nói mỗi lần trước buổi diễn, tay cô luôn luôn run vì căng thẳng, lúc này cô do đâu mà căng thẳng vậy?” Bóng đen che kín bưng lại nét mặt Akinobu, Amanda chính thế lại càng thấy hoảng sợ bội phần.

“Anh thấy tay em run kiểu gì chứ… Akinobu, giờ không phải lúc để nói đùa đâu.” Cô ráng sức điều hòa nhịp thở nhằm giữ gìn nhịp giọng của mình trôi chảy hơn.

“Công chúa điện hạ của tập đoàn Lucerne ạ, cô nhốt tôi vào không hẳn vì giết tôi giúp ông bố Lucerne của cô có thể suôn sẻ bắt tay với Bọ cạp đỏ Pabill, nếu đã hợp tác được với gã thì dù có xảy ra chuyện ra, Chính phủ sẽ tạm thời không động đến cha cô nữa. Còn cô chịu cảnh bị nhốt cùng tôi cũng chỉ bởi để cô thoát khỏi hiềm nghi thôi.”

Giây phút ấy, Amanda cảm giác trái tim cô bị rơi xuống từ tầm cao chót vót, tất cả… đều đã bị bóc trần hết rồi.

Đúng như lời Akinobu nói, cô chính là con gái Lucerne, nếu mọi chuyện đều đã được công khai rồi thì cô đỡ phải cực nhọc giả bộ nữa.

Vỗ tay bốp bốp, Amanda vừa cười vừa nói, “Em vô cùng tò mò, nhờ đâu anh phát hiện được mọi chuyện.”

“Vì món đồ trang sức hình con bướm tôi tặng cô có gắn máy nghe lén cực nhỏ.”

Amanda ngẩn ngơ… không khỏi cười váng.

Cô ở bên Akinobu đã hơn năm năm rồi, hầu như y chẳng tự tay tặng cô bất kể thứ gì cả, duy nhất món đồ trang sức hình con bướm đó mà thôi.

Chỉ khi nào cô hẹn hò với y hoặc tham gia tiệc rượu, cô mới đặc biệt đeo… Còn lại cô luôn coi nó như báu vật cất vào ngăn kéo, và xem chừng tất thảy mọi cuộc trò chuyện bí mật trong phòng giữa cô và Lucerne đều đã bị nghe lén không sót.

Quả thật là mỉa mai tới cực điểm rồi.

Amanda nhấc tay, gỡ chiếc kẹp xuống khỏi tóc, dữ dằn bóp nát nó trong lòng bàn tay.

“Takaomi vẫn luôn phụ trách theo dõi tần số phát ra từ nó, thế nên tầm này, nếu người của cô không thả người, Takaomi sẽ báo cho Aso lẫn Kenwa địa điểm của chúng ta.”

Amanda nâng khóe miệng, cười khẩy, “Em bên cạnh anh đã hơn năm năm rồi, có vẻ anh chưa từng lúc nào tin em.”

.

“Cô đáng để tin sao?”



“Cũng phải, anh không thích phụ nữ mà. Người anh thích là Kobayakawa Shinichi đúng không? Chính vì anh thích anh ta nên anh mới có thể ân cần với Eva Woolf ngần ấy, thậm chí còn không tiếc tính mạng giao chiến với Ares Helsing.”

“Đúng vậy.”

“Không ngờ anh trả lời rõ ràng quá thế.”

Bấy giờ, từ trên đầu hầm vọng xuống âm thanh đất đá bị xúc đi.

Akinobu nghiêng đầu, dời mắt sang hướng Amanda đứng, “Muốn đoán thử là người của cô hay người của tôi không?”

“Người của anh hay người của em cũng chả còn quan trọng.” Kế đó, tiếng động ken két vang lên, trần hầm bị cạy mở, không khí sảng khoái xộc vào cùng với bụi bặm đất cát, sao đêm nhấp nhánh cũng nghiêng góc rọi vào theo.

Trên mặt Amanda vẽ ý cười lạnh, “Anh có biết được hiện tại Shinichi mà anh yêu thương đang làm gì không nào?”

“Cô là ám chỉ cầm súng khương tuyến sắp sửa ám sát Ska Lucerne?” Akinobu nhìn lại Amanda, nụ cười bên miệng toát lên đầy vẻ y đã tính toán gọn ghẽ mọi chuyện trong lòng bàn tay rồi, “Tôi biết chứ.”

“Anh biết?” Amanda nhíu mày bật cười. Hóa ra toàn bộ vòng toan tính của mình đều đã bị đối phương nắm giữ. Song nếu Akinobu đã biết rõ, cớ sao không để người ta cứu anh ta ra khỏi chỗ này sớm sủa hơn đi? Anh ta không sợ Kobayakawa không nhận được tin gì về anh ta rồi sẽ đi ám sát Lucerne thật ư?

“Tôi còn biết, cô dặn dò thuộc hạ của cô, Lucerne chết thì phải báo ngay cho cảnh sát hung thủ là Kobayakawa Shinichi. Cô đoán được rằng tôi thích Shinichi nhưng cô không chắc chắn Shinichi có thích tôi hay không, căn bản chuyện cậu ấy là một đôi với Eva đã sờ sờ trên mọi phương tiện truyền thông rồi, đã thế Eva lại còn đang mang thai. Giả sử vì chuyện tôi bị bắt mà Shinichi có đi ám sát Lucerne thật, cô chẳng những có thể trả thù tôi mà còn trả thù được cả lão cha coi cô như công cụ lợi dụng nữa.”

Aso ném dây thừng xuống gọi, “Thiếu gia! Lên nào!”

“Do đó, anh đã phái người ngăn cản Kobayakawa?”

Akinobu túm lấy dây thừng, ngoái lại phía Amanda cười khe khẽ, “Đương nhiên không, vì tôi cũng có điều muốn chứng minh thử. Và Amanda ạ, bây giờ cô nên tìm cách kiếm cho mình một luật sư tốt, nếu không đoàn luật sư của tôi sẽ khiến cô phải bóc lịch trong tù cả đời đấy.”

Kenwa cầm tay Akinobu kéo y ra khỏi hầm.

“Cậu gọi điện cho Shinichi chưa?”

“Gọi rồi, nhưng giọng cậu ta lạ lắm, bình tĩnh đến lạnh nhạt.” Kenwa nghiêng nghiêng đầu, quay lại xem Aso kéo Amanda ra khỏi căn hầm nọ.

“Cậu ấy hẳn là đang chuẩn bị dùng khẩu súng Amanda gửi cho bắn chết Lucerne.”

Kenwa sững người, vội rút di động gọi vào số cậu, chỉ tiếc cậu lại đã tắt máy mất rồi.

“Giờ là mười một giờ ba mươi lăm phút, Shinichi muốn yên tĩnh nên tắt điện thoại. Thời gian dự tính Lucerne được thả là mười hai giờ, còn phải lằng nhằng một ít thời gian làm thủ tục nữa, nên tầm lão ta ra khỏi phân bộ FBI New York sẽ khoảng mười hai giờ mười. Takaomi, cậu hãy lập tức tiến hành tam giác định vị.”

“Dạ?” Takaomi đi sau Kenwa ngớ người ra, “Nhưng anh Kobayakawa tắt máy rồi mà, không có tín hiệu, tôi biết tìm như nào đây!”

“Ta đã đưa chip định vị của ta cho cậu ấy, nhất định cậu ấy có mang theo.” Akinobu không một lần quay đầu lại, thẳng thừng ngồi vào xe, “Takaomi, cậu chỉ cần lần theo tín hiệu con chip đó phát ra là được. Bây giờ chúng ta đến phân bộ New York của FBI tức khắc, chắc chắn trước khi tới nơi Takaomi có thể báo cho chúng ta biết được vị trí cụ thể của Shinichi.”

Cách đó không xa Amanda đang bị Aso giữ chặt, nhìn theo bóng ôtô Akinobu vội vã lái đi.

“Ông chủ các anh lại thắng rồi.”

Aso hời hợt hút một hơi thuốc lá, nhẹ bảo, “Nói cho chính xác, thì từ ngày đầu tiên cô gặp cậu ấy, cô đã cầm chắc thất bại.”

Gió từ không trung ào ạt không rõ bao giờ dừng.

Shinichi ngắm qua ống kính, ánh sáng flash từ đám đông phóng viên nhoay nhoáy chẳng ngừng nghỉ.

Chớp nhoáng cửa lớn mở ra, Lucerne được luật sư lẫn trợ lý quây xung quanh bước ra ngoài.

Vừa nhác thấy lão đi xuống cầu thang, tức thì cả loạt phóng viên xông lên tới tấp, nhịp hô hấp lẫn nhịp tim đập của Shinichi nhất thời ngừng trệ, ngón trỏ móc nơi cò súng hệt như tiếng gọi của vận mệnh đương chuẩn bị nhấn xuống.

Ngay tại khắc ấy, một bàn tay thình lình nhấc cổ tay cậu lên, Lucerne lúc này đã lọt ra khỏi tầm ngắm ống kính, Shinichi hít một hơi thật mạnh, đoạn ngẩng đầu, phát hiện Akinobu đang ngồi yên bên cạnh cậu.

“Xem ra cậu có vẻ cực độ nghiêm túc thật đấy, không thì làm sao tôi ngồi xuống cạnh cậu mà cậu chẳng hay biết gì hết.” Akinobu kéo tay cậu khỏi cò súng, giọng nói dịu nhẹ, tựa như sắp tan cả vào gió.

“Làm cách nào cậu lại ở… đây…” Shinichi ngơ ngác nhìn y, chẳng qua mới chỉ là một thoáng chốc, vậy mà Akinobu đã hút cậu ra khỏi cái thế giới chỉ vẻn vẹn tồn tại mục tiêu kia của cậu.

.

“Dây chuyền trên cổ cậu, kỳ thực là một thiết bị định vị cực nhỏ. Sẽ có một ngày có ai đó không có ý tốt biết được ý nghĩa của cậu đối với tôi, cho nên chỉ cần cậu vẫn đeo nó, bất luận nơi đâu chăng nữa, tôi đều có thể tìm ra cậu. Chỉ là hiện tại, nếu tôi không đến, cậu tính làm gì hở?” Akinobu khom mình xuống, mái tóc rũ qua lông mày y, “Cậu thật sự sẽ bóp cò hay sao?”



Một giây nọ, tựa như sự phán xử của số phận.

“Tôi sẽ.” Shinichi kiên quyết ngẩng đầu, cậu đưa tay lên chạm đến khuôn mặt Akinobu, là ấm, hết thảy chuyện này không phải là mộng ảo.

Akinobu… Đúng là đang ở bên cậu rồi.

“Vì sao… Cậu lại ở đây? Cậu trốn được à? Kenwa và Aso tìm được cậu?” Shinichi ôm lấy Akinobu, cảm thụ hô hấp và trái tim y, “Đúng rồi, cậu là Saionji Akinobu cơ mà. Cậu sao chịu để ai khống chế cơ chứ.”

Tay Akinobu lướt trên lưng cậu lên cao dần, dịu dàng vùi tay vào trong tóc cậu, “Ai bảo tôi không bị người nào khống chế nào? Tôi vẫn luôn bị cậu khống chế.”

“Dù có thế nào đi nữa cậu cũng đã về rồi… Cậu đã về rồi…” Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Shinichi xót ran lên, là bởi gió đêm quá lạnh hay là vòng ôm của Akinobu ấm áp quá chừng khiến lòng cậu an ổn?

Akinobu từ từ buông Shinichi ra, hai tay đặt trên vai cậu, “Shinichi, cậu phải hiểu rằng trọng điểm không phải là tôi đã trở về, mà là tôi đang ở chỗ cậu.”

“Ở chỗ tôi?” Shinichi nhìn y.

Thời khắc này, nơi đây dường như biến thành một không gian diệu vợi nhất tách biệt với phàm trần, không gian ấy thuộc một độ cao mà mọi ánh mắt đều vô pháp chạm đến.

“Cậu là Kobayakawa Shinichi, cậu là vận động viên bắn súng nổi tiếng thế giới, cậu là con trai và là niềm kiêu hãnh của Kobayakawa Shuusuke, cậu là chỗ dựa gần gũi nhất cho Eva, thế giới của cậu mãi mãi hệt như một tấm gương trong ngần, chỉ cần hơi chạm nhẹ là sẽ rạn vỡ.” Akinobu thảng mỉm cười, đó là nét mặt đẹp nhất mà cậu chưa từng được thấy, mỗi một chuyển động đều hoàn hảo khiến tim người đập loạn, “Nhưng khi cậu xách túi súng đi, cậu liệu có nghĩ đến cậu sẽ vứt bỏ và vuột mất những gì hay không?”

“Dĩ nhiên tôi biết.”

Akinobu hơi hơi ngoảnh mặt, vẻ mặt y trong tối khuất dường như loáng thoáng nét đớn đau.

“Cậu từ bỏ tất cả mọi thứ của cậu.” Tay y vuốt lên tóc mái trên trán cậu, y biết bản thân y vĩnh viễn không thể thoát khỏi được đôi mắt ấy, “Cậu luôn cảm thấy áy náy vì cho rằng cậu yêu tôi không đủ nhiều. Nhưng hiện tại cậu có phát hiện ra rằng, thực tế cái giá và sự hy sinh mà cậu trả vì tôi xa hơn rất nhiều so với cậu nghĩ.”

Nháy mắt đấy, Shinichi như hiểu được, thụt lùi lại về sau mấy bước, chau mày gặng hỏi, “Kỳ thực lũ bắt cóc căn bản đã nằm trong vòng tính toán của cậu rồi, phải không?”

“Phải.”

“Cậu cũng biết chuyện chúng gửi súng cho tôi và đe dọa tôi phải giết Lucerne, phải không?”

“Phải.”

“Hơn nữa cậu cũng quyết tâm đến tận thời điểm cuối cùng cậu mới đến ngăn tôi lại, phải không?”

“Phải.”

“Cậu hành động như vậy không phải để chứng minh cho cậu rằng tôi có thể yêu cậu bao nhiêu, mà là để chứng minh cho chính tôi hiểu thì ra tôi yêu cậu nhiều hơn cả so với tưởng tượng của tôi rất rất nhiều… Phải không?” Shinichi nín thở, lẳng lặng nhìn Akinobu.

Akinobu không còn trả lời cậu nữa, chỉ đơn giản khẽ gật.

“Vậy nếu kết quả không phải như bây giờ thì sao? Nếu tôi thật sự không quan tâm đến cậu như cậu đã nghĩ thì sao? Nếu lúc này đây cậu thua trắng không thể vãn hồi nổi thì sao?” Cậu gào lên, gào đến tột cùng, cậu biết bản thân cậu chẳng thể dám trả giá tất thảy như Akinobu chỉ vì một cái đáp án mơ hồ.

“Đối với tôi, không có nếu.” Akinobu bình tĩnh trả lời cậu.

Thế giới trong tầm mắt Shinichi phút chốc nhạt nhòa.

“Ngày ấy cậu hỏi tôi, số phận của bọn mình sẽ như thế nào? Kết cục của bọn mình sẽ như thế nào?”

Akinobu bước tới gần cậu, mỗi một nhịp chân đều là một lần tim đập kiên định, “Cậu nói cho đến tận cùng của tận cùng, bọn mình sẽ tự có đáp án.”

Nước mắt rốt cuộc không nén nổi sự xúc động của con tim nữa, dọc theo mí mắt Shinichi chảy xuống.

“Thực chất cậu đã biết thừa đáp án rồi, hết thảy những gì cậu làm… cũng là vì để tôi hiểu được đáp án này mà thôi.” Shinichi nghiêng đầu, cười nhẹ.

“Vậy, giờ cậu đã hiểu rõ chưa?” Akinobu dừng lại trước mặt cậu.

Làm sao tôi có thể không hiểu rõ được cơ chứ!

Cậu bước mạnh lên gắt gao ôm cổ Akinobu, ngay đến cả âm thanh khớp xương run rẩy cũng trở nên quá đỗi rõ ràng.

Akinobu nhẹ khép mắt lại, hít thật sâu một hơi.

Như ngôi sao sa, vút qua rãnh hở bụi bặm, ma sát các góc cạnh với tầng khí quyển, và rồi tan rã trong vòng ôm ấp của Địa cầu.

Y nhấc tay, ôm chặt lấy cậu.

Y đương nhiên biết đáp án là gì.

Tại cái mùa hoa anh đào nở đến là hoang đàng ấy, y bước chân lên xe bus, trông thấy cậu con trai đang tựa vào cửa kính xe giả vờ ngủ…

Sự dự cảm độc nhất vô nhị trong lòng kia sớm đã xao động bấy lâu.

Mà y nguyện ý dùng cả một đời mình để nghiệm chứng nó.

“Shinichi, cậu nói đúng, đây là một canh bạc.” Akinobu khe khẽ rì rầm bên tai cậu, “Tôi thắng cậu lúc này, còn cậu đã thắng được cả một đời của tôi.”