Đế Quốc Bóng Tối

Chương 78




Eva ngồi trang nghiêm trên ghế, hai chân bắt chéo, ngón tay nhịp nhịp trên vịn ghế sofa, nhìn chằm chằm Shinichi mới vác mặt trở về sau gần hai ngày mất tích đang dò dẫm từ huyền quan[1] đi vào phòng khách.

“Đi hú hí về rồi đấy à?”

Một câu hỏi giật mình như vậy làm Shinichi tí thì bay vọt cả tim.

“Sao em… không đi làm.”

“Em đang chờ anh về khai báo đối tượng hú hí của anh mà anh.” Vẻ long lanh trên mặt Eva làm cho Shinichi lạnh ớn cả người.

“Hú hí gì chớ? Ogata chả lẽ không báo cho em…”

“Đúng vậy, anh Ogata báo cho em biết —— đối tượng hú hí của anh là ai rồi.”

Shinichi thộn mặt, Eva thật sự đã biết mối quan hệ giữa cậu và Akinobu? Nếu cô biết thật rồi thì sẽ nghĩ như thế nào?

“Kỳ thật em đã đoán được từ trước, chỉ tại anh lúc nào trông cũng ra chiều chưa xác định rõ tình cảm của anh nên em cũng không soi mói.” Eva đứng lên, đỡ tay ra sau cột sống, đi tới trước mặt cậu, phần bụng nhô lên ẩy ẩy vào thắt lưng cậu, “Hey, giờ thì đã chắc chắn chưa hử?”

Shinichi quan sát biểu cảm của Eva, đó là vẻ ủng hộ lẫn kỳ vọng ngợp đầy, cậu bất giác nhẹ nhõm hẳn, cô ấy là Eva mà lại, cô ấy là người bạn tốt nhất, cô ấy sẽ thấu hiểu và ủng hộ tất thảy cho cậu. Shinichi phì cười, “Ừ, anh chắc chắn. Còn chắc chắn hơn cả em chắc chắn muốn sinh đứa bé cơ.”

Eva xoay người đi tỏ vẻ kỳ thị, “So sánh kiểu gì bựa thế.” Đoạn bước lên cầu thang.

“Ogata nói với em như thế nào?”

“Anh ấy á? Anh ấy chả có nói gì hết ~” Eva mỉm cười, “Là anh tự lòi đuôi.”

“Anh?” Shinichi ngơ ngác, bản thân cậu rất ít khi đụng chạm trực tiếp gì với Akinobu trước mặt Eva mà.

“Còn nhớ hồi em lật áo sơmi anh hỏi anh làm sao lại có cái áo đó không?” Eva nhíu mày có chút đắc ý, “Đó là Brioni. Đến tận hôm bọn mình gặp anh Saionji trong cái cửa hàng độc quyền đó ấy, em nghĩ đúng là trùng hợp thật, anh ấy cũng mặc nhãn hiệu này. Tiếp sau đến ngày em ngửi được mùi nước hoa cao cấp trên người anh, em cũng ngửi được cái mùi đó trên người anh Saionji luôn à~ Em nghĩ căng lắm, tự khi nào Shinichi cũng dùng mùi nước hoa dành cho quý ông kinh doanh đó nhỉ? Mà quan trọng nhất là, nếu anh Saionji thích anh, thế có thể giải thích được tại sao anh ấy luôn chiếu cố cho em nhiều đến vậy.”

Shinichi vừa nghe đến đó, không khỏi lắc đầu, xem ra mình lộ liễu hơi bị nhiều dấu vết quá rồi.

“Shinichi, cám ơn anh đã bắt Ares!” Tiếng Eva vọng xuống từ lầu trên, “Nhưng mà cái chuyện bự chảng bắt được Ares, chuyện tay anh bị thương, cộng thêm với chuyện hai ngày đi mất mặt mà không thèm báo cho em tiếng nào, thành ra em quyết định sẽ trừng trị anh đích đáng sau!”

Nghe cái điệu uy hiếp đầy mùi con nít ấy, Shinichi kìm không được cười nhẹ.

Đúng lúc này, chuông cửa lại vang, người đến thăm làm cậu giật nảy.

“Monica, sao cô đến đây thế này? Hiện tại cô hẳn phải đang bận bịu với vụ án của Ares chứ?”

“Cậu Kobayakawa, chúng tôi cần sự hỗ trợ của cậu.” Monica chau mày, chừng như cả cô cũng cảm thấy sự yêu cầu của mình là quá đỗi vô lý, lần chần mãi không biết nên mở lời như thế nào. Shinichi bèn mời cô vào phòng khách, vừa pha café vừa nghe cô tường thuật.

“Ares hiện giờ đang gây cho tất cả nhân viên phụ trách điều tra phải héo hon óc não. Nhân viên đàm phán của chúng tôi bó tay với hắn rồi, hắn dửng dưng với mọi điều kiện chúng tôi đặt ra.” Monica thở dài sườn sượt, vươn tay lên hai bên thái dương ấn mạnh.

Đưa café cho cô, Shinichi gật đầu nói, “Tôi hiểu, thế mới là Ares. Hắn chả để cái gì vào mắt hết, ngay cả tính mạng hắn cũng không màng. Nếu đã vậy, không biết tôi có thể giúp được gì các cô đây.”

“Chúng tôi cần biết cụ thể những ‘khách hàng’ của hắn, nhưng hắn lại nói trừ phi… hắn được gặp cậu, bằng không một chữ hắn cũng sẽ không nhả.” Monica cúi đầu, ngón tay gõ gõ trên tách café, chờ Shinichi cho hay đáp án.

“‘Khách hàng’ của hắn bao gồm cả kẻ đã thuê hắn ám sát ba Eva phải không.”

“Dĩ nhiên rồi.”

“Được, tôi sẽ cùng các cô đi gặp hắn. Eva giờ cũng đã năm tháng thai, tôi không muốn cô ấy thương tâm vì chuyện này.”

“Cám ơn cậu, chúng ta đi liền thôi.” Monica đứng lên, “Xin lỗi vì thời gian quá gấp rút, không thể thưởng thức café cậu pha được.”

Shinichi đi với Monica vào cửa một tòa nhà hành chính, đáy cùng của tòa nhà chính là tù giam bí mật, chuyên giam giữ những tên tội phạm hàng đầu chưa thẩm vấn hoặc là không muốn rò rỉ để ngoại giới biết.

Trước khi vào gặp Ares, Shinichi được yêu cầu ký tên vào bản cam kết giữ bí mật. Monica dẫn cậu vào thang máy, quét thẻ chứng nhận vào hệ thống cảm quang, thang máy trờ xuống dưới, đến khi mở ra là loạt đèn nóng sáng sáng loáng rực chiếu trên dãy hàng lang dài, hai bên hành lang cứ 5-6m là lại có một cánh cửa, Shinichi phỏng đoán không chừng sau mỗi một cánh cửa đều là một tù nhân trọng yếu bị giam giữ cũng nên.

Cậu không biết nên hỏi gì, do đó cũng không muốn hỏi. Song lòng cậu vẫn bít bùng thắc mắc, rốt cuộc Ares gặp cậu thì liệu có gì hay để mà tán gẫu?

Cái gã đó chắc không phải hậm hực mình bắn trúng hắn nên cố tình trả đũa đó chớ…

Đi đến đoạn sâu nhất rồi, Monica dừng lại, quay qua cậu gật gật đầu.

Cửa được mở ra, từ trần nhà cho đến mặt đất, lớp kính chống đạn tách đôi căn phòng thành hai gian riêng, mà căn phòng này ngoại trừ cánh cửa cậu vừa đặt chân vào thì tuyệt nhiên không còn cửa nào khác, ngoài mấy ống thông gió, còn lại ngay cả cửa sổ cũng không.

Áp lực bức cho Shinichi phải hít mạnh.

Ares ngồi mặt bên kia của tấm kính, cánh tay choàng trên lưng ghế, đầu gối lên tay, vẻ chừng như rất an nhàn.

Shinichi đến trước tấm kính, lôi ghế lại, nhìn hắn.

“Anh nghe thấy tiếng bước chân của em, chào mừng em đã đến vương quốc của anh.” Ares hơi ngầng đầu, trong mắt thấp thoáng vài tia trêu chọc.

“Đây là vương quốc của ngươi?”

“Tuy là không rộng lắm nhưng quả thật là vương quốc của anh. Không cần giương súng, không cần kiếm tìm mục tiêu, cũng không phải đóng giả thành ai khác.” Nụ cười của Ares không phải là khoái chí, mà là điềm đạm.

“Có thể nói cho ta biết, ngươi đề nghị gặp ta là vì sao không?” Tâm tình Shinichi nguyên bản có chút nôn nóng nhờ Ares mà cũng dịu hơn.

Đối phương giờ giống như một đứa trẻ, ánh đèn bàng bạc hắt trên mặt hắn mang đến một ảo giác mong manh.

“Khà khà khà!” Hắn nghiêng đầu, ý cười bên miệng như thật mà lại như giả, “Tất nhiên là vì anh nhớ em.”

“Ta bắn trúng ngươi, ngươi có nhớ ta âu cũng không phải chuyện gì viển vông quá.” Shinichi bình tĩnh nhìn lại hắn.

“Shinichi, em có biết rằng bất luận là ai, cuộc đời hắn kiểu gì cũng phải có một lần ‘đi đêm lắm có ngày gặp ma’.” Ares vươn tay, ngón tay chạm lên bề mặt kính, chậm rãi vẽ lại đường nét khuôn mặt Shinichi ngồi phía đối diện, ánh mắt toát ra vẻ tập trung cực kỳ, “Em không nên đuổi theo anh ở Sydney, không nên bắn trúng anh xuyên qua hai toa tàu hỏa, không nên đua ngựa với anh, không nên nhận ra anh ở trung tâm triển lãm quốc tế.”

“Nghe như kiểu ta phạm vào toàn những tội ác tày đình vậy.”

“Em chưa từng sai điều gì cả, kẻ sai là anh, bởi vì anh vẫn luôn khát vọng sự truy đuổi của em.”

.

“Ngươi đã giết ba của Eva.”



“Nếu em cho rằng đó là lỗi lầm của anh, vậy anh sẽ vì em sửa chữa lại nó.”

Shinichi hít một hơi, từ tốn hỏi, “Ngươi sẽ làm chứng tố cáo Lucerne ư?”

Ares cúi đầu cười, đầy bí hiểm.

“Về đi, Shinichi.” Hắn dùng một loại ngữ điệu không khác đang dỗ con nít là mấy, phẩy phẩy tay đoạn xoay ghế đi, ý chỉ không muốn nói thêm gì.

Shinichi đứng dậy, không chút do dự mở cửa phòng bỏ đi. Monica cũng đồng thời đi ra từ một căn phòng khác, “Tôi thật lòng xin lỗi cậu Kobayakawa, có vẻ Ares chỉ muốn cợt nhả với chúng ta mà thôi, hắn căn bản chẳng hề có ý định khai nhận.”

“Chịu thỏa hiệp sẽ chả phải là Ares nữa.” Shinichi không sao cả bật cười, “Trước khi đến tôi đã chuẩn bị tinh thần bị hắn giỡn rồi kia.”

Về nhà, vừa kịp ăn xong bữa trưa, Eva ngồi đối diện tự dưng ngó chòng chọc vô Shinichi mãi khiến da gà da vịt toàn thân cậu cứ phải gọi là nổi mẩn hết cả.

Chả lẽ Eva biết tin sáng nay mình đi gặp Ares rồi?

“Bụng mang dạ chửa à, em lo ăn cơm đi được không, ngắm anh mãi đâu có nạp được tí chất dinh dưỡng nào vào chứ hả!”

“Hừm, nói không chừng ——” Eva gục gặc đầu ra chiều nghiêm túc lắm, “Nếu em nhìn anh thường xuyên thì khi đứa bé ra đời may ra sẽ giống anh. Mà nếu nó giống anh, nói không chừng tiếp anh Saionji sẽ đồng ý làm cha đỡ đầu cho nó đó ~”

Shinichi ngơ ngẩn, không khỏi nhẹ cả người.

Từ đợt bị Eva vạch trần mối quan hệ với Akinobu, cái bà này động tý lại lôi cậu ra châm biếm, “Anh xin em làm ơn ăn xong cơm đi hộ anh, và nữa, Akinobu cậu ta chả tin cả Jesus lẫn Thượng Đế đâu à.”

“Anh ấy tin anh là đủ nhể.” Eva cười há há, cầm đĩa mỳ Ý ra xem TV, vừa vặn đang thời sự buổi trưa, đầu tiên là tin tức thời sự trong và ngoài nước, đột nhiên lại chen vào tin khẩn cấp bậc I.

Một tòa nhà đang bị nghi ngờ rằng có phần tử khủng bố phát tán bào tử bệnh than[2], cả tòa nhà khẩn cấp phong tỏa, thậm chí ngay cả người dân trên cùng khu phố cũng bị sơ tán.

“Lạy Chúa tôi, thế giới này thật chẳng còn có nơi nào an toàn nữa sao?” Eva cắn thìa lắc đầu nguầy nguậy.

Thời điểm Shinichi trông thấy hình ảnh tòa nhà, không khỏi ngây ngẩn… Nó chẳng phải chính là nơi giam giữ Ares đó ư?

Xoang mũi hừ ra tiếng cười, Shinichi hiểu, cái gã đó lại chạy được rồi.

Cái gọi là bào tử bệnh than, ắt hẳn là “đạn hỏa mù” Nữ hoàng độc dược Medea tung ra vì Ares.

Shinichi ngó cái vẻ mặt hết sức quan tâm của Eva, sau cùng vẫn không tiết lộ cho cô sự thật chỉ e Ares đã vượt ngục thành công rồi.

Cùng lúc này, Amanda nhìn Akinobu vừa mới trở về nhà, đang gọn gàng sửa sang lại Tây trang và cravat.

“Hai ngày nay anh không về nhà, ở bệnh viện cũng không thấy anh đâu, gọi điện anh cũng không nghe máy, anh có biết em sẽ lo lắng hay không hả?”

“Anh mắc chút chuyện cần xử lý, không tiện nghe điện thoại.” Akinobu bước qua cô, “Giờ anh phải đến công ty, cần anh chở em về không?”

Amanda thấp đầu, cười, “Em biết anh không thích phụ nữ đa sự, nhưng hiện thời anh đang làm em có cảm giác trong lòng anh thực tế đã chứa đựng bóng hình người khác, rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào em bị trở thành ‘vật trang sức’ của anh thế?”

“Amanda.” Akinobu nghiêm mặt lại, im lìm phóng mắt về phía cô.

“Bỏ đi, chở em về vậy.” Amanda ưu nhã đứng khỏi, “Anh không bị làm sao đã là tốt lắm rồi, nếu em đòi hỏi nhiều hơn nữa sẽ thành ra là tham lam mất thôi.”

Cầm ví, Amanda đi theo sau Akinobu vào garage.

Hai người cùng ngồi vào xe, ngay chớp nhoáng khởi động, chỉ cảm thấy cả thân mình run lên chấn động, và rồi tất thảy đều ngưng bặt lại trong một tích tắc.

Cả hai đồng thời mất đi tri giác.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Kenwa đang ngồi giải quyết giấy tờ ở đại sứ quán thì đột nhiên nhận được một cuộc gọi nặc danh.

“Alô, xin cho hỏi có phải là ngài Ogata đấy không nhỉ?”

“Là tôi đây, xin hỏi ngài là ai vậy?” Kenwa ngừng tay không làm việc nữa, một linh cảm xấu trỗi lên trong lòng.

“Ta chỉ gọi để nhắn cho ngươi biết, Saionji Akinobu đang nằm trong tay bọn ta, ngươi chỉ còn lại cùng lắm là tám giờ đồng hồ.”

Thâm tâm Kenwa rúng động song vẫn giữ nguyên ngữ khí bình ổn, “Ý ngươi là, ngươi đã bắt cóc Saionji Akinobu?”

“Ta không nói đùa với ngươi, bọn ta gắn điện cực trong xe y, chỉ cần mở động cơ là nó sẽ tự động phóng điện. Nhưng mà ngươi yên chí, điện không đủ giật chết người.”

“Các ngươi có yêu cầu gì đây?”

“Bọn ta chả có yêu cầu nào cả.” Lời vừa dứt, cuộc gọi cũng kết thúc.

Kenwa tức tốc gọi vào di động Akinobu, hiềm nỗi không có người bắt máy.

Chẳng lẽ chúng nói thật? Khốn nỗi là giờ hắn đang ở Washington cơ, làm sao đuổi kịp nổi. Chúng nói còn lại nhiều lắm tám tiếng đồng hồ có nghĩa là sao?

“Alô, Aso đấy à? Tôi muốn anh đến nhà cậu chủ nhà anh ngay đi, hoặc là công ty cũng được, nếu có tin gì về cậu ta phải lập tức báo cho tôi biết!”

Nửa tiếng sau, Aso gọi lại làm cho Kenwa ngộ ra tất cả chính là sự thực.

Cửa garage nhà Akinobu mở toang hoác, không thấy xe. Di động của cả y lẫn Amanda bị vứt lại trong garage như kiểu muốn nhắn nhủ tới Kenwa, rằng Akinobu quả tình đã bị bắt rồi.

Mà công ty cũng không gặp y, ngay cả thư ký cũng lấy làm lạ sắp họp đến nơi mà sao ngài Saionji vẫn còn chưa đến.

Kenwa ngồi trước bàn làm việc, nhăn mặt nhăn mày.

Tột cùng là ai đã bắt Akinobu?

Lucerne ư? Nếu làm thế hòng uy hiếp tập đoàn Saionji, lão hẳn nên ra điều kiện muốn chúng ta làm gì đó chứ.

Chỉ còn lại tám tiếng ám chỉ điều gì?

Lướt mắt qua đồng hồ trên cổ tay, hiện tại cũng chỉ còn bảy tiếng.

Trước mười hai giờ đêm nay mà không tìm thấy Akinobu, phải chăng thật sự sẽ…

Kenwa cười khổ, chuyện bây giờ hắn nên lo không phải là chuyện sau này, mà phải là mỗi một giây đang trôi qua của hiện tại.

Tối nay Eva họp mặt bạn bè, Shinichi tự nấu cho mình một bát cháo hải sản, định bụng vừa xem TV vừa nhấm nháp cho sướng. Eva không ở nhà, lỗ tai thế là được thanh bình hẳn.

Bấy giờ, Monica gọi điện thoại đến, chưa cần cô mở miệng, Shinichi đã rõ cô định nói gì.

“Có phải Ares trốn rồi không.”

“Đúng vậy, sáu nhân viên phụ trách trông coi hắn đều chết.”

“Vì bệnh than à?”

“Ban đầu căn cứ bệnh trạng của nhóm nhân viên, chúng tôi tưởng đó là bệnh than, song qua xét nghiệm mới phát hiện hóa ra là chất độc thần kinh nào đó, phá hủy toàn bộ chức năng hô hấp của phế phổi… Tôi thật có lỗi, các cậu đã mất bao nhiêu công sức mới bắt được hắn, thế mà…”

“Hắn là Ares.” Shinichi cười khẽ, thời khắc hắn bị cảnh sát còng tay, ngay bản thân cậu cũng mang máng một cảm giác không chân thực cơ mà.

Nhưng vậy thì đã sao? Một lần cũng thế mà hai lần cũng không khác, miễn là Ares còn xuất hiện trước mặt cậu, cậu tin cậu có thể nhận ra được hắn.

“Tôi gọi cuộc điện thoại này là để dặn cậu… Giả dụ Ares có gửi tiếp cho cậu cái gì…”

“Tôi sẽ báo cho các cô…” Lời còn chưa kịp nói hết, chuông cửa đã réo.

Bất ngờ là một nhân viên chuyển phát… Chắc không đến nỗi do Ares gửi vỏ đạn đến đấy chứ!

“Chuyện gì vậy? Cậu Kobayakawa?” Âm thanh thắc mắc của Monica kéo suy nghĩ của cậu trở về.

“Hình như là có nhân viên chuyển phát, nhưng mà giờ đã năm giờ hơn.” Shinichi cau lại hai đầu lông mày, Ares lẽ nào trắng trợn vừa mới vượt ngục ra đã giả trang thành nhân viên chuyển phát đến thăm hỏi cậu rồi, “Chờ tẹo tôi sẽ gọi lại cho cô sau.”

Dập máy, Shinichi đi ra cửa, trông thấy nhân viên chuyển phát đưa một vật gì đó cỡ khoảng một cái valy xách tay cho cậu. Shinichi âm thầm thở phào, như bình thường thì Ares sẽ không gửi cái gì to như thế cho cậu đâu.

Bèn liếc qua nhân viên chuyển phát, rõ ràng vóc dáng thấp bé hơn so với Ares nhiều, riêng điểm này dẫu có hóa trang kiểu gì cũng không thay đổi được.

Cậu ôm tâm tình hoài nghi mở lớp bọc bên ngoài, phát giác bên trong là một túi súng.

Một giây ấy, Shinichi không kiềm chế nổi hít sâu một hơi, chầm chậm kéo khóa túi súng, bên trong sờ sờ chính là một khẩu khương tuyến!

Cái gì thế này? Cớ gì lại có ai gửi súng cho mình thế này?

Thậm chí hướng dẫn lắp ráp cũng được đặt bên trong, và cả một bức thư. Shinichi mở ra đọc, nội dung bên trong khiến cậu cảm giác tất cả đều là mê ảo…

Cậu Kobayakawa:

Saionji Akinobu đang nằm trong tay bọn ta, mười hai giờ đêm nay, Ska Lucerne sẽ kết thúc 72 giờ tạm giam của lão ta ở FBI, những gì ngươi cần làm là dùng khẩu súng khương tuyến này giết lão, nếu không ngươi mãi mãi sẽ không được gặp lại y. Nhân đây cũng nhắc nhở trước, giả sử ngươi báo cảnh sát, bọn ta sẽ giết con tin. Hãy nhớ, Lucerne chỉ có thể bị ám sát ngay tại thời điểm được thả, lúc ấy là lúc tụ tập đông phóng viên nhất, bọn ta có thể biết được ngay rằng ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ.

Chúc ngươi may mắn.



Tờ thư kia đã đẫm mướt mồ hôi tay của Shinichi, cậu vội gọi điện cho Akinobu, người nghe điện thế mà lại là Kenwa.

“Akinobu đâu rồi?”

“Sao hở? Nhớ nó à? Nó đang họp.” Giọng điệu Kenwa thảng vẻ trêu đùa, hoàn toàn không nghe ra là đã xảy ra chuyện.

Có điều Shinichi lại linh cảm, Akinobu chắc chắn đã bị làm sao rồi.

Sẽ chả có ai vô duyên vô cớ gửi súng khương tuyến cho mình đi ám sát người ta, nếu Akinobu bình an vô sự, hành động của chúng quá là lãng nhách rồi. Vừa rồi cậu đã kiểm tra nguồn phân phối và cả thân súng, tất thảy đều là hàng thật.

“Kenwa, tôi nghiêm túc hỏi cậu, cũng mong cậu hãy nghiêm túc trả lời tôi.” Shinichi trầm giọng, “Rốt cuộc Akinobu đâu rồi.”

Kenwa vuốt vuốt mắt, lần đầu tiên hắn bị giọng Shinichi gây lực áp bách.

“Bọn tôi đã xác nhận, nó đã bị bắt đi cùng Amanda.”

Sau đó, Kenwa liền tường thuật hết lại nguyên văn lời lũ bắt cóc nói với mình cho cậu.

“Kobayakawa, có thể nói cho tôi nghe làm sao cậu biết Akinobu đã gặp chuyện không?”

Shinichi sững sờ, cậu chuyển mắt đến ống súng lóe ra những tia sáng loang loáng lạnh lẽo, “Tại cũng có người gọi điện cho tôi nói giống vậy.”

“Ra thế, đến giờ tôi vẫn không hiểu mục đích của chúng là gì. Chả lẽ chỉ là để cho chúng ta hoang mang thôi?”

“Nếu, tôi là nói nếu…” Shinichi hít vào, “Nếu đêm nay trước mười hai giờ các cậu vẫn không tìm ra Akinobu… thì sẽ ra sao?”

“… Kobayakawa, tôi không rõ cậu hiểu Akinobu nhường nào, đối với nó mà nói, trên đời này không có ‘nếu’.”

Thoáng chốc, tâm trạng Shinichi bất chợt chùng xuống, cậu dùng ngữ điệu đều đều bảo, “Tôi chờ tin tức từ nhóm các cậu.”

Cúp điện thoại, Shinichi đi tới trước bàn, kéo rẹt khóa túi súng, đeo nó lên vai, đoạn để lại một tờ giấy cho Eva trên bàn.

Bụng mang dạ chửa:

Anh có việc phải ra ngoài, tầm nào em về nhớ uống sữa rồi ngoan ngoãn ngủ trước đi nhé.



. / .

Chú thích:

1. Huyền quan là khu vực nghỉ được tính từ cửa chính vào phòng khách. Kiểu như thế này:



2. Bệnh than là bệnh nhiễm khuẩn cấp tính diễn ra ở gia súc (bò, cừu, dê…) do vi khuẩn Bacillus anthracis gây ra, có thể truyền sang người, ở một vài dạng nó có độc tính rất cao. Vi khuẩn than là một trong số ít những vi khuẩn có thể tồn tại rất lâu ở môi trường trong dạng bào tử.

Thể bệnh ngoài da thường gặp nhất và dễ chữa. Nhiễm khuẩn do hít phải tác nhân gây bệnh có tỉ lệ tử vong gần 100% sau khi khởi phát vài ngày. Nhiễm bệnh qua đường tiêu hóa có tỉ lệ tử vong thay đổi tùy trường hợp, nhưng cũng có thể lên đến 100%.