“Đây là di động của Kobayakawa, xin hỏi anh là ai thế ạ?” Kenwa bèn hỏi.
“Ha ha~ Ngươi không nhớ à? Cái lần ngươi bị Kresha dẫn đi cùng với Akinobu, ta cũng có đứng cạnh bà ấy đó ~”
Một khắc ấy, ánh mắt Kenwa vô thức trợn trừng, lẩm nhẩm ra cái tên, “Ares… Helsing…”
Mà Akinobu đứng bên vừa nghe thấy cái tên này liền giật lấy điện thoại, “Cậu ấy đang ở chỗ ngươi?”
“À há ~” Ares phì cười, “Chuẩn đó, em yêu đang ở chỗ ta nè ~”
“Ngươi muốn gì.” Giọng nói Akinobi trầm xuống vô vàn thấp.
“Quý ngài Saionji ơi, ngươi có biết trong vòng ba mươi phút có thể làm được cơ man là chuyện không, chẳng hạn như vuốt ve da thịt em yêu… Hôn lên môi em yêu… Cổ của em yêu đẹp lắm ngươi biết mà. À, còn cả hai chân em yêu nữa, cái lúc mở ra ấy, cảnh sắc kia thật làm người ta phun tóe máu còn gớm ghê hơn cả chớp nhoáng ta bóp cò súng à nha…”
“Câm ngay! Rốt cuộc mày muốn gì!” Vỏ di động trong tay Akinobu hơi hơi rung lên răng rắc.
“Ba mươi phút nữa, ngươi mà không tìm đến được chỗ cái di động này là thừa đủ cho ta tận tình hưởng thụ một bữa rồi đấy ~” Ares cợt nhả, đoạn cúp điện thoại.
Akinobu quẳng điện thoại lại trả cho Kenwa, hét với Aso, “Lập tức tiến hành ‘tam giác định vị’[1] truy tìm địa điểm di động của Kobayakawa, nếu anh không tìm thấy cậu ấy ta sẽ bắn chết anh ngay tức khắc!”
Aso hiển nhiên bị tiếng hét từ Akinobu làm cho kinh hoảng đứng ngây ra tại chỗ, Kenwa cạnh bên đành phải vỗ vỗ vai hắn, “Muốn chết à, còn không mau làm đi!”
Cùng lúc này, Ares vươn tay gạt tóc cho Shinichi, cười khe khẽ, “Em… thật đặc biệt, tiếc rằng anh không phải cái người đặc biệt ấy trong tim em.” Sau khi nói xong, Ares đứng dậy mở cửa phòng đi khỏi, thời điểm đi vào bãi đỗ thì phát hiện Medea đang tựa người vào xe hắn.
“Cậu điên rồi à? Nhớ nhung lâu như vậy thế mà không cắn lấy ngay đi.” Medea bắn ánh mắt như đang nhìn quái vật về phía hắn.
“Cắn lấy ngay thì có thể làm sao?” Ares nhướn khóe miệng, “Cả chị lẫn ta đều rõ, có được và mất đi vốn dĩ song song tồn tại, nếu cho tới bây giờ vẫn chưa từng có được, vậy không cần câu nệ chuyện mất đi.”
Medea thở dài, “Chị chỉ là lo nó cứ mãi làm nhiễu loạn lòng cậu, chị sợ một ngày nào đấy cậu sẽ bị hủy diệt trong tay nó.”
“Hahaha…” Ares cứ như nghe được chuyện gì hài hước lắm, “Trên đời này không ai có khả năng hủy diệt ta, trừ bỏ chính bản thân ta. Có điều, hôm nay chị hành sự như này chỉ e sẽ bại lộ thân phận cả hai ta mất.”
“Cậu yên chí, hôm nay chị cải trang kỹ lưỡng xong mới đi gặp bé cưng của cậu mà, sau này nó gặp lại chị, tuyệt đối sẽ rất ngạc nhiên không biết cái nàng hôm nay nó gặp ở quán bar tột cùng là ai. Về phần cậu, có người sang ‘làm việc’ bên Pháp, chị đã cho hắn mượn thân phận cậu rồi, thành ra hiện thời cậu là đang ở một nơi nào đó trên đất Pháp cơ, một bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo, trăm phần trăm sẽ không ảnh hưởng gì đến ‘công việc’ kế tiếp của cậu đâu.”
“Chị quả là cộng sự siêu sao nhất.” Ares nghiêng đầu cho Medea một cái hôn nóng bỏng, thế rồi lái ôtô ra khỏi bãi đỗ.
Hơn mười phút sau, con Porsche của Akinobu không khác gì gió lốc đỗ xịch lại trước cửa khách sạn Hoàng gia, Kenwa ngồi cùng xe tay vẫn còn víu chặt tay vịn ghế, theo tiếng động cơ rồ rồ rồi ngừng bặt, cuối cùng hắn cũng có thể thở phào.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Akinobu đánh mất tất cả phong độ.
Akinobu mở cửa chạy lên một căn phòng nào đó trên tầng hai, không đợi nhân viên khách sạn giúp y mở cửa, y liền trực tiếp đá văng cửa luôn, trong phòng ngoài Shinichi dường như đang nằm ngủ mê ngủ mệt thì áng chừng không còn bóng dáng một ai nữa.
Kenwa chạy theo đằng sau buông tiếng thở dài, lôi ví đưa thẻ tín dụng cho nhân viên phục vụ bảo hắn sẽ trả tiền đền cánh cửa, tạm thời nhân viên phục vụ hãy cứ đi đi đã.
Akinobu bước nhanh đến bên giường, vén một góc chăn lên, gương mặt lần đầu tiên lộ ra biểu cảm phẫn nộ vô phương nén át.
Kenwa cố chống chọi với áp lực nặng nề cũng đi đến, mở tủ quần áo phòng ra kiểm tra, xác định bên trong không có bất kỳ kẻ nào ẩn nấp, xong xuôi rồi hắn hiểu, giờ phút này tốt nhất hắn nên tránh xa phạm vi bão tố đi thôi, “Ừ này, tôi xuống lầu hỏi han thử xem kẻ nào đã đưa Kobayakawa đến…”
Akinobu vẫn chỉ giữ nguyên tư thế như cũ, đến khi Kenwa đã rời phòng rồi, y mới chầm chậm lật chăn ra.
Vẻ chừng bởi lạnh, mày Shinichi chau chau, mi mắt động đậy đôi chút, sau cùng cũng hé mở. Ánh đèn trong phòng chao đảo rồi cũng tĩnh tại trở lại, khoảnh khắc phát hiện Akinobu đang đứng bên giường nhìn mình, xém thì cậu bị dọa cho thét toáng.
“Cậu… Sao lại ở đây thế này?” Shinichi túm chăn, bấy giờ mới phát hiện toàn thân mình đang trần trụi nằm trong một căn phòng lạ huơ lạ hoắc, đồng thời đầu óc cứ choáng váng, trần nhà xoay tròn không ngớt.
“Cậu ngủ với ai ở đây.”
Shinichi ngẩng đầu trông đến đôi mắt đối phương, toàn là một mảng trống rỗng, hệt như điềm báo đang nổi điên.
“Tôi…” Cậu day day hai bên thái dương mình, “Tôi nhớ là… Tại tôi lo cho Eva quá, không ngủ nổi, nên tôi đi uống một ly, tiếp theo Lydia đến…”
Lạ, lẽ gì mình lại ở chỗ này này, rõ ràng phải là ở bar mới đúng chớ.
Cùng lắm cũng chỉ một ly Gimlet thôi mà, có thế thôi mà cũng say được ư?
“Lydia?”
“Ehm, đừng có dùng giọng điệu kiểu đó với tôi!” Shinichi nhíu chặt lông mày, “Eva gặp chuyện là tôi đã đủ rầu lắm rồi! Tôi đã hai ngày không được gặp cô ấy rồi đấy! Chả lẽ còn muốn tôi phải nhìn cái mặt lạnh của cậu nữa sao!”
Shinichi xốc chăn toan xuống giường, lúc này lại ngộ ra cả quần mình cũng bị cởi tuột, không chỉ thế, phần ngực lẫn thắt lưng còn có dấu tích gì đó mờ mờ nữa.
“Giờ thì cậu cảm thấy tôi nên lạnh mặt với cậu chưa?” Tay Akinobu đặt lên vai Shinichi, mạnh bạo vô cùng, cơ thể cậu gần như không chịu nổi sức mạnh như vậy, cả đệm cũng bị lún xuống theo.
“Tôi cũng không biết sao lại thế nữa!” Shinichi gỡ tay Akinobu ra, “Hiện tại tôi chỉ muốn biết Eva đã về nhà hay chưa!”
Ngay tại chớp mắt cậu muốn rời giường liền bị Akinobu kéo tay quặt ra đằng sau, cậu muốn cản Akinobu lại thì không ngờ y cũng giữ chặt cái tay còn lại của cậu luôn, cả người bị ấn úp mặt xuống đệm.
“Kỹ thuật chiến đấu cự ly gần của cậu là do tôi dạy.” Một tay Akinobu lôi tay Shinichi lên đỉnh đầu, tay kia trượt xuống dọc theo cột sống, Shinichi cọ quậy muốn đứng lên, gò mông cũng theo động tác của cậu mà vùng vẫy, bàn tay Akinobu tiến qua thăm dò rãnh hở bí ẩn nọ, ngón tay không ngừng xâm nhập. Shinichi hiểu đối phương muốn làm gì, chếch tầm mặt sang lại chạm mắt đến cái bộ phận đã nhô cao vút nơi đũng quần y, cậu bèn không khỏi bực tức, “Cậu dùng cái loại phương pháp này đi tìm Eva đấy hả!”
Tựa thể là trừng phạt, ngón tay Akinobu đột ngột thọc mạnh vào, mạnh mẽ xê dịch, kích thích điểm mẫn cảm của Shinichi.
“Bỏ tôi ra mau! Bỏ ra mau! Cậu động rồ cái khỉ gì thế!” Shinichi chống khuỷu tay nhích người lên trước, sau đó cắn xuống cổ tay Akinobu đang trói buộc cậu, mùi vị máu tanh lan tràn.
“Tôi phát điên cái gì?” Âm giọng Akinobu đã cao lên, mang theo ý vị rét cóng mà nhuốm phần trào phúng, “Nếu cậu biết cậu có ý nghĩa nhường nào đối với tôi, cậu sẽ biết tôi đang phát điên cái gì!” Vừa dứt lời, ngón tay thứ hai cũng chen vào, len viền theo tường trong của lối giữa nóng như lửa ấy.
“Tôi không có gì với ai khác cả! Mẹ kiếp cậu buông tôi ra ngay! Tôi không có tâm trạng làm với cậu đâu!”
“Tôi thì rất có tâm trạng đó.” Akinobu lạnh lùng thốt ra lời, “Ngày hôm nay tôi sẽ tận tình ‘làm’.”
“Thằng khốn này nữa! Uổng công tôi còn tưởng cậu sẽ đưa Eva về!”
Akinobu đột nhiên nhoài thấp mình xuống, cắn mạnh lên cổ Shinichi, đau tới độ cậu chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
“Đợi tôi làm xong, đến mai cậu có thể gặp Eva.”
“Họa điên mới tin cậu!”
“Tin hay không tùy cậu.” Akinobu chỉ đơn giản cởi khóa, vật cứng nóng hừng hực kia hiên ngang trong không khí, chưa chờ Shinichi kịp phản ứng lại, đầu đỉnh đã để ngay lối vào.
Tận dụng cơ hội Akinobu thả lỏng tay cậu, Shinichi rướn thân trên chuẩn bị đứng lên, song lại không liệu được rằng hai mông bị thô bạo nắm lấy, mạnh mẽ bị tách ra đến cực hạn.
“Aaaaaaaa ——” Shinichi níu chặt drap giường, Akinobu đã thúc mạnh vào, vách ruột bỗng nhiên bị bành giãn, bám dính thứ thẳng cứng của Akinobu, mãi đến tận khi hai rìa khóa quần Tây quệt qua gò mông cậu, đối phương mới dừng lại bất ngờ.
Shinichi thở hồng hộc, đau quá tới nỗi mồ hôi lạnh rỉn đầm đìa.
“Chặt thế này, xem ra đúng thật là hắn chưa tiến vào.” Bàn tay Akinobu xoa nắn hai phiến mông Shinichi, ngón tay miết miết qua vị trí kết hợp của hai người.
“Mẹ —— huyên thuyên cái của nợ gì thế!”
“Tôi đang nói về Ares Helsing.”
Lòng Shinichi giật nảy, “Ares? Hắn đến hồi nào?”
Akinobu lại bất thình lình đâm rút, vách ruột không kịp co ép lại liền ri rỉ chảy máu, “Cậu cho rằng ai đã cởi hết quần áo cậu?”
“Không có khả năng! Tôi… căn bản đâu có gặp hắn…” Shinichi chật vật lầm rầm qua kẽ răng những chữ này.
Tay Akinobu giữ chặt thắt lưng Shinichi, lui ra gần như toàn bộ chính y rồi ngay tại khắc cuối đột nhiên đâm mạnh vào, túi nang nơi gốc dưới hung hăng đập vào khe đùi cậu, nếu không phải đối phương đã cố định thắt lưng cho cậu, Shinichi phỏng đoán chính cậu khéo khi sẽ bị húc đi mất.
“Dấu vết trên thân thể cậu cũng không phải của tôi.” Akinobu cứ thế mà đưa đẩy, dịch thể kéo ra theo mỗi lần lui rút khiến cho cửa vào bị mở rộng tột đỉnh của Shinichi lây dính cả một vẻ sắc tình kỳ diệu.
Thân mình Shinichi bởi sự xâm phạm của Akinobu mà lăn lộn trên giường, drap giường cậu bấu chặt trong tay bị túm kéo nhàu nhĩ khó có thể tả.
Bên ngoài phòng, Kenwa đi ngang qua, nghe tiếng khung giường cành cạch, trong lòng âm thầm cảm thán, ôi Kobayakawa đáng thương…
“Đóng cửa lại!” Tiếng nói áp bách của Akinobu lọt vào tai Kenwa, hắn đành chép chép miệng, kéo lại cánh cửa đã bị đá văng lúc trước, khóa cửa hình như tiêu rồi, hắn lạch cạch chỉnh suốt một hồi mà vẫn không xong.
“Ogata… Ogata Kenwa… Cậu mau lôi tên này đi đi!” Shinichi cũng đồng thời cố rống lớn.
. / .
1. Tam giác định vị
tức là Hệ thống định vị toàn cầu GPS (Global Positioning System).
Hệ thống định vị toàn cầu là hệ thống xác định vị trí dựa trên vị trí của các vệ tinh nhân tạo, do Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ thiết kế, xây dựng, vận hành và quản lý. Trong cùng một thời điểm, tọa độ của một điểm trên mặt đất sẽ được xác định nếu xác định được khoảng cách từ điểm đó đến ít nhất ba vệ tinh. Tuy được quản lý bởi Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ, chính phủ Hoa Kỳ cho phép mọi người trên thế giới sử dụng một số chức năng của GPS miễn phí, bất kể quốc tịch nào.
Lý do Akinobu gọi nó là ‘tam giác định vị’ là bởi nguyên lý hoạt động của nó hính xác giống như tam giác truyền thống. Nếu cần phải xác định vị trí của ai trên bản đồ, đầu tiên họ cần để có thể tìm thấy ít nhất là ba điểm mà họ nhận ra trong thế giới thực, và xác định vị trí của họ trên bản đồ. Sau đó, họ có thể đo lường, sử dụng một la bàn, các nhóm đó sẽ là cần thiết để đưa họ từ quan điểm trên bản đồ đến vị trí hiện tại của họ. Một đường sau đó được rút ra từ mỗi trong ba điểm, và nơi ba dòng đáp ứng là nơi họ đang ở trên bản đồ.
nếu muốn hiểu hơn thì cứ thế search tên là ra :”Đ bài viết nào cũng đầy đủ hết đó.