“Thôi đê, anh ngay cả nhãn hiệu mình mặc là gì cũng cóc biết, cái áo này á~ dám khẳng định không phải anh mua, em lại thích mua Armani cho anh, thế nên nó chắc chắn là do cô nào tặng anh rồi.” Giọng Eva càng lúc càng đắc ý.
Shinichi thở dài sườn sượt, áo này đâu phải cô nào tặng, là cậu tiện tay lấy nó từ chỗ một anh nào mà.
“Eva, em thảnh thơi đến vậy chi bằng tĩnh dưỡng tôn tốt đi cho rồi, anh thấy bảo phụ nữ đẻ xong dáng người móp méo lắm đó, em nên dành nhiều thời gian để ngẫm nghĩ cách sau này giảm béo đi là vừa.”
Đầu gối Eva hung hăng húc vào chân Shinichi, đoạn nghênh ngang rời phòng, phút cuối còn không quên quay đầu đá xoáy thêm một câu nữa, “Anh dám cư xử thế với em, cứ chờ tới lúc em phát hiện cô nàng đó là ai đi, em ứ có cho cô nàng sống sung sướng được đâu nhá.”
Shinichi nhún vai phớt lờ, tiếc quá, Saionji Akinobu là đàn ông cơ em ạ…
Vì tháng sau phải ra quân cho giải Washington nên Shinichi đã phải bắt đầu điều hòa tâm lý của cậu.
Một ngày tập luyện lúc sắp tan, cả huấn luyện viên lẫn Andre đều bày vẻ hân hoan lắm.
“Shinichi! Chỉ cần cháu cứ duy trì tinh thần như này thì tháng tới, Hawk Mel cũng không phải đối thủ của cháu!”
Shinichi cười cười, thì ra bắn súng có quan hệ mật thiết ra phết với tâm trạng ghê ta. Chuyện của Eva đã dứt điểm mà Akinobu cũng không bị việc gì, bệnh tình bố cũng coi như ổn định, lòng mình vốn cũng không phải có quá nhiều băn khoăn, hết thảy đều giúp cho ngón tay cầm súng càng thêm ổn định.
Bên ngoài sân bắn cách không xa cũng có vài người đang bắn, chỗ đó vốn không phải nơi tập luyện của vận động viên chuyên nghiệp.
Nheo mắt, Shinichi cứ cảm giác sao cái cô cao cao đội mũ lưỡi trai đang cầm súng kia nhìn kiểu gì cũng thấy giống Amanda thế nhỉ. Vì thế cậu chào hỏi với huấn luyện viên xong liền đi qua bên sân nọ.
Cậu bước tới sau cô, mỉm cười nhìn tư thế cô bắn.
“Ừm, góc độ vai và tay đẹp lắm, nhưng mà vị trí của cổ và báng súng chưa đúng này.”
Amanda ngoái lại, vừa thấy Shinichi liền bật cười, “Ôi chao, sao em lại quên chứ, anh Kobayakawa tập luyện trong này mà, biết thế em đã nhờ anh đến dạy chúng em cho rồi, khi không lại mắc công làm trò xấu hổ.”
“‘Chúng em’?” Shinichi nhướn mày.
Bên cạnh Amanda lúc này đi tới một thanh niên cao ráo, chìa tay với Shinichi, “Xin chào cậu Kobayakawa, không biết cậu còn nhớ tôi không nhỉ?”
Shinichi nhìn sang người thanh niên dung mạo đẹp đẽ lịch thiệp này, mỗi một đường nét đều tinh tế, mềm mại mà không quá bén nhọn, “Đương nhiên tôi nhớ anh mà, lần trước quên không hỏi tên anh, phải cảm ơn anh đã giúp đỡ Amanda, thực chất tôi dở việc an ủi phụ nữ lắm!”
“Tôi là Abel Kerenann.” Nụ cười đối phương cũng thật nho nhã, khiến cho người ta cứ muốn được ngắm đi ngắm lại hoài.
Amanda đứng cạnh cũng giải thích thêm, “Abel có một nửa dòng máu Anh đó, trông phong độ quý tộc lắm phải không?”
“Ừ.” Shinichi gật gật, “Anh Kerenann là người mẫu à?”
“Là người mẫu tầm cỡ nữa là đằng khác. Từ năm ngoái em đã muốn hợp tác với anh ấy rồi, có điều anh ấy bận quá đi. Mãi tận hai tuần trước em mới chính thức ký được với anh ấy chứ.” Amanda nhắc tới Abel Kerenann, trên mặt không giấu nổi vẻ tâm đắc.
“Bỏ qua vấn đề này đi, hai hôm trước Amanda nhận tham gia một buổi tiệc bắn với mấy nhà thiết kế nữa, cô ấy không muốn mất mặt nên gọi tôi cùng đi tập.” Kerenann lại trưng ra nụ cười mê đảo chúng sinh, “Hiềm nỗi tôi chỉ rành về sàn T thôi chứ nào có phải bắn biếc.”
“Nhưng mà giờ chúng ta có thầy giáo ngầu rồi nè!” Amanda phấn khởi, “Em không muốn mất hình tượng trước mặt nhóm nhà thiết kế đâu, Kobayakawa anh cứu em với!”
“Hôm nay không được.” Shinichi cười cười, “Sắp tối đến nơi, tầm nhìn cũng không thích hợp để tập luyện nữa, mai là thứ sáu, anh chỉ phải tập nửa ngày thôi, từ hai giờ đến bốn giờ chiều Amanda có rỗi không?”
“À, thì giờ thời gian của em cũng dành cho đây hết chứ đâu.” Cô bỏ khẩu súng trên tay xuống, đoạn nhíu mày sang Kerenann bảo, “Ngày mai anh cũng phải đến đi.”
“Tôi? Amanda, cô có cậu Kobayakawa trợ giúp rồi…” Kerenann lấy làm khó xử, biểu cảm này kết hợp với đường nét của y càng dặm thêm cả một vẻ phong tình khác.
“Anh chớ quên tính tình mấy nhà thiết kế đó như nào, đều là nhân vật tên tuổi cả, rồi anh cũng phải gặp gỡ bọn họ thôi.” Amanda quẳng ánh mắt buồn cười qua hắn.
“Được rồi, vậy tôi phải gọi điện cho Lydia.” Lydia vẻ chừng là người yêu sống cùng Kerenann, cả hai đều trình diễn sàn T, suốt ngày phải bay nơi này diễn đằng nọ, rất hiếm khi được ở bên nhau.
Ngày hôm sau, Shinichi vừa hoàn thành xong buổi tập nữa ngày đã thấy ngay Amanda và cả Kerenann vận đồ thể thao màu lam đang đi về phía cậu. Dưới nắng, Shinichi bỗng nảy sinh một ảo ảnh, Kerenann tựa thể một vị thần chầm chậm bước lên từ dưới lòng đại dương, khiến người người phải tôn thờ và tín ngưỡng. Chắc hẳn hắn nổi tiếng được trên sàn T chính là bởi thứ khí chất riêng biệt này ấy nhỉ.
Khả năng tiếp thu của Amanda thực mau lẹ, Shinichi chỉ phải sửa mấy tư thế sai cho cô, cô đã tiến bộ thần tốc, mười đĩa bay đã có thể trúng năm. Trái lại, Kerenann vẫn dựa trên lan can nãy giờ, theo dõi bọn cậu, chốc chốc lại quay mặt vươn tay lên, tia nắng chảy xuyên qua những kẽ ngón, như thể đến cả da thịt cũng phát màu trong suốt.
Shinichi bởi một khoảnh khắc ấy mà thất thần.
Không phải vì Kerenann quá đẹp, mà là vì bất giác cậu lại nhớ lại khoảng thời gian đã từ lâu lắm trước kia, mình ngồi tại vị trí kín kẽ nhất của xe bus, hoa anh đào chao nghiêng ngoài cửa sổ, ngay tại khi cậu nghĩ rằng những năm tháng cuộc đời sẽ mãi luôn yên ả như vậy, Saionji Akinobu cứ thế mà tiến vào.
Cậu đã từng chống cự y, song cậu không thể phủ nhận, mỗi một lần cậu vô tình nhớ lại cái phút giây đó, biểu tình của Akinobu, dáng dấp đi lên xe của Akinobu, thì ra bản thân cậu lại nhớ sâu sắc đến ngần này.
“Kobayakawa! Kobayakawa!” Amanda chọc chọc Shinichi, “Đừng thế chớ? Anh cũng bị Kerenann bắt làm tù binh rồi à? Nếu để Woolf biết nhỡ lại tìm đến đòi giết em thì chết…”
“Không phải…” Shinichi buồn cười lắc đầu.
“Cậu Kobayakawa chỉ sợ là đang nhớ lại chuyện gì đó từ lâu lắm nhỉ?” Kerenann đi tới, cách Shinichi độ chừng chưa đến nửa meter thì dừng lại, “Nhìn dáng bắn của cậu là biết, cậu là tuýp người chỉ tập trung cho mục tiêu bản thân mà thôi. Trừ cái mục tiêu ấy, cậu sẽ không bị điều gì khác đả động, lại càng miễn nói một gã như tôi.”
“Ha ha…” Shinichi bẽn lẽn cười cười.
“Vậy, giờ cậu có thể hướng dẫn tôi được không?” Kerenann từ tốn lên đạn, đoạn giương súng lên, “Tôi nghĩ tư thế của tôi chắc không vấn đề gì, thế mà không biết vì sao, cuối cùng tôi vẫn không thể bắn trúng đích.”
Shinichi đứng không xa lắm quan sát hắn, tư thế quả thực rất chuẩn, “Hẳn là vấn đề nằm ở ước lượng khoảng cách với mục tiêu, anh Kerenann chắc cũng không thường xuyên chơi bộ môn này nhỉ?”
Đối phương lại mỉm cười, cười đến độ ánh nắng cũng phải chuyển dời góc rơi, “Tôi thích cưỡi ngựa.”
“À.” Shinichi bước tới đằng sau, hai tay vòng qua vai hắn, ngón tay móc ***g vào ngón tay đối phương, “Bây giờ đường mắt của anh hãy xuyên thấu qua chuẩn tâm, sau đó từ từ đợi mục tiêu của anh xuất hiện.”
Chớp nhoáng một đĩa bay phóng vút vào không trung, Shinichi di chuyển tay Kerenann lia theo chiếc đĩa, và rồi không rõ tự khi nào, Shinichi bỗng nhiên bóp cò súng, vật bay trên bầu trời nọ vang lên tiếng bị bắn vỡ.
Shinichi rời vai hắn ra, mà đối phương thì hẵng còn ngây ngẩn như vẫn chưa tin nổi rằng mình đã bắn trúng.
“Sao lại… làm được?”
“Ừm.” Shinichi cười cười, ngón tay chỉ lên không trung, “Khi đường mắt anh xuyên thấu chuẩn tâm, anh có thể đuổi theo mục tiêu của anh, và khi anh đã bắt kịp nó thì đừng do dự, cứ thế mà bóp cò là sẽ được thôi.”
“Wa…” Kerenann cười lớn, “Cái này sợ rằng là thiên phú rồi, một loại thiên phú gọi là ‘tuyệt đối không do dự’.”
Đúng lúc này, Amanda đang đứng xem bên khán đài bất chợt kêu váng, “Akinobu, anh tới đấy à!”
Cái tên ấy khiến cho cơ thể Shinichi cứng đơ, cậu chậm rãi xoay người lại liền thấy Akinobu đang đứng cách không xa lắm, dưới bóng râm lại mang theo một cảm giác huyền bí vô phương thấu hiểu.
“Lâu không gặp, Kobayakawa.” Giọng y vẫn như cũ, lịch sự chìa tay đến, song Shinichi có thể cảm nhận rành rành ngón cái y khẽ vuốt qua mu bàn tay cậu.
“Ừm, lâu không gặp.” Nào có lâu? Mới hôm trước…
“Hôm nay cám ơn anh nhiều nha, Shinichi!” Amanda cười như hoa nở, khoác tay Akinobu rồi ra về.
Shinichi lay lay đầu, nhìn sang Kerenann, “Bà chủ của anh về rồi đấy, anh được giải thoát rồi.”
Nhưng cậu lại không ngờ, Kerenann tiếp tục một lần nữa nhấc súng lên, đã vậy còn quay đầu vẽ ra một nụ cười làm người ta khó lòng cự tuyệt cho nổi, “Thêm lần nữa được không? Tôi rất muốn tìm lại cảm giác ban nãy.”
Shinichi bèn ngó đồng hồ, phải hơn mười phút nữa mới đến bốn giờ, “Cũng được, chúng ta có thể tập thêm vài lần nữa, anh vẫn muốn tôi hướng dẫn cho anh chứ?”
“Đương nhiên.” Vành môi đối phương loang hé ra dưới sắc nắng ảo nhạt.
Sau khi tạm biệt Kerenann rồi, Shinichi liền trở về nhà, chớm mở cửa đã thấy Eva kiểu đã sẵn sàng đón chờ ngồi tò tò ở sofa, trên tay còn cuộn một tờ báo.
“Sao thế hở? Nữ hoàng?” Shinichi nín cười lôi một chai nước khoáng ra từ tủ lạnh, sau rồi đi tới ngồi cạnh cô.
“Anh dám bên ngoài…!” Eva vạch toang một mục báo ra trước mặt cậu, trên đó ấy thế mà lại là ảnh chụp cảnh cậu hướng dẫn Kerenann tầm chiều nay, tại góc chụp mà thoạt nhìn cứ như đang ôm ôm ấp ấp.
“Chụp đẹp thế ~” Shinichi giằng tờ báo qua, “Để anh coi viết gì nào ~”
“Ê, anh không thấy em đang giận sao?”
“Em có giận á, anh thấy miệng em còn đang run run kìa, rõ ràng muốn cười mà gắng gượng nhịn cười thì có.” Shinichi thờ ơ nhấc chân lên vắt chéo, “Tin lá cải rõ là nhiều, cả Shuusuke cũng chả thèm đoái hoài thì tiểu thư Woolf chả lẽ lại nghĩ nó là thật ư?”
“Gì chớ ~~~” Eva chóp chép miệng, “Em đang nghĩ anh với Kerenann có gì đó thiệt nè… Giả dụ là đàn ông, vậy có thể giải thích sao cái dấu hun trên cổ anh là sẫm màu với to như thế á!”
“Này này, thôi ngay đi cô, không tốt cho thai nghén đâu.” Shinichi buồn cười huých vai sang Eva, kế tiếp cầm tờ báo về phòng thưởng thức chậm rãi.