Đế Quốc Bóng Tối

Chương 40




Nước bọt không thể nuốt xuống cổ họng, chảy dọc theo mép, mà Akinobu vẫn thỏa mãn không đủ tiếp tục xâm lăng chiếm đoạt vòm miệng cậu.

Bàn tay y xoa vuốt bên thắt lưng Shinichi, lực độ kia khiến cho Shinichi thật lòng nghĩ rằng y muốn móc xương móc cốt cậu ra khỏi thân xác. Rồi thì, y cũng chịu rời đi môi cậu, hôn vun vụn khe khẽ xuống cằm.

Không khí cuối cùng cũng ồ được vào ngay tại thời điểm cậu tí thì mất mạng đến nơi, hít lấy hít để, Shinichi giận dữ gằn, “Saionji Akinobu, tôi khuyên cậu dừng lại ngay trước khi quá đáng quá!”

“Quá đáng nghĩa là như nào?” Âm thanh khóa quần bị kéo cứ như cắt xước bầu không khí, rẹt một tiếng thôi, quần bò đã bị tụt xuống tận đầu gối rồi, Shinichi sống chết đá đá, Akinobu liền trực tiếp tháo cả dây thắt lưng, luồn qua áo sơmi thắt ở đầu giường.

“Cậu mà dám… Cậu mà dám…” Shinichi cảm giác ngay cả khả năng sắp xếp từ ngữ của cậu cũng đều đã bị thất lạc.

Akinobu nhìn đến gương mặt nghẹn đỏ của cậu mà rằng, “Cậu có thể kêu lớn lên, nhất định có khách nghe thấy, họ sẽ gọi 911 ngay hoặc là gọi quản lý khách sạn. Như vậy, sự kiện đánh bom của Manchester rất nhanh sẽ được thay bằng Một chủ tịch tập đoàn nào đó giở trò đồi bại với một thanh niên Nhật kiều, một cái title không tồi đấy chứ nhỉ.”

Một khắc ấy, Shinichi giãy lộn lên đến cả giường cũng phải kêu cọt kẹt, “Cậu rốt cuộc phát điên cái gì thế hả ——”

Chóp mũi Akinobu nhoáng cái đã sát kề xuống sống mũi Shinichi, cậu gần như có thể thấm tháp được thanh âm của y phun ra từ những kẽ răng lên tiếng, “Nếu như này đã coi là phát điên, vậy thì tôi đã điên rất nhiều năm rồi!”

Shinichi hít một hơi thật mạnh, cậu càng giãy giụa lại càng cọ đến cái bộ vị nguy hiểm nhất kia của đối phương, cách qua tầng vải, cậu vẫn sờ sờ cảm thụ được cái thứ đang trong trạng thái “lớn mạnh” kinh khủng khiến cho người ta phải sợ run lên.

“Hnnnnnn ——” Cậu cơ hồ hét tướng kinh hãi, Akinobu thô bạo cắn lấy điểm nhô trên khung ngực cậu, liếm láp, thẳng đến khi chúng run rẩy trong không khí.

Môi lưỡi tràn trề ý tứ cướp đoạt ngoằn ngoèo xuống dưới, trườn đến đâu, toàn bộ máu thịt của Shinichi dường như đều bị đối phương ăn sống đến đấy.

Cả thân thể cậu co rụt lại, trong khi Akinobu cứ thế mà công khai vùi đầu vào giữa hai chân Shinichi.

Không cần nghĩ cậu cũng thừa hiểu, vị thiên chi kiêu tử này chưa từng có đi lấy lòng bất luận ai khác, cho nên thời điểm khi cái đỉnh chóp bấy yếu của cậu bị y ngậm trong mồm, cảm giác kinh hoảng bởi đầu răng khiêu khích khiến Shinichi nắm chặt tay gắt gao nhắm nghiền mắt lại, chỉ sợ đối phương sơ sảy mà cắn xuống.

Thế nhưng lưỡi Akinobu lại dịu dàng đến khôn tưởng, những sợi tóc lỉa chỉa liên tục quẹt qua đùi Shinichi, động tác mút nhả đánh run lên từng thớ tế bào trong cậu.

Shinichi rướn sức thở hồng hộc, ngay tại lúc lưỡi Akinobu móc qua khe hở đỉnh linh khẩu của cậu, cậu không cách nào nén nhịn được nữa, trút hết ra.

Giây lát thất thần, cậu ngơ ngác nhìn lên trần nhà chao đảo, chừng như chớp ngay tại khắc ấy, Akinobu mạnh mẽ gập chân cậu lên, áp đến trước ngực.

“Ah ——” Shinichi không kịp phản ứng mà khẽ rên lên, rõ ràng phát giác cái chỗ riêng tư của cậu không hề được che đậy mà bị bại lộ ra trước mắt Akinobu một cách sỗ sàng. Cậu liều mạng muốn khép chân, song hai tay Akinobu lại chỉ xê dịch lên đằng trước đã kéo ngay mắt cá chân cậu vắt lên vai rồi.

“Saionji! Saionji!” Shinichi run lẩy bẩy, mắt chạm đến thứ đó của Akinobu đã phủ kín gân xanh, màu sắc đã ngả sẫm, cái giây ấy còn khủng khiếp hơn ngày tận thế gấp cả trăm lần.

Shinichi giằng giãy cổ tay cậu, khung giường cành cạch vang lên những tiếng vang, cậu giương mắt thấy Akinobu bôi thứ dịch nhầy vừa rồi cậu vừa tiết ra lên cái đó, đầu đỉnh nơi đó đặt trên lối vào của cậu, Shinichi thở mạnh bàng hoàng, nhắm mắt quay mặt đi hướng khác, “Cậu bắn chết tôi đi!”

Akinobu im lặng, đột ngột tiến thẳng, đưa đầu đỉnh đi vào, chớp nhoáng cả người Shinichi như bị viên đạn xuyên thủng.

“Ha ——” Tiếng thở hắt nọ dật ra từ cổ họng Akinobu, trong khoảnh khắc mà Shinichi thít chặt, thiếu chút nữa thì y đã không kiềm chế được dục vọng của mình.

Shinichi cảm thấy thân thể đã bị đẩy dồn đến cực hạn rồi, “Tôi đã nói cậu bắn chết tôi đi cơ mà!” Thứ đó của Akinobu đáng sợ quá, cậu không có khả năng tiếp nhận được đâu!

“Thả lỏng.” Câu nói của Akinobu như là gằn ra, Shinichi vừa mở mắt liền đối diện với ánh mắt phía trước cậu, đắm say phủ mờ khiến con tim không khỏi đập loạn lên, giọt mồ hôi dọc theo thái dương chảy xuống, chẳng những tuấn mỹ mà còn vây dính cả vài phần mùi vị đậm tình.

Từ góc độ này, Shinichi có thể tinh tường nhìn thấy cái nơi cậu và Akinobu đang kết nối, cậu vừa giận dữ vừa xấu hổ lại vừa hồi hộp. Càng khủng khiếp hơn, Shinichi hiểu, Akinobu vẫn còn chưa trọn vẹn tiến vào, mà y tuyệt đối sẽ không buông tha chỉ vì những lời cầu xin của cậu.

Đúng lúc ấy, có tiếng gõ cửa vang lên, rất nhẹ rất nhẹ.

Shinichi gần như mừng rỡ mà nhìn Akinobu, ý nói: “Thấy chưa có người đến đấy, cậu mau dừng lại đi.”

Có điều Akinobu lại không hề kiêng nể mà tiếp tục dấn sâu vào, Shinichi há to miệng cũng không dám kêu, bàn tay co cụm chặt chẽ cảm nhận vách ruột đã chạm đỉnh giới hạn rồi, tựa hồ tức khắc sẽ bị rách tung ra.

Một tờ báo tối được đẩy vào từ dưới khe cửa, Shinichi chợt nhớ ra sau vụ nổ bom hồi chiều, báo tối trong ngày đã được bán hết veo, mà Shinichi đã từng dặn khách sạn, vô luận muộn thế nào, cứ có được báo tối thì phải lập tức mang đến đây.

Bóng người nháng qua khe cửa, Shinichi biết nhân viên khách sạn đã đi rồi, cậu quay đầu lại hung hăng trừng trộ với Akinobu, bất đắc dĩ đối phương lại nhoài nghiêng thân mình xuống, động tác này khiến cho khoảng dính giữa cả hai càng thêm sít chặt, sự cọ xát bé nhỏ ấy làm Shinichi suýt thì thét dội lên, tiếc thay lại bị nụ hôn của Akinobu nuốt chửng hết.

Hồi chốc môi Akinobu rời khỏi, thứ đó của y cũng theo đó mà rút ra, trả lại trống rỗng cho lối giữa bị khai mở trong chốc lát, đoạn y lại tiếp tục thúc vào, đưa đẩy không ngừng, Shinichi cảm giác đối phương tựa hồ muốn kéo rút cả vách ruột cậu ra, cậu vừa lo sợ lại vừa đau đớn.

Rồi lại ngay lúc ấy, điện thoại bên gối ré lên, Shinichi ngoảnh qua nhìn, trên màn hình dãy số của nhân viên FBI Monica biểu thị, cậu quay qua nhìn Akinobu, đối phương hạ thấp đầu, ánh mắt bị sợi tóc che khuất, Shinichi chỉ trông được khóe môi y vẽ ra một tia cười lạnh nhạt, “Cho cậu một cơ hội cầu cứu.”

Akinobu duỗi tay ra, mở điện thoại, đặt ở cạnh gối Shinichi, cậu mù mờ nhìn y, bên tai có tiếng Monica truyền tới, “Cậu Kobayakawa, xin lỗi khuya như này rồi mà vẫn còn quấy rầy cậu. Tôi muốn hỏi dạo gần đây Ares có gửi gì cho cậu nữa không?”

Shinichi vừa chực hé miệng trả lời, Akinobu lại đột nhiên đâm rút, túi nang chỗ đó mạnh bạo va đập trên gò mông cậu, đau tới độ mồ hôi lạnh rỉn đầy trán Shinichi.

“Không có.” Cậu cắn răng đáp.

“Thế thôi, thế nếu hắn có lại gửi cho cậu bất cứ thứ gì…” Câu nói của Monica lại không khác gì một trận hành hạ với Shinichi cả.

Ngay tại giây phút Akinobu bất thình lình va chạm, Shinichi chỉ có thể nhận biết máu toàn cơ thể đang rần rật tuôn về một nơi đó mà thôi, nếu không cắn chặt khớp hàm, chỉ sợ cậu sẽ kêu to lên mất.

Còn Akinobu thì cứ như ác quỷ, va chạm điên cuồng, thậm chí Shinichi có thể nhận ra máu đang chảy tràn xuống đùi cậu. Bên tai cậu chỉ còn tồn tại âm thanh ma sát của nệm chăn, rút mòn hơi sức, cậu dùng tất thảy khí lực cuối cùng mà bảo, “Cô yên tâm… Tôi sẽ… Nhưng mà giờ tôi mệt lắm…”

“Được rồi. Thật sự xin lỗi vì đã gọi điện đêm hôm như này cho cậu. Chào cậu.”

Tiếng máy bận khiến Shinichi thở phào nhẹ nhõm ra, thì lại ngay lúc ấy, Akinobu buông cặp chân Shinichi đang khoác trên vai y xuống, nghiêng xuống cơ thể Shinichi, bàn tay xoa bóp bắp chân giúp cậu. Shinichi run giọng hỏi, “Tha cho tôi đi… Được không?”

“Nếu tôi buông tha cậu rồi, thì ai sẽ buông tha tôi?” Akinobu lệch đi tầm đầu, trên nét mặt y gồm cả *** và sầu muộn trộn lẫn, phần eo lại xâm lấn, thúc vào vị trí mẫn cảm nhất trong Shinichi, lại một cuộc đưa đẩy đến tan đất sập trời, Shinichi vô phương dằn nín cho nổi mà thở gấp gáp, tiếng rên vuột ra ri rỉ từ cổ họng giục cho cái người đang tàn nhẫn kia càng thêm khùng điên.

Đớn đau lẫn khoái cảm hỗn loạn ùa ập, hút toàn bộ suy nghĩ của Shinichi bay biến khỏi thế giới.

Một lần thúc vào cạn sức, Shinichi ngửa cong cổ, cảm giác một luồng nóng cháy dội vào bên trong thân xác cậu, tiếng gầm nhẹ của Akinobu cũng men theo dây thần kinh thính giác cậu mà trôi vào sâu thẳm tâm can.

Cảm giác Akinobu phủ lên trên người mình, Shinichi nhắm lại hai mắt.

Khi ánh nắng mặt trời rẽ qua lớp rèm mà chảy rơi vào căn phòng ngủ, hai hàng lông mày Shinichi khẽ chau lại, cổ họng cậu buốt đến khó chịu tựa thể bị mất nước. Nâng tay muốn đi xoa xoa cổ họng song khớp vai lại đau đến nỗi không giơ lên nổi.

Thoáng chốc, cậu nhớ ra…

Hệt như muốn nghiệm chứng tính chân thật của ký ức, Shinichi nhấc chân lên nhìn, thế nhưng điều mà cậu nhận được lại chỉ có cơn đau nhức ê ẩm, thậm chí cả cơn đau lan đến từ cái bộ phận không thể khép lại nọ.

Cậu bặm chặt răng, dáo dác phóng mắt sang bốn phía, liền bắt gặp ngay tên con trai đêm qua cứ như quỷ dữ lúc này đang cầm café trong tay và đọc báo sáng.

Phản ứng đầu tiên của Shinichi chính là bật dậy, hiềm nỗi cơ thể đã bị mất sức quá mức, cậu ngã nhào từ trên giường xuống. Run rẩy, cậu trông thấy khẩu súng lục trên tủ đầu giường, thế là chộp luôn nó chĩa thẳng về phía người con trai kia.

“Thằng khốn nạn! Cậu đã làm gì tôi hả!” Shinichi rống tướng lên bằng chất giọng khản đặc.

“Làm việc mà từ bốn năm trước tôi đã muốn làm.” Akinobu bỏ tách café xuống, thong thả gấp tờ báo lại, động tác thanh lịch đến độ làm cơn giận của Shinichi bùng lên càng không thể át.

Cậu mở chốt súng, tiếng lên đạn bật lên đặc biệt rõ rệt.

“Hiện tại khoảng cách giữa tôi và cậu còn chưa được 5m, tôi tin cậu tuyệt nhiên có thể bắn trúng.” Akinobu chậm rãi đứng dậy, bước về phía Shinichi, “Cậu muốn bắn ở đâu nào? Họng? Tim? Hay là đầu?”

“Mẹ nhà cậu, cấm có được tiến lên nữa!” Nòng súng của Shinichi run lên bần bật.

“Vì điều gì mà không được tiến lên?” Akinobu đi đến bên giường, tại trước mặt Shinichi mà ngồi xuống, thân thể cúi về đằng trước, vòm ngực cứ thế mà dính trên nòng súng.

“Cậu cho rằng tôi sẽ không dám bắn cậu ư?” Shinichi trợn trừng.

“Cậu nói nhiều làm gì.” Ngón cái Akinobu móc vào tay cậu, “Cứ trực tiếp bóp cò đi chẳng phải là xong à?”

Âm hưởng cò súng bị kéo cắt nát bấy hết thảy dây thần kinh Shinichi, cậu chuyển mạnh súng sang hướng khác, viên đạn găm vào vai Akinobu, máu từ vết thương nhuộm ran ra lớp áo sơmi trắng ngần.

Shinichi mở lớn mắt toan vươn tay đi bịt vết thương cho Akinobu, thế mà cổ tay lại bị túm lại.

Cứ như không có cảm giác đau đớn gì, Akinobu chỉ chùng giọng bảo, “Cậu bắn trật.”

Shinichi cắn răng nhìn y, “Chẳng lẽ tôi bắn trúng mới tốt?

“Tôi đã cho cậu ba cơ hội, Shinichi.” Akinobu lắc đầu.

“Ba cơ hội?”

“Lần đầu tiên, khi nhân viên khách sạn tới giao báo, cậu có thể kêu cứu, nhưng cậu lại không dám thốt ra bất cứ tiếng nào. Lần thứ hai, khi Monica gọi điện, cậu cũng có thể báo với cô ta, FBI sẽ liên lạc cho cảnh sát địa phương đến nhanh lắm, nhanh lắm.”

“Đó là bởi vì…”

“Bởi vì lòng tự trọng không cho phép cậu để người ta thấy cảnh cậu bị cưỡng bức sao? Hay là vì cậu nghĩ cậu có thể tự mình thoát khỏi tôi được? Hay là vì cậu sợ dòng title —— Scandal giữa quán quân môn bắn súng và một chủ tịch tập đoàn?”

Shinichi sửng sốt, không đáp một câu.

“Cậu chính xác sợ rằng tôi sẽ bị đụng chạm, cậu sợ rằng tôi bị xét xử, cậu sợ rằng tôi sẽ thân bại danh liệt.” Akinobu từ từ buông lỏng tay Shinichi ra, nhặt lên khẩu súng lục đánh rơi trên nền nhà, đưa tới trước mặt cậu, “Nếu tối qua lý do cậu không kêu cứu là do cậu thương hại tôi hoặc là cậu lo lắng tôn nghiêm cậu bị hao tổn, tôi cũng cho cậu cơ hội báo thù đây. Nếu cậu hận tôi, sao lại không dứt khoát giết chết tôi đi?”

Shinichi không nói gì, chỉ im lìm giống như đã vượt qua cả một thế kỷ đằng đẵng.

Cậu ấn đầu xuống giữa hai chân cậu, không dám ngước lên nhìn mặt Akinobu.

“Nếu tôi kêu cứu thật thì sao đây? Nếu cậu bị xét xử thật thì sao đây? Nếu cậu vì thế mà bị thân bại danh liệt thì sao đây?”

Akinobu không trả lời.

“Nếu tôi nổ súng lấy mạng cậu thật thì sao đây?

Akinobu vẫn không trả lời.

“Nếu canh bạc này cậu thua trắng thì phải sao đây?”

Akinobu vẫn lặng yên như cũ, xoải vòng tay ôm lấy Shinichi vào lòng.

Thương tích tồn tại trên bả vai, dòng chất lỏng ấm nồng rỉ rắt chảy xuống, chạm đến trên mặt Shinichi thì đọng lại.