Đến khi từ phòng bệnh của Eva trở về khách sạn, đồng hồ đã điểm kim qua con số chín rồi.
Bởi vết thương trên tay nên Eva phải điều dưỡng một tháng trở lên, vả lại ba cô còn vừa mất, để lại một số lượng tài sản đáng kể cùng sản nghiệp làm ăn cần quản lý, thế đồng nghĩa rằng giải vô địch bắn súng tổ chức ở Thuỵ Điển tới đây, e là Shinichi sẽ phải chiến đấu một mình.
Cậu cảm thấy cơn mệt mỏi nặn nhào toàn thân cậu, sau khi nhận vé máy bay bay về New York ngày mốt ở sảnh khách sạn xong, cậu bước vào thang máy, mặt tường kim loại phản chiếu loại sự rã rời hiển lộ trên cậu, khi rê chân tại tấm thảm trải dọc hành lang thậm chí còn mơ mơ một loại hư vô không trọng lượng nữa.
Mở cửa, vào phòng, đóng cửa, khoảnh khắc xoay người lại, Shinichi sửng sốt.
Akinobu đang ngồi bên mép giường Shinichi, drap giường trắng muốt tôn bật lên sắc Tây trang đen thẫm, nút thắt Windsor[1] tao nhã mà chắc chắn dán trước ngực, dải đuôi cravat tuỳ ý thả buông, hai tay y khoanh ra đằng trước nhưng không hề mang thái độ căng thẳng mà trái lại còn rây vài phần thoải mái. Mảng loang tối đen đặc ngoài khung cửa sổ đối lập khiến cho người con trai trước mắt thoạt nhìn cứ như thể Đế vương của bóng đêm, nguy hiểm mà bức bách tột độ.
“Cậu… Vào bằng cách nào?” Shinichi hít mạnh một hơi, quay lưng lại, lấy từ trong tủ lạnh ra một chai nước khoáng rồi dựa cạnh bàn, đưa tầm nhìn về hướng Akinobu.
“Khi mà cậu có đủ tiền, thì có rất nhiều nơi không còn cần cái thứ gọi là ‘chìa khoá’.” Mặt y hơi chếch độ nghiêng sang Shinichi, vài sợi tóc không bay thoát khỏi được lực hút Trái Đất mà rủ xuống, ơ hờ qua đôi mắt y, sau đó hết thảy đều trở lại bình lặng.
“À ——” Shinichi cười nhạt, “Thế ngài Saionji bỏ tiền để vào phòng tôi là có mục đích gì vậy?”
“Xác định cậu có sống sót trở về hay không.”
“Tôi không rõ là còn có chuyện gì có thể làm tôi đột nhiên được các bề trên ưu ái vời đến, hay độc mỗi việc bị đụng mặt cậu mà thôi.” Shinichi đặt chai nước xuống, đi tới bên mép giường, “Còn giờ thì, ngài Saionji, tôi mệt muốn chết, phiền ngài trả lại địa bàn cho tôi được không. Khách sạn còn nhiều phòng trống lắm…” Còn chưa dứt lời, cổ tay Shinichi đã bị đối phương chộp mạnh, vô pháp quẫy khỏi hệt như trong phòng tập kiếm đạo bốn năm về trước, thấm thoắt chưa qua nổi một giây, Shinichi đã bị lôi giật lại, trời đất lộn đảo, đầu cậu bị ấn vùi xuống gối, tay phải bị bẻ gập ra sau lưng.
“Cậu làm gì hả? Thả ra!” Shinichi muốn lật người lại, nhưng đầu gối của Akinobu đã cố định tại eo cậu, cậu không tài nào mà động đậy cho nổi nữa.
Cậu có thể cảm giác được Akinobu khẽ hạ mình xuống, hơi thở nhẹ nhàng vương vấn trong lỗ tai thì thầm, “Có biết sát thủ hôm qua mà cậu truy đuổi tên là Ares Helsing không?”
“Tên nghe cũng kêu phết nhỉ, Helsing… Nghĩa là địa ngục sao?” Shinichi giãy giụa không ngừng, đáng tiếc đổi lại chỉ có tiếng hừ đậm đặc chất cảm kim loại của Akinobu thôi.
“Vậy cậu có biết hắn có thể giết cậu mà căn bản không cần lấy một viên đạn không?” Đầu ngón tay Akinobu di qua gáy Shinichi, “Ví dụ, bẻ gãy chỗ này.”
Thứ áp lực rất nhỏ ngấm vào tri giác Shinichi lại khiến cho cậu hoảng hốt đương di dọc theo cột sống xuống bên hông cậu, “Hoặc là bẻ gãy chỗ này, về sau chỉ sợ cậu phải làm bạn dài dài với xe lăn.”
“Lại hoặc là hắn sẽ xuống tay nương tình chẳng hạn.” Lực cầm tay Shinichi bỗng dưng tăng lớn, “Tay phải của cậu mãi mãi sẽ không thể bóp cò súng được nữa.”
Mồ hôi Shinichi ứa ra, nhưng vẫn không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Sau rồi, sức đè trên người cậu chậm rãi giảm nhẹ, có gì đó mềm mại chạm lên gáy, ngay tức khắc tất cả máu đều dồn về một nơi đó, dường như ngay cả oxy tràn vào buồng phổi cậu cũng ngừng trệ trong một giây.
Người con trai đang đè ấn cậu khẽ khàng thở dài một tiếng, đứng dậy.
Shinichi nhổm người nhìn theo bóng dáng Akinobu đi ra cửa, liền buột miệng hỏi, “Thì sao? Bộ cậu muốn bảo vệ tôi y như bảo vệ phụ nữ chắc? Nhốt tôi tại một địa điểm thật an toàn? Hay là cử người suốt 24/24 phải để mắt tới tôi? Nói cho cậu hay, cho dù tất thảy có quay lại một lần nữa, tôi vẫn sẽ đuổi theo hắn!”
“Tôi quả thực thích cậu.” Bờ vai Akinobu thoáng dừng, “Có điều chưa bao giờ nghĩ sẽ giam nhốt cậu.”
Với điều kiện trước hết là cậu phải biết cách tránh né nguy hiểm.
Shinichi ngồi trên giường, rầu nản thở dài sườn sượt, cắn răng nhìn cánh cửa khép lại theo cánh tay Akinobu.
Thong thả đi ra cửa khách sạn, Akinobu mở cửa xe, ngón tay Kenwa chọc chọc trên vô lăng lái, “Tôi còn tưởng cậu sẽ ở lại nguyên đêm cơ đấy.”
Akinobu không có trả lời, chỉ thắt dây an toàn lại. Thời điểm xe lái đi, y mới chậm rãi lên tiếng, “Cám ơn cậu.”
“Là nói chuyện đã thông tri cho FBI ư?” Kenwa liếc mắt qua Akinobu một cái, “Dù sao mang theo súng phi pháp cũng không nhất thiết bị phạt cấm thi đấu. Cậu ta còn trẻ, cha tôi cũng không hy vọng sự nghiệp thể thao của Kobayakawa-kun gặp trắc trở gì.”
Akinobu không nói gì nữa, tựa vào cửa kính xe, bóng một bên khuôn mặt lãnh đạm lại để lộ ra chút ít đa cảm.
“Thấy bảo Urahara Shi tự sát trong tù.”
“Ừ.” Akinobu nhẹ nhàng đáp.
“Coi như là giải thoát cũng được, đằng nào vợ con hắn cũng không còn trở lại được nữa, với cả toàn bộ mọi chuyện là do thằng em trai Urahara Yuu của hắn làm, thật đúng là châm chọc nhỉ.” Kenwa lướt đường nhìn qua Akinobu.
“Lợi ích và ham muốn đối với nhiều người không hề đáng để vứt bỏ tất cả mọi thứ.”
“Tôi ngỡ khi cậu gặp lại Kobayakawa sẽ khẩn trương vây cậu ta lại trong sự bảo bọc của mình mới đúng chứ.” Kenwa cười cười, dấy lên chút ý vị đồng cảm, “Song giờ thì càng quan tâm cậu lại càng phải làm bộ như phớt lờ, vì cậu không muốn trở thành một Urahara Shi thứ hai.”
“Ska Lucerne được thả rồi, bước tiếp theo của lão ta sợ rằng sẽ là thôn tính sản nghiệp Woolf.”
“Dẫu sao Ukraine cũng là nơi khởi nguồn của vũ khí, đặc biệt phải kể tới trực thăng quân dụng, ráp đặt sơ sơ lại một chút là đã đủ phát huy được sức mạnh lớn hơn nữa, chi phí lắp đặt có khi còn sánh ngang với làm lợi cho quốc gia. Woolf có bí quyết riêng để vận chuyển súng đạn, Ska sẽ không muốn một sự mới mẻ quái gở gì đâu.”
“Vậy còn phải xem xem Eva Woolf sẽ quyết định làm như nào.”
“Chậc, nếu đã thế, cô ta sẽ nhất quyết không chịu giao sản nghiệp của ông bố cho kẻ đã giết bố mình… Một khi đã vậy…” Kenwa thở dài, “Sự tình xem chừng sẽ lằng nhằng lắm…”
“Khả năng rất lớn Ska sẽ lại thuê Shadow ám sát Eva.” Akinobu lia đường nhìn sang Kenwa bên cạnh, “Liên lạc ngay với Louis.”
“Ừ.” Kenwa nhíu mày, “Đối phó với thú dữ ẩn núp trong tàng bóng thì thợ săn mới là chuyên gia được.”
Cùng lúc này, trong một căn phòng của một khách sạn hạng sang, Amanda nhấc điện thoại, ngón tay xoắn dây điện thoại cứ một vòng rồi lại một vòng, giọng nói khẽ khàng mà ẩn chứa vui thích, “Chúc mừng ngài đã được thả, ngài Ska Lucerne.”
“Ah, phải cảm ơn con đã thuê sát thủ Shadow hộ ta, mạng lão Woolf đã không còn rồi, giờ ta đang ngẫm xem phải thu tậu đống cổ phần công ty lão như nào đây.”
“Vậy chúc ngài thành công nhé, thưa cha.”
“Cũng chúc con đêm nay có mộng đẹp, my secret daughter.”
. / .
1. Nút thắt Windsor là kiểu thắt cravar có tên Windsor dành cho những dịp đặc biệt. Điển hình ở nước Anh, nó được đặt theo tên của Công tước Windsor – người đã làm cho nó trở nên phổ biến.
Khi nút thắt hoàn thành có khối lượng đáng kể thì điều này thích hợp hơn để hạn chế việc sử dụng nó đối với các lọai cổ áo có khoảng cách rộng, chẳng hạn như là cổ áo của Ý hoặc Windsor.
Nút thắt này thì rất phức tạp để hòan thành. Nó phải nằm gọn gàng chính xác giữa hai đầu của cổ áo và phải hoàn toàn che được cúc áo trên cùng của áo sơ mi.