Đế Quân

Chương 969: Đại chiến Thanh Mộc




Đánh chết một cao thủ Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu, tốc độ của Thần Dạ càng nhanh hơn, chỉ thoáng chốc đã có thêm vài người chết trong tay hắn.

Nhìn một màn này toàn trường đều yên tĩnh, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thần Dạ đều rét lạnh cả người, người kia thoạt nhìn trẻ tuổi nhưng thủ đoạn lại cay độc như thế.

- Tản ra, đều tản ra, lập tức rời đi nơi này, có bao xa chạy bao xa!

Nghe lời này, vài đạo thân ảnh lập tức bỏ chạy, mà người trong hiện trường đều hiện lên vẻ mặt phức tạp.

Không ai ngờ được đường đường thế lực nhất lưu Bắc Vực như Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu lại bởi vì một người trẻ tuổi lại đưa ra hành động giải tán, nếu truyền ra ngoài ngày sau thế lực cường đại này chỉ sợ khó thể ngẩng đầu gặp người.

Nhưng còn có biện pháp nào, bảo tồn căn cơ mới là trọng yếu, đương nhiên muốn rửa sạch sỉ nhục còn một phương pháp, chính là giết chết đầu sỏ gây nên chuyện này, Thần Dạ!

- Thần Dạ!

Thanh Mộc rống lớn, thân là cao thủ hoàng huyền cửu trọng, dù chưa thể hoàn toàn nắm vững không gian lực trong tay, nhưng muốn sử dụng vẫn có thể tùy tâm sở dục.

Đối phương chỉ bất quá là võ giả hoàng huyền nhị trọng, nhưng mỗi lực không gian lực đến gần hắn đều quỷ dị biến mất không thấy, thủ đoạn phong tỏa đặc hữu của cao thủ hoàng huyền ở trước mặt thanh niên nhân kia hoàn toàn không có chút tác dụng.

Nếu không sao có thể dung tha cho hắn tùy tiện giết người ngay trước mặt mình?

Nghiêng người nhìn cao thủ Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu bỏ chạy xa xa, Thần Dạ hướng một phương hướng thoáng gật đầu, sau đó quay người nhìn Thanh Mộc, cười nói:

- Thanh Mộc tông chủ, tất cả chuyện hôm nay có phải ngươi cảm thấy rất không hài lòng? Nếu như không hài lòng, ta có thể nói cho ngươi biết vì sao kế hoạch mà ngươi cho rằng tuyệt mật như vậy nhưng lại thất bại!

- Bổn tông giết ngươi!

Trong lòng Thanh Mộc tràn ngập lửa giận cùng oán hận đã lên tới tột đỉnh, giờ khắc này khi người của tông môn đã bỏ chạy, trong lòng hắn đã không còn nửa điểm băn khoăn.

- Oanh long!

Trong nỗi phẫn nộ, năng lượng huyền khí cường đại không ngừng từ thân thể Thanh Mộc thổi quét bay ra, đem toàn bộ kiến trúc hoang tàn chung quanh chấn thành bột phấn, trong tay hắn hiện ra thanh đại đao, chỉ thấy trên đại đao lóe lên quang mang như lôi đình không ngừng nhấp nháy.

Thần Dạ nhất thời cau mày, Địa Tinh Chi Tâm lưu tại lòng đất nơi này đã thật nhiều năm, dù người ở đây không lấy được bổn nguyên đại địa, nhưng hoặc nhiều hoặc ít cũng mượn nhờ sinh cơ của Địa Tinh Chi Tâm làm cho người trong môn phái đạt được một ít ưu đãi.

Trong hào quang lôi đình kia tràn ngập ra khí tức tương tự khí tức của Địa Tinh Chi Tâm, đương nhiên không nồng đậm mà thôi.

- Đi chết đi!

- Thiên Lân Trảm!

Trong tiếng rống to, chỉ thấy một đạo lôi quang đao mang vô cùng bá đạo đột nhiên bắn xuống, như một đạo lôi quang cuồng bạo bao phủ phạm vi hơn mười trượng quanh thân Thần Dạ.

Thần Dạ ngẩng đầu nhìn lên không trung, trong đôi mắt bắt đầu khởi động ngân quang, dưới chân vừa động, thân ảnh nháy mắt biến mất không còn nhìn thấy.

- Oanh!

Lôi quang đao mang hung hăng oanh trúng chỗ đứng vừa rồi của Thần Dạ, mặt đất nhất thời không ngừng run rẩy, từng khe nứt như mạng nhện từ chỗ bị đánh trúng lan tràn ra ngoài.

- Thần Dạ, ngoại trừ trốn tránh ngươi không còn thủ đoạn nào khác sao?

Thanh Mộc lớn tiếng quát, hận ý trong lòng càng thêm dữ dội, tốc độ công kích không theo kịp tốc độ thân pháp của đối thủ, nỗi biệt khuất trong lòng Thanh Mộc liền có thể nghĩ.

- Ha ha, có khả năng toàn thân trở ra trong công kích của cao thủ hoàng huyền cửu trọng, Thanh Mộc tông chủ, thủ đoạn của ta chẳng lẽ không đáng giá kiêu ngạo sao?

Trên không trung vang vọng tiếng cười to!

Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, trong ánh mắt nhìn Thần Dạ đều có vẻ kiêng kỵ thật sâu, hoàng huyền cửu trọng ở tại Bắc Vực chính là nhân vật trên đỉnh kim tự tháp, cho dù ở địa giới Trung Vực có cao thủ nhiều như mây cũng có được địa vị.

Nhưng đối mặt với cao thủ bậc này Thần Dạ vẫn có thể toàn thân trở ra, thủ đoạn như thế đích xác đáng giá tự hào!

Khó trách cả Bắc Vực lớn như vậy chỉ có hắn bị người truy nã!

- Càn rỡ!

Trong lòng Thanh Mộc tràn ngập sát khí, hắn hiểu rất rõ ràng nếu hôm nay không giết thanh niên nhân kia, đừng nói tông môn từ nay về sau sẽ biến thành trò cười của thiên hạ, sẽ có một ngày khi thanh niên này trở lại, Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu sẽ chính thức hủy diệt!

Thanh Mộc đã xem nhẹ một việc, Tần Tân Nguyệt đã được giải cứu, tốc độ của Thần Dạ còn hơn xa hắn, muốn đi thật dễ dàng, nhưng vì sao còn chưa đi?

Hàn ý lãnh liệt nương theo sau năng lượng huyền khí bàng bạc bùng nổ, đại đao mang theo đao mang bá đạo hung hăng chém thẳng tới trước.

Cùng lúc đó ngay khi đại đao rời tay, Thanh Mộc vung tay lên, một đạo ám hoàng sắc quang thúc bắn lên bầu trời, đột nhiên ầm ầm nổ tung.

Nhất thời trong phạm vi mấy ngàn thước bị hào quang bao phủ, vừa cảm ứng lại giống như hình thành một đạo tường đồng vách sắt kiên cố không gì phá vỡ nổi!

Vào lúc này Thần Dạ không lựa chọn né tránh, hướng chỗ đại đao nặng nề tung ra một chưởng.

Huyền khí mang theo hỏa hồng sắc quang mang ngập trời, giống như một luồng hỏa diễm mang theo nóng cháy khủng bố cuốn tới, trực tiếp va chạm cùng đao mang kia.

- Đông!

Thanh âm trầm đục vang vọng, hoa lửa bắn ra tung tóe, tâm thần Thanh Mộc không khỏi run lên, hắn cảm ứng được thế công của mình bị huyền khí cổ quái của đối phương ăn mòn, lập tức bị tiêu tan một ít, cuối cùng cũng không thể hình thành bất kỳ uy hiếp gì với tiểu tử kia.

- Xuy!

Ngay khi hắn còn chưa kịp kinh ngạc lẫn khiếp sợ thì thân ảnh nọ đã chủ động công kích tới.

Nhìn thấy thân ảnh kia không ngừng phóng lớn, khóe môi Thanh Mộc hiện lên ý cười hung hãn, mặc kệ thân pháp của tiểu tử kia lợi hại thế nào, huyền khí quỷ dị ra sao, nhưng chỉ có tu vi hoàng huyền nhị trọng, đối kháng chính diện làm gì là đối thủ của mình?

- Bách Chiến Quyết, chân long thân!

Thần Dạ chớp mắt đã tới, toàn thân bao quanh hắc quang, nhìn vào có vẻ cực kỳ quái dị, thân thể tràn ngập lực lượng vô cùng tận, thế công như thủy triều bao trùm thẳng tới hướng Thanh Mộc.

Công kích cuồng bạo dày đặc làm Thanh Mộc thoáng giật mình, nhưng hắn đã lập tức oanh ra một quyền.

Năng lượng huyền khí hùng hậu xen lẫn quang mang như lôi đình, hung hăng đập tới, đem toàn bộ công kích của Thần Dạ ngăn trở bên ngoài.

- Tốc độ dù nhanh, nhưng lực lượng kém nhiều lắm, Thần Dạ, nhận lấy cái chết!

Khi lời vang vọng, đại đao trôi nổi trên không trung lại quỷ mị xuất hiện trong tay Thanh Mộc, hắn nhe răng cười, hướng thân ảnh đối phương chém xuống.

Mặt đất xé nứt, không gian nứt nẻ, đao mang bay ra phảng phất như cửu thiên thần lôi hướng chỗ Thần Dạ oanh tới.

Nhìn thấy một đao không thể tránh né, Thần Dạ ngược lại nhắm mắt, không gian chung quanh đột nhiên chấn động mãnh liệt, có thể nhìn thấy vô số thiên địa linh khí hội tụ đến nhanh như tia chớp.

- Huyền Đế Huyền Minh Thủ!