Đế Quân

Chương 937: Hai tin tức (1)




Oanh!

Thời điểm pháp trận hình thành thì đao mang tinh chuẩn chém thẳng tới, trong sát na này thiên địa chấn động, hiển nhiên huyền khí dễ dàng phá hủy pháp trận, quá nhiều không thể chống cự, nhưng mà cũng có thể thấy được đao mang chém tới cũng yếu bớt đi nhiều.

Giờ khắc này Thần Dạ đã thúc dục huyền khí tới mức tận cùng, trong huyền khí có lực lượng thôn phệ, phát huy ra lực cắn nuốt chưa từng có.

Phanh!

Hơn mười giây sau, đao mang chém lên người của Thần Dạ, một cảm giác đau đớn không gì sánh kịp hiện ra, lập tức bao trùm toàn thân của hắn, thân thể của hắn như bị chém ra, nhìn qua cực kỳ chật vật.

Cùng lúc đó trong đao mang, cơ hồ tất cả lăng lệ hóa thành ý thức rót vào trong người của hắn.

Nhưng Thần Dạ biết rõ hiện tại bản thân mình không thể bị đánh tan, cho nên không thể buông tha chút nào.

Lực lượng linh hồn giống như thiểm điện lui ra phía sau, bay vọt tới trước, tất cả khí tức bá đạo rót vào trong người của hắn, nhanh chóng bao phủ các nơi, lập tức luyện hóa. Quá trình này khí tức lăng lệ bá đạo cũng không bị lực lượng linh hồn luyện hóa, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, tư thế không chém giết hắn thề không bỏ qua.

May mà thân thể Thần Dạ có đủ cường hãn, mà trong huyền khí cũng có lực lượng thôn phệ, hắn đã từng trải nghiệm qua nhiều loại đau đớn, ngược lại không tới mức không kiên trì được, mà hắn cũng biết có thể kiên trì tới cuối cùng, vũ kỹ trong ngọc bội có thể tới tay!

Thời gian dần qua, tâm thần Thần Dạ cũng chết lặng, hắn cũng không biết trải qua bao lâu, nhưng mà biệt khuất trong lòng chưa từng biến mất. Dần dần khí tức bá đạo kia cũng suy yếu, sau đó tất cả khí tức toàn bộ bị luyện hóa, trong đầu của hắn xuất hiện tin tức lạ lẫm.

- Bát Hoan Lục Hợp Trảm!

Thần Dạ thấp giọng nói, trên mặt tươi cười vui vẻ.

- Bát Hoang Lục Hợp Trảm!

Thần Dạ thở ra một hơi, cảm giác trong người truyền tới cảm giác mệt mỏi, hắn vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Ngọc bội trong tay biến mất trong hư vô, đã hóa thành mảnh vỡ, tuy tất cả vừa rồi thực sự không phải là chiến đấu chính thức, nhưng nếu như Thần Dạ không cách nào ngăn cản được khí tức lăng lệ của nó, như vậy không chiếm được vũ kỹ là một chuyện, rất có thể hồn phách của hắn sẽ bị thương.

Đương nhiên bổn mạng thần hồn hình thức thứ ba có thể tu luyện dần dần khôi phục, đối với Thần Dạ không tạo thành thương tổn đáng sợ như những người khác.

Nhưng rõ ràng tất cả vừa rồi chính là hư ảo.

Là công kích hư ảo mà Thần Dạ đều thừa nhận không được, đả kích với hắn không phải dùng lời là miêu tả được.

Sau khi tu luyện, trong đầu Thần Dạ lại hiện ra phương thức tu luyện vũ kỹ Bát Hoang Lục Hợp Trảm vừa rồi, mà hắn cũng triệt để tìm hiểu nó.

Tao ngộ trong ngọc bội vừa rồi, Thần Dạ rất hiểu được điểm mạnh của vũ kỹ này.

Hiện tại với hắn mà nói, Phá Diệt đao pháp và Huyền Đế Huyền Minh Thủ cũng có uy lực khó lường, cái trước cũng không có Đại Tịch Diệt Tâm Thuật lĩnh ngộ, cái sau thì có chút không hoàn chỉnh, cho nên Thần Dạ vẫn không cách nào phát huy uy lực cường đại của hai vũ kỹ này.

Hắn bây giờ có thể đủ tùy tâm sở dục sử dụng, cũng chỉ có Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiễn một vũ kỹ mà thôi, cùng với Bách Chiến Quyết sinh r thủ đoạn công kích mà thôi, nhìn có chút đơn bạc.

Hôm nay uy lực Bát Hoang Lục Hợp Trảm đáng sợ như thế, chánh hợp tâm ý Thần Dạ, thừa dịp còn có thời gian tập luyện nó trước thì tốt hơn.

Bát hoang nghĩa là vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, ý chỉ vạn vật đều bị hủy diệt, không thể sinh tồn!

Lục hợp chỉ thiên địa tương dung, quay về hỗn độn!

Dưới Bát Hoang Lục Hợp Trảm, thế gian vạn vật tất cả đều không còn, một đao chém diệt toàn bộ thiên hạ... Khó trách trong khu vưc hư vô của ngọc bội nhìn thấy là khu vực màu trắng, chính là dù có diễn biến thành thế giới cũng không có ngọn cỏ nào cả.

Chỉ riêng giới thiệu này và những gì hắn nhìn thấy, cũng đã có thể chứng minh vũ kỹ này không đơn giản.

Thu liễm tâm thần, Thần Dạ nhanh chóng tiến vào tu luyện sâu.

Sắc trời sáng rõ, thời gian ba ngày đã trôi qua, cả Tàn Dương Môn giống như trải qua tân sinh, cũng không nghe được âm thanh bận rộn lúc trước, cũng không cảm ứng được khí tức áp lực nào.

Đưa mắt nhìn cả Tàn Dương Môn, dường như tỏa ra sức sống đặc biệt.

- Thần Dạ, tỉnh rồi sao? Chờ ngươi đã lâu!

Trường Tôn Nhiên cười tươi như hoa, hết sức xinh đẹp, vươn người đứng thẳng khiến người ta cảm khái, nữ tử nhà bên đã trưởng thành.

- Đều làm thỏa đáng?

Thần Dạ tươi cười, sau lưng cách Trường Tôn Nhiên không xa chính là Nguyễn Tiêm Hủy cùng Kiền lão.

Lúc này Nguyễn Tiêm Hủy nhìn qua không có biến hóa gì khác so với ba ngày trước, tu vị không có tinh tiến rõ ràng, nhưng mà Thần Dạ có thể cảm ứng được từ trong ra ngoài, Nguyễn Tiêm Hủy đã sinh ra cải biến to lớn.

Trong người nàng tỏa ra một loại năng lượng gì đó, khi tu vị không ngừng tăng lên, năng lượng từ từ bị nàng hấp thu, có một ngày Nguyễn Tiêm Hủy luyện hóa tất cả năng lượng này, tu vị của nàng sẽ đạt tới độ cao mà nàng trước đó không nghĩ tới.

Trong nơi truyền thừa, truyền thừa cuối cùng quả nhiên khiến người ta động tâm, cũng có thể nhìn ra đối với Nguyễn Tiêm Hủy, Trường Tôn Nhiên làm đệ tử có đủ hiếu tâm.

- Đã làm tốt cả!

Trường Tôn Nhiên cười lên, nói:

- Ngươi yên tâm, Tàn Dương Môn nhất định sẽ trở thành thế lực trong suy nghĩ của ngươi, có lẽ không có khả năng cuối cùng chinh chiến trung vực, nhưng ở bắc vực tin tưởng không qua bao nhiêu năm, Tàn Dương Môn sẽ là cánh tay kiên cố nhất của ngươi.

- Cảm ơn!

Thần Dạ động dung, Trường Tôn Nhiên vì hắn mà tận tâm tận lực, thậm chí có dâng hiến tất cả, nếu như hai người không có gặp nhau ở đế đô Đại Hoa hoàng triều, hôm nay hai người đang là trạng thái đối địch, như vậy rất dễ dàng cải biến cách cục ở Đại Hoa hoàng triều, chỉ sợ không có đơn giản như vậy.

Thời gian hắn ra ngoài lịch lãm, rất có thể thế lực Thần gia sẽ bị Đại Hoang hoàng triều và Trường Tôn Nhiên liên thủ ép khó chịu được.

- Ta và ngươi không cần khách khí như vậy!

Trường Tôn Nhiên thản nhiên cười khẽ, quay người lại nhìn qua Nguyễn Tiêm Hủy cùng Kiền lão, nói:

- Sư phó, Kiền lão, bái biệt, các ngươi bảo trọng.

- Nhiên nhi, chính ngươi cũng cẩn thận nhiều một ít.

Nguyễn Tiêm Hủy nắm chặt tay Trường Tôn Nhiên, thế sự biến đổi thất thường, ai có thể nghĩ đến thế cục Tàn Dương Môn chỉ mới mấy ngày đã biến hóa như vậy chứ?

Tất cả cũng do người trẻ tuổi Thần Dạ cải biến, mà người trẻ tuổi này ở bắc vực ý vị thế nào cũng rõ, tuy không quá hiểu rõ, nhưng nếu chỉ mặt điểm tên vẫn không phải chuyện tốt.

- Vâng, sư phó! Ta biết rõ!

Sinh hoạt trong Tàn Dương Môn nhiều năm, nơi này tuy có quá nhiều chưa đủ, cũng không thể phủ nhận là nhà được Trường Tôn Nhiên nàng tán thành, ngày nay sắp rời nhà đi xa, cũng không biết lúc nào quay trở về, Trường Tôn Nhiên có chút không bỏ.

- Tiểu thư, cho lão phu tiếp tục đi theo ngươi, chiếu cố ngươi, được không nào?

Kiền lão đi lên nói ra, so về Nguyễn Tiêm Hủy thì hắn càng không bỏ được.