Đế Quân

Chương 913: Truyền thừa đại điện (2)




Bất quá, Nhất Tuyến Thiên dù sao không phải tự tay sáng chế, khai tông tổ sư, cùng với lịch đại tổ sư, cũng không có đủ thực lực và gặp gỡ để có thể khống chế Nhất Tuyến Thiên. Cho nên, từ đó về sau, nếu muốn ở từ trong Truyền Thừa Đại Điện đạt được võ học và truyền thừa tầng cao nhất, nhất định phải tu luyện Băng Tâm Tố Nữ Công.

Thần Dạ khó hiểu hỏi:

- Băng Tâm Tố Nữ Công, đệ tử Tàn Dương Môn có lẽ mỗi người đều có thể tu luyện, ngươi tuy là đệ tử ưu tú nhất Tàn Dương Môn hiện giờ, nhưng nếu ngươi đã mất đi công pháp này thì những người khác chung quy vẫn có cơ hội, vì cái sao nhất định phải là ngươi chứ?

- Bởi vì Băng Tâm Tố Nữ Công pháp ta tu luyện chính là tâm pháp tầng cao nhất, toàn bộ Tàn Dương Môn, ngoài ta ra, không còn người thứ hai có thể tu luyện, nói cách khác, cũng chỉ có ta mới có cơ hội, tiến vào Truyền Thừa Đại Điện, đạt được võ học và truyền thừa cao nhất trong điện.

Nói đến đây, Trường Tôn Nhiên khẽ kéo lấy tay áo Thần Dạ nói ra:

- Môn chủ đại nhân bọn hắn gấp gáp như vậy, cũng là do tình thế bắt buộc, ngươi không nên trách bọn hắn, có được không?

Trường Tôn Nhiên dù sao cũng thông minh hơn người, rất nhanh đã biết trong lòng Thần Dạ không thoải mái!

Thần Dạ thầm than, chợt từ trong Thiên Địa Hồng Hoang Tháp lấy ra Huyền Dương Ngọc giao cho Trường Tôn Nhiên, nàng cái gì cũng biết, nếu nàng đã vờ như không để ý đến rồi thì mình cần gì phải nhắc tới vô duyên vô cớ khiến nàng không vui chứ.

Về phần bọn người Phương Đông Lưu... Chắc chắn sẽ có cơ hội cho bọn hắn một bài học!

Tiếp nhận Huyền Dương Ngọc, Trường Tôn Nhiên dưới sự trợ giúp của Thần Dạ ngồi lên xe lăn lại, hai tay bưng lấy Huyền Dương Ngọc, trong mi tâm, linh hồn lực lượng như bạo tuôn ra thiểm điện, như nước chảy rót vào trong Huyền Dương Ngọc.

Sau một lát, hai mắt Thần Dạ có chút lập loè, hắn nhìn thấy, ở bên trong Huyền Dương Ngọc, một vòng màu vàng kim óng ánh bắt đầu khởi động lấy như nắng gắt dưới linh hồn lực của Trường Tôn Nhiên bao lấy, vậy mà lại lướt đi như điện vào trong mi tâm Trường Tôn Nhiên...

Nhìn thấy một màn này, hai mắt Thần Dạ vô cùng rét lạnh:

- Phương Đông Lưu, hi vọng dụng tâm của ngươi chỉ là muốn các loại võ học trong truyền thừa đại điện, bằng không dù ngươi là cao thủ Hoàng Huyền ngũ trọng, nhưng sau khi ra khỏi đây ta cũng sẽ cho Tàn Dương Môn ngươi một giáo huấn cả đời khó quên được!

- Người trẻ tuổi, khẩu khí của ngươi không khỏi quá lớn đi?

Phát hiện Trường Tôn Nhiên còn cần một khoảng thời gian nữa mới có thể tiêu hóa được tin tức Huyền Dương Ngọc truyền cho nàng, Thần Dạ bỗng nhiên rời khỏi bên người Trường Tôn Nhiên, bước nhanh tới trước Trấn Điện Thần Thú.

Giờ này khắc này, Trấn Điện Thần Thú hóa thành thạch điêu, toàn thân không lộ ra nửa phần khí tức.

Ở phía sau nó, cung điện khổng lồ như một đầu Hồng Hoang hung thú, từ bên trong đó cũng không có bất kỳ khí tức nào truyền ra ngoài, tựa như một phương đại điện bình thường vậy.

Nhưng mà lúc dù lấy lực của Trấn Điện Thần Thú cũng không thể bao phủ mảnh không gian này thì linh hồn cảm giác lực lại rõ ràng từ trong Truyền Thừa Đại Điện kia cảm nhận được một cổ khí tức rộng lớn mà lại bàng bạc.

Như thế liền khiến người biết rõ, Truyền Thừa Đại Điện, quả thật cất dấu quá nhiều bí mật!

Nếu như Trường Tôn Nhiên có thể đi vào, cũng cuối cùng nhất đạt được truyền thừa, Thần Dạ tự nhiên sẽ không phản đối, còn có thể giúp đỡ, nhưng trước đó...

- Trấn Điện Thần Thú, trước kia ngươi có chỗ cố kỵ nên không dám giết ta, đến giờ hẳn là không còn gì cố kỵ đi?

Lúc thanh âm Thần Dạ nhàn nhạt vang vọng, Trấn Điện Thần Thú đã hóa đá ở đó trong giây lát liền có rất nhiểu mảnh đá tróc ra, rất hiển nhiên, lời này khiến nó rất giật mình. Ngẫm lại cũng đúng, Trấn Điện Thần Thú cường đại cỡ nào, tu vị cảnh giới Địa Huyền nhất trọng của Thần Dạ theo thường nhân thấy thì có vẻ rất cường đại, nhưng ở trước mặt nó thì chẳng khác gì con sâu cái kiến cả.

Hôm nay con sâu cái kiến này vậy mà chủ động khiêu khích, nhất là dưới tình huống đã biết át chủ bài lớn nhất của mình đã không có hiệu quả mà vẫn còn chủ động khiêu khích, tên này chẳng lẽ muốn chết sao?

Đương nhiên, nếu là muốn chết thì Trấn Điện Thần Thú sao lại giật mình như vậy được, giết một con sâu cái kiến đối với nó mà nói không hề có nửa điểm gánh nặng nào cả.

Nhưng mà một người trẻ tuổi tiền đồ vô lượng như vậy, Trấn Điện Thần Thú cũng không tin rằng hắn muốn tìm cái chết. . . .

- Sao hả?

Thần Dạ nhướng mày thản nhiên nói:

- Sợ, hay là có lo lắng khác, sợ giết ta, sau khi Trường Tôn cô nương tỉnh lại biết được thì mặc dù đã nhận được truyền thừa và võ học trong Truyền Thừa Chi Địa cũng sẽ không tiếp tục hiệu lực cho Tàn Dương Môn sao, yên tâm đi, không có chuyện đó đâu. Dùng tu vi của ngươi đã có thể thu phóng tự nhiên, qua một hai tháng sau mới để ta chết đi, chút năng lực ấy tin rằng ngươi có thể làm được chứ hả?

Bên trong thạch điêu cơ hồ sắp ngưng hình mà ra có một đạo hàn mang, lăng lệ ác liệt bắn ra, thanh âm lành lạnh cũng lập tức vang vọng:

- Người trẻ tuổi, chỉ cần ngươi thành thành thật thật sống ở chỗ này, đợi sau khi tiểu thư lấy được truyền thừa các ngươi liền có thể rời đi, từ nay về sau tiêu dao trong thiên địa, tại sao phải muốn chết chứ?

- Đây là chuyện của ta, không liên quan gì đến ngươi.

Thần Dạ cười nói:

- Ngươi bây giờ phải làm chỉ là giết hoặc là không giết, chỉ đơn giản như vậy thôi.

- Người trẻ tuổi. . . .

Trấn Điện Thần Thú thật sự có chút không hiểu cử động của Thần Dạ, theo nó thấy thì như vậy quả thực cực kỳ ngu muội, chẳng lẽ, hắn thật sự có nắm chắc sau khi chọc giận mình hắn sẽ có thực lực tiếp nhận được sao.

- Thì ra ngươi không dám, vậy tốt, nếu thế ta động thủ trước.

Vừa dứt lời, lấy Thần Dạ làm trung tâm, phảng phất như có cuồng phong điên cuồng nổi lên, Cổ Đế Điện và Thiên Địa Hồng Hoang Tháp đồng thời hiện ra giữa không trung lên, uy lực bá đạo không ngừng truyền đi.

Thần Dạ mặc dù không phải người của Tàn Dương Môn, không hiểu rõ tông môn này, càng thêm không rõ ràng Băng Tâm Tố Nữ Công và Nhất Tuyến Thiên chính thức đại biểu cho cái gì, nhưng hắn hiểu được một việc.

Trường Tôn Nhiên đã không có Băng Tâm Tố Nữ Công nữa, theo lý, đã không cách nào đạt được tất cả truyền thừa trong Truyền Thừa Đại Điện, mặc dù là tiến nhập đại điện cũng không cách nào đạt được.

Bằng không thì cần Băng Tâm Tố Nữ Công làm gì chứ, có thực lực d dánh bại Trấn Điện Thần Thú không phải xong rồi sao?

Đã nhất định cần Băng Tâm Tố Nữ Công, mà Trường Tôn Nhiên lại đã mất đi, nhưng Phương Đông Lưu và Trấn Điện Thần Thú lại nói vẫn có biện pháp để Trường Tôn Nhiên đạt được truyền thừa. . . .

Cái này không khỏi trước sau quá mâu thuẫn sao?

Thần Dạ không cách nào nghĩ thông suốt bên trong có âm mưu gì, chỉ biết là cái gọi là phương pháp kia tất nhiên sẽ xúc phạm tới Trường Tôn Nhiên.