Đế Quân

Chương 904: Thung lũng




Ở chỗ xa xôi lờ mờ có thể thấy được núi non đứng sừng sững trong thiên địa. Hàng loạt tiếng thú kêu theo gió đứt quãng truyền đến, linh khí quanh quẩn trong thiên địa cũng so với ngoại giới nồng đậm hơn một chút, bất quá…

Ánh mắt Thần Dạ chợt ngưng trọng tại chỗ. Có khả năng nhìn thấy tiền phương xa xôi cũng không phải là chỉ có một ngọn núi, mà là hai ngọn núi đứng sừng sững tương đối nhau. Mà chính bởi vì nhìn từ phía xa qua khiến tầm mắt của người ta xuất hiện một loại ảo giác hai ngọn núi tựa như từ trên mây trời xông thẳng lên tận cửu thiên. Không sai biệt lắm ở giữa vách đá hai bên vừa lúc chỉ có một cái khe núi nho nhỏ…

- Nhất Tuyến Thiên!

Thần Dạ nhẹ giọng kêu khẽ một câu, rồi chợt ngồi xếp bằng xuống. Trong lòng bàn tay Huyền Dương Ngọc do Phương Đông Lưu đưa cho hắn hiện ra, sau đó lao thẳng tới giữa không trung.

Một đạo quang hoa xanh biếc nhất thời nhanh chóng chiếu ra ngoài, mà phương hướng lại chính là chỗ hai ngọn núi kia.

Huyền Dương Ngọc này có thể trợ giúp chính mình tìm được phương vị của Trưởng Tôn Nhiên…Lời này là do Phương Đông Lưu nói, Thần Dạ cũng không chút nghi ngờ tính chân thực của nó. Nhưng tình hình cũng không nhất định phải dựa theo ý tứ của hắn để làm, đã được thương thảo xong.

Nhắm hai mắt lại, Thần Dạ chậm rãi tiến nhập trạng thái tu luyện, một bên là khôi phục lực lượng tiêu hao rất lớn trên đoạn đường đi tới đây.

Mặc khác chính là mấy nguy cơ của bản thân Trưởng Tôn Nhiên có thể biết được, toàn bộ là nhờ có Thiên Lâm Địa Huyễn Hương.

Hai người cách nhau quá xa không cách nào giao lưu được. Hôm nay cùng ở trong Nhất Tuyến Thiên, nói vậy sẽ phải có điều cảm ứng được. Chỉ là hôm nay, Thần Dạ có Thiên Lâm Địa Huyễn Hương đã bị triệt để luyện hóa. Do vậy cảm ứng tự nhiên cũng sẽ không chủ động xuất hiện nữa.

Tiến nhập trạng thái tu luyện, nửa canh giờ qua đi, Thần Dạ lập tức thanh tỉnh lại, có lẽ là Nhất Tuyến Thiên địa vực rộng lớn, hoặc giả là phương thiên địa này tồn tại có hạn chế nào đó, hắn muốn mượn Thiên Lâm Địa Huyễn Hương trợ giúp cảm ứng đến, chuẩn bị nắm bắt được vị trí của Trưởng Tôn Nhiên, tâm tư lại rơi vào khoảng không.

Ở lâu thêm một phút thôi, Trưởng Tôn Nhiên gặp nguy hiểm cũng là tăng thêm một phần. Thần Dạ cũng không có để ý trạng thái có đạt được đỉnh phong hay không. Sau khi đứng dậy, dưới Huyền Dương Ngọc dẫn đường, nhanh chóng tựa thiểm điện hướng về phía hai tòa sơn phong kia chạy lướt mà đến.

Trong lòng lo lắng an nguy của Trưởng Tôn Nhiên, Thần Dạ tốc độ nhanh cỡ nào, nhưng mà càng tiến về phía càng gần hai ngọn núi hơn, trong lòng của Thần Dạ càng trở nên kinh hoảng, tới cuối cùng, loại khiếp sợ này đã hóa thành lo lắng sâu dậm.

Nhìn từ đằng xa đến, hai ngọn núi gần như nối liền, chỉ còn lại có một đường có thể tiến nhập…Vốn tưởng rằng đây là nhìn từ phía xa, tầm mắt không tới mới tạo thành hiệu quả thị giác, đây là bình thường, Thần Dạ không có hoài nghi.

Nhưng hắn trăm triệu lần không có ngờ tới, mặc dù là tới gần rồi, hiệu quả thị giác vẫn như cũ chưa từng thay đổi. Càng ngày càng gần, ngọn núi ở trong tầm mắt lại càng to lớn hơn, nhưng ngọn núi kia vẫn chỉ là như trước xa xa nhìn thấy tựa như một con đường…

- Nhất Tuyến Thiên chẳng lẽ là lấy cái này làm tên sao?

Đi đến phía trước hai ngọn núi, nhìn một thung lũng thật sâu chen giữa đó, Thần Dạ liền cau mày lại.

Thung lũng dài hẹp nhìn không thấy tận cùng, nhưng phái trước một mảnh sáng sủa, khiến người biết được tận cùng ngọn núi cũng là mở ra, chứa không phải nối liền. Nói cách khác giữa thung lũng còn có một phiến thiên địa khác.

Quang hoa xanh biếc của Huyền Dương Ngọc bắn thẳng đến mà vào còn đang lóe lên, cũng cho thấy nếu muốn tìm được Trưởng Tôn Nhiên nhất định phải đi qua thung lũng xen giữa hai ngọn núi này.

Đứng ở lối vào của thung lũng, bên trong cương phong lạnh thấu nhe đao cắt gào thét ở bên trong thung lũng, lại đem vách núi này đều là vẽ ra từng đạo vết cắt. Độ sắc bén có thể nghĩ.

Nếu chỉ là nguy hiểm, Thần Dạ ngược lại cũng không sợ hãi, không có Băng Tâm Tố Nữ Công trong người tiến nhập Nhất Tuyến Thiên, kết cục cuối cùng chỉ là một chữ “chết”. Mà nay Thần Dạ thân mang công pháp khí tức của Băng Tâm Tố Nữ Công là then chốt để hắn có thể tiến nhập Nhất Tuyến Thiên. Trưởng Tôn Nhiên sở dĩ vẫn có thể kiên trì cũng là vì nguyên nhân này.

Tuy nói mất đi Băng Tâm Tố Nữ Công, nhưng đã từng tu luyện qua, ít nhiều sẽ còn có một chút bóng dáng của nó tồn tại.

Nhưng điều này đều không đủ để bảo trụ bản thân bình an.

Cửa vào thung lũng, cương phong tựa như hóa thành một tấm lưới cuồng phong lớn, khi không gian lưu chuyển đều bị thiết cát thành nát bấy, Người có tu vi không đủ tiến nhập sẽ có kết cục ra sao, không cần suy nghĩ đều có thể rõ ràng, mà đây chỉ là cửa vào.

Kế tiếp xâm nhập nói vậy sẽ có tình hình ra sao, Thần Dạ còn không dự đoán được.

Một cái thung lũng đã là nguy hiểm như thế, xuyên qua thung lũng sẽ gặp phải cảnh tượng gì. Đằng sau thung lũng chẳng lẽ sẽ nhất định là một mảnh đất bình an sao!

- Trưởng Tôn cô nương ráng chịu đựng!

Thần Dạ thầm nói, thanh tỉnh tâm thần khẽ động, Cổ Đế Điện mạnh mẽ bắn ra tử mang xán lạn bao phủ xuống Thần Dạ, hóa thành quang điện bạo xạ mà tiến đến.

- Xuy!

Khi lướt qua cửa vào thung lũng, Cổ Đế Điên quang mang cùng cương phong va chạm, từng trận ba động giống như thủy triều dâng trào mà ra. Cho dù Thần Dạ thân thể cường hãn lại thêm có Cổ Để Điện thủ hộ tại thân, nhưng từng đợt chấn động này vẫn làm cho hắn giống như trúng thương nghiêm trọng, một ngụm tiên huyết thiếu chút nữa nhịn không được phun ra.

Lúc này vừa mới tiến vào thung lũng…

- Thiên Đao mở đường!

Thần Dạ bất chợt quát lạnh, nơi này không phải là thông đạo tiến nhập Nhất Tuyến Thiên kia, hắn tự nhiên cũng không muốn ở đây chờ đợi, mà chậm rãi đi tới.

Thiên Đao bạo xạ ra khí tức bá đạo càng hung hiểm hơn tựa như cuồng phong nhanh như chớp lướt ra ngoài. Đao mang khổng lồ trực tiếp bổ vào không gian phía trước, đem toàn bộ cương phong đều đánh cho tiêu tán đi.

Thần Dạ liền đi theo phía sau Thiên Đao, đã tận khả năng tăng tốc chạy lướt đến.

Có Thiên Đao ở phía trước dẫn đường, thật sự khiến cho tốc độ đi tới của Thần Dạ đã tăng nhanh hơn rất nhiều. Hơn nữa, người cũng biến thành nhẹ nhàng. Thế nhưng dần dần Thần Dạ phát hiện cương phong phía trước tuy rằng bị bổ ra, nhưng vẫn chưa thật sựt iêu tán đi.

Cương phong mãnh liệt bị chấn đến hai bên, sau một lát dĩ nhiên rất nhanh tương dung lại. Hai bên thung lũng lập tức lại ngưng tụ thành hai đạo phong trụ vô cùng to lớn và cuồng bạo.

Lưỡng đạo phong trụ một tả một hữu kèm theo bước tiến của Thần Dạ đồng dạng nhanh chóng đi tới tựa như hai vị thủ hộ thần uy thế vô cùng vô tận.

Chỉ là thủ hộ thần này còn đang không ngừng dung hợp cương phong bị thiên đao bổ ra mà đến. Bởi vậy, Thần Dạ càng thêm thâm thập, lưỡng đạo phong trụ thể tích liền càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng, Thần Dạ hầu như dán ở bên trong bọn chúng đi tới.