Đế Quân

Chương 854: Ta muốn, là cánh tay phải! (1)




- Thần cô nương, không thể như vậy!

Thần Dạ càng kinh hãi, hắn đều không nghĩ tới bởi vì chính mình bị thương lại để cho Niệm Thần sinh ra tức giận lớn như vậy, vì thế mà không tiếc dẫn bạo Thiên La Lăng tới đả thương địch thủ.

Thần Dạ không thể bắt lại Niệm Thần, ở thời điểm hồng mang bao phủ Tôn Đào, thân ảnh của Niệm Thần đã là nhanh chóng bắn ra, trường kiếm trong tay kia bỗng nhiên ra khỏi vỏ.

- Vạn Kiếm Quy Tông!

Dưới bao phủ của kiếm ý kinh thiên đầy trời, kiếm ở trong tay của người ở tại trường đều là tự hành mà bay vút lên quanh thân Niệm Thần, kiếm ngục khổng lồ trong nháy mắt được tạo thành, vô số trường kiếm, kiếm quang soàn soạt ở dưới linh tính tràn ngập, từng đạo khí tức lăng lệ cực đoan từ trong trường kiếm bỗng nhiên mà hiện!

- Trảm!

Niệm Thần quát lên, trong một phương kiếm ngục khổng lồ này, vô số trường kiếm đầu đuôi tương liên, phảng phất tạo thành một thanh kiếm khổng lồ hướng về phía thân ảnh ở trong phiến hồng quang kia bắn đi như điện.

- Ông ông!

Trường kiếm vút không, hư không này thật giống như nhất thời tê liệt lại, một đạo khe rãnh xúc mục kinh tâm liền xuất hiện rõ ràng!

Bất quá ở thời điểm hồng mang kia chớp động cực hạn, trong lúc bất chợt ngừng lại một chút, chợt mọi người nhìn thấy, trong hồng mang, tất cả khí tức hủy diệt hỗn loạn giống như thủy triều quay ngược trở về, một dải lụa kia cũng là lăng không mà lên, dĩ nhiên là không có bị nổ tung!

Lông mày của Niệm Thần nhẹ cau lại, cũng không để ý tới quá nhiều, cho dù không có tự bạo của Thiên La Lăng, hôm nay cũng sẽ không để cho Tôn Đào sống khả giả!

Ngọc thủ nhẹ nắm trường kiếm, theo đó nhẹ múa, kiếm quang vạn trượng bắn tới hướng chuôi kiếm khổng lồ kia, mọi người rõ ràng nhìn thấy ở thòi điểm kiếm quang kia rơi xuống, chuôi cự kiếm do vô số trường kiếm tạo thành giờ khắc này làm cho người ta có một loại ảo giác, phảng phất như cự kiếm kia nguyên bổn có bộ dạng như vậy.

Thiên La Lăng không có bị nổ tung, Tôn Đào khẽ thở phào nhẹ nhõm, cũng vẻn vẹn là thở phào nhẹ nhõm mà thôi, thủ đoạn của đệ tử Kiếm tông này đã sớm để cho lòng hắn tồn tại kiêng kỵ, huống chi còn là một kẻ điên.

Lần này đến đây ám sát mấy người này đã là hành vi mạo hiểm to lớn, mà nay biết rõ đã không thể nào làm được rồi, như vậy liền phải đem nguy hại của hậu quả giảm xuống thấp nhất, nếu không... Còn là nói câu kia, nếu như Kiếm tông đến môn đòi công đạo, tông chủ của Tam Thiên Thanh Huyễn lưu chỉ sợ sẽ không chút do dự mà giao Tôn Đào ra để đổi lấy lửa giận của Kiếm tông.

Không phải là Tam Thiên Thanh Huyễn lưu quá vô tình, mà là Kiếm tông thật sự không dễ chọc!

Hai đại thế lực nhất lưu đại chiến, bất kể là ai thắng ai thua, cái hậu quả này cũng không có người nào có thể tiếp nhận được, Kiếm tông tuy không dám khai chiến, nhưng chữ lý đi trước đủ để hung hăng rồi!

Nhìn cự kiếm bắn tới, Tôn Đào tuy có thương tích, thần sắc như cũ không thay đổi, đối với hắn mà nói chỉ cần đệ tử Kiếm tông này không sử dụng lá bài tẩy lớn nhất, như vậy cho dù là giống như người trẻ tuổi trước đó phát ra công kích đáng sợ như vậy, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm hắn bị thương mà thôi.

Dùng một chút thương thế của tự thân, nếu như có thể đổi lấy đệ tử Kiếm tông không còn tức giận, khoản mua bán này là có lời.

Vì vậy Tôn Đào chẳng qua là mở rộng hai cánh tay, ở trong không gian nhẹ nhàng vung lên một cái, một đạo bình chướng do huyền khí xây dựng thành liền là xuất hiện ở trước người của hắn.

- Bồng!

Cự kiếm bạo xạ mà đến mang theo xu thế vô kiên bất tồi nặng nề chém ở trên bình chướng huyền khí, một loại năng lượng ba động làm cho da đầu người ta tê dại chỉ sau chốc lát điên cuồng dập dờn mà ra.

Chợt một cỗ năng lượng phong bạo mãnh liệt giống như tạo thành thực chất điên cuồng tàn sát bừa bãi, trong nháy mắt liền đem phương viên ngàn thước lấy Tôn Đào làm trung tâm ngạnh sinh sinh lật tung lên mấy tầng.

Tro bụi đầy trời, cực kỳ kinh khủng!

Công kích của cự kiếm uy lực cực lớn, nhưng Tôn Đào du sao cũng là cao thủ cảnh giới Địa Huyền cửu trọng, cho dù bị thương nhưng chênh lệch với Niệm Thần cũng là vô cùng to lớn.

Vì vậy cự kiếm kia mặc dù khiến cho chung quanh là một mảnh bừa bãi nhưng phương bình chướng huyền khí kia lại vẻn vẻn là đang kịch liệt run rẩy, ngay cả một chút dấu hiệu sắp sửa tan rã cũng là không có.

Thần Dạ ở nơi xa ánh mắt nhẹ nhàng híp lại, lực lượng Vạn Kiếm Quy Tông kia của Niệm Thần không nghi ngờ chút nào đã là vô cùng kinh người, nhưng vẫn không thể đột phá được phòng ngự của Tôn Đào, điều này làm cho hắn nhớ tới Hàn Nhật Xạ Nguyệt tiễn của mình.... Nếu đổi thành chính mình, tuyệt đối có thể đột phá đi vào.

Vũ kỹ kia lấy được từ trong Lý gia Đại Thiên phủ của Đại Hoa hoàng triều để cho Thần Dạ vui mừng hết lần này đến lần khác, mà mới vừa rồi toàn lực thi triển đối kháng với Tôn Đào cùng với hiện tại đột nhiên hồi tưởng để cho hắn có một loại cảm ngộ mạc danh mà tới!

Hàn Nhật Xạ Nguyệt tiễn tựa hồ không chỉ có ba thức... Mắt thấy cự kiếm bị ngăn cản, lại không cách nào đi vào chút nào, Niệm Thần quát lên chói tai:

- Bổn cô nương cũng không tin, cái xác rùa đen này của ngươi không cách nào bị đánh phá!

Trong tiếng quát lên, bàn tay trái của Niệm Thần có u mang đen nhánh hiện lên từng điểm!

Sắc mặt của Tôn Đào nhất thời đại biến!

- Thần cô nương, dừng tay!

Thần Dạ cùng Tôn Vĩ cũng là đồng thanh quát lên, chợt song song nhanh chóng phóng qua.

Mà vào lúc này có lẽ là nguyên nhân do bị u mang kia hù dọa, phương bình chướng huyền khí kia có một đạo khe hở chậm rãi bị kéo ra...

- Xuy!

Cự kiếm chợt như điện từ chỗ khe hở này hung mãnh mà đâm vào!

Dưới kiếm quang lăng lệ, Tôn Đào không khỏi miệng phun máu tươi, cước bộ đạp trên mặt đất liên tiếp lui về phía sau ước chừng trăm thước mới đứng vững thân thể.

- Cút!

Thanh âm này mọi người có chút nghi ngờ không biết là từ chỗ nào mà đến, chỉ có Tôn Đào mặt liền biến sắc lần nữa, nhưng ngay sau đó ôm quyền hướng về phía Niệm Thần nói:

- Cô nương, lần này có nhiều đắc tội, tất cả là do lòng của Tôn mỗ bị che mờ, nhưng thỉnh cô nương yên tâm, sau này chắc chắn sẽ cho ngươi, cho Kiếm tông một cái công đạo rõ ràng!

Thần Dạ cùng Tôn Vĩ cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm, hai người tới bên cạnh Niệm Thần, một người đem cánh tay của nàng mạnh mẽ cầm lấy.

Lông mày của Niệm Thần nhăn lại thật chặt, nàng cũng biết bây giờ còn không phải là thời điểm giết chết Tôn Đào, tất phải để hắn rời đi, song, cứ như vậy thả hắn rời đi thật sự quá không cam lòng.

Hơi trầm mặc trong chốc lát, Niệm Thần lành lạnh cười:

- Tôn hộ pháp, ngươi đả thương bằng hữu của ta, lại mắng ta là tiện nhân, liền nghĩ rời đi như vậy?

Tôn Đào vội vàng nói:

- Thật xin lỗi cô nương, hết thảy đều là lỗi của Tôn mỗ...

- Thật xin lỗi? Thật xin lỗi có tác dụng không?