Đế Quân

Chương 816: Thôn phệ (1)




- Hắc!

Tiếng cười như long, thanh âm càng như long nộ:

- Vân Đông Lưu, phương pháp biến thân của ta đây so sánh với Yêu động thiên các ngươi thì như thế nào?

Dưới long nộ, Thần Dạ lần nữa chậm rãi giơ cánh tay lên, sát na tiếp theo đột nhiên hạ xuống!

Thời điểm theo cánh tay của Thần Dạ rơi lên trên đầu của kỳ thú, Vân Đông Lưu rõ ràng cảm ứng được đang có đồ vật nào đó đang chậm rãi tiêu tán, mặc dù tốc độ không nhanh nhưng loại cảm giác này thực sự khiến cho người ta sợ hãi!

- Khốn kiếp, ngươi làm cái gì, dừng tay, dừng tay!

Vân Đông Lưu hét lớn, ý hối hận không ngừng tuôn ra, sớm biết hôm nay, vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không ở Tinh Vân thành khiêu khích người trẻ tuổi này.

- Ngươi đã không chịu chủ động giao ra, ta đây không thể làm gì khác hơn là đem hết thảy của ngươi đều tàn phá, như vậy mà nói, ta nghĩ ta hẳn là có thể lấy được kỳ thú này rồi.

- Khốn kiếp, khốn kiếp!

Ở dưới long uy cường đại áp bách, kỳ thú bị trọng thương cả người lạnh run, cũng là bởi vậy, nửa phần ý nghĩ đều chưa từng có, ngay cả Vân Đông Lưu có lòng muốn làm được cái gì đó ở giờ phút này cũng không được.

Huyết mạch cộng liên, linh hồn cộng liên, Vân Đông Lưu cùng kỳ thú cùng chung chưởng khống cỗ thân thể này, sau khi hóa yêu, chúa tể chân chính là kỳ thú mà không phải là Vân Đông Lưu, long uy ở phía trước, kỳ thú há lại dám nhúc nhích?

Vân Đông Lưu chỉ có thể chửi ầm lên, cái gọi là hết thảy đều mạt sát, hắn là rõ ràng lời này là có ý tứ gì, đó chẳng khác nào đem đầy đủ mọi thứ thuộc về Vân Đông Lưu hắn đều đuổi ra cỗ thân thể này, như vậy, còn dư lại tự nhiên là toàn bộ của kỳ thú.

Cái cách chết kiểu này cùng hồn phi phách tán không khác nhau chút nào, thậm chí nghe lên phải càng thêm tàn nhẫn.

Hồn phi phách tán, ý tứ là tất cả những thứ người này lưu ở trên thế gian đều hóa thành hư ảo, mà mạt sát, đồng dạng là ý tứ này nhưng càng thêm hoàn toàn!

Vân Đông Lưu đã không dám hoài nghi người ở trước mặt hắn có thể làm được hay không, bởi vì không người nào dám cầm cái này đi đánh cuộc, có lẽ có, nhưng người này tuyejt đối không phải là Vân Đông Lưu!

- Khốn kiếp, ngươi mau thả ta, nếu không Yêu động thiên nhất định sẽ không tha cho ngươi còn con tiện nhân kia.

- Đã sắp chết đến nơi rồi cư nhiên miệng còn cứng ngạnh như thế, không hổ là thiếu chủ của Yêu động thiên, bội phục bội phục!

Thần Dạ cười nhạt cánh tay nhẹ chấn động, từng đạo long uy thuần khiết từ trong lòng bàn tay của Thần Dạ dữ dội tuôn ra, chợt từ trong đầu kỳ thú bắn xuyên mà vào.

Sau khi những long uy này tiến vào trong thân thể của kỳ thú, một tiếng phanh nhiên nhẹ nhàng, Vân Đông Lưu rõ ràng cảm ứng được ý thức của hắn đang từng bước bị xua đuổi.

Thủ đoạn hóa yêu, Thần Dạ tuy không biết người của Yêu động thiên là như thế nào làm được, nhưng sau khi nghe đến huyết mạch cộng liên, thậm chí cả hồn phách cộng liên, hắn liền nghĩ đến đây đại khái là một loại hiệp nghị ký kết nào đó, tuyệt sẽ không phải là yêu thú cam tâm tình nguyện!

Còn không có đầu yêu thú nào sẽ buông tha cho tự thân mình mà từ đó vĩnh viễn sống dưới bao phủ của nhân loại.

Tự do là bất kỳ sinh linh nào ở trong thế gian đều đang theo đuổi.

Mõi người, mỗi sinh linh đều đang liều mạng tu luyện, vì các loại tài nguyên, các loại thiên tài địa bảo, vân vân, giết đến thiên hôn ám địa, nói thật dễ nghe một chút là muốn để cho chính mình đi lên hàng ngũ đỉnh phong, nghịch thiên mà đi, không bị thiên địa kia nắm trong tay.

Nhưng kỳ thật là vì cái gì, chính là muốn một cái tự do, muốn tự do tuyệt đối, muốn mình có thể chân chính làm chủ bản thân mình, không cần nhìn ánh mắt của người khác, nghe người khác ra lệnh làm việc.

Đây chính là tự do, là tất cả sinh linh đều hướng tới cùng theo đuổi đấy!

Những người có dã tâm cực lớn kia muốn nhận được toàn bộ thiên hạ, truy cứu căn bản còn không phải là muốn để cho mình sống được càng thống khoái một chút sao? Thống khoái là cái gì, chính là tự do!

Thần Dạ hắn nhận được long khí chính là từ thế giới dưới lòng đất, mượn Thiên Đao cùng Cổ Đế điện mới khiến cho Tam túc Hỏa Long cuối cùng chấp nhận hắn, do đó đem long nguyên phó thác cho Thần Dạ hắn.

Trên Hắc Long sơn, Hắc Long xuất hiện.

Nếu như không phỉa là Hắc Long đã đến trình độ long khí sắp tán, cho dù là Thần Dạ người mang long nguyên đều chưa hẳn có thể làm cho Hắc Long cam tâm tình nguyện kính dâng ra long khí của nó.

Dù là như thế, từ khi nhận được long khí đến cuối cùng chân chính hoàn toàn dung hợp, quá trình này cũng là kéo dài gần hai năm.

Có thể nghĩ được muốn đạt được chấp thuận của yêu thú là khó khăn bực nào.

Năm đó Thanh Đế cường đại như thế mới để cho Tam túc Hỏa Long cam tâm đi theo, cũng để cho cả Long tộc vì đó rung chuyển một trận, đổi lại là người khác, ai có thể làm được?

Yêu động thiên ở nhiều năm trước tuy là tung hoành trong thế giới cũng chưa chắc có thể để cho Thanh Văn Hổ Lân thú cam tâm tình nguyện đi theo, mà Niệm Thần nói, Yêu động thiên là mượn lấy Thanh Văn Hổ Lân thú mới có uy danh như thế, như vậy có thể nghĩ đến giữa bọn họ càng nhiều là chỉ có quan hệ hợp tác.

Nếu là hợp tác, như vậy liền không thể làm đến thân mật không có kẽ hở, nếu không mà nói cần gì phải có cái gọi là linh hồn tương liên? Dùng thủ đoạn này chính là hạn độ lớn nhất đem yêu thú trói ở bên người, nhất vinh câu vinh!

Như thế mà nói, dĩ nhiên là không thể để cho cả hai tuy hai mà một, chính là có cái nguyên nhân này cho nên Thần Dạ mới có nắm chắc thật lớn từ chỗ của Vân Đông Lưu đạt được đầu kỳ thú này!

Chân Long quân lâm thiên hạ yêu thú, thú trung chí tôn, ở dưới long khí thuần khiết bao phủ, kỳ thú trọng thương ở ngoài cảm giác phản kháng ra, tự thân nó cũng sẽ có ý niệm khác trong đầu.

Ở giữa Chân Long cùng Vân Đông Lưu để lựa chọn, kỳ thú thân là yêu tộc tự nhiên sẽ rất dễ dàng mà chọn.

Cảm thụ ý thức chính mình tiêu tán từng chút, oán hận trong lòng Vân Đông Lưu càng trở nên nồng đậm lên, thấy vận mệnh đã không có cách nào thay đổi, hắn giận mà cười to:

- Tiểu tử, cho dù ngươi có thể lau mất ý thức của ta, nhưng chúng ta đã linh hồn tương liên, cái này ngươi nhưng là không đủ khả năng thay đổi!

Nghe vậy sắc mặt của Thần Dạ ngược lại là hơi đổi.

- Ha ha!

Vân Đông Lưu cười càng thêm vui vẻ, dù sao chính mình đều phải chết, có thể thấy đối thủ không thoải mái đối với chính mình mà nói chung quy cũng là an ủi. Hắn lớn tiếng cười nói:

- Tiểu tử, ta rất muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng cuối cùng của ngươi, đáng tiếc, nhất định là không thấy được rồi. Bất quá không quan hệ, hôm nay là ta chết, ngày sau khi ngươi chết sẽ càng thêm thê thảm!

- Trên đường hoàng tuyền, ta chờ ngươi!

Không cách nào lau đi hồn phách, Vân Đông Lưu liền sẽ không hồn phi phách tán, những lời này của hắn cũng là không nói sai.