Đế Quân

Chương 812: Chiến Từ Lăng lão quái (2)




Cự mãng bắn ra giống hư điện, đạo khe hở kia chính là theo đó bắn về phía Thần Dạ, sau một sát na đã đến trước mặt hắn.

Từng đợt mùi vị huyết tinh chạm mặt mà đến, cả phương địa địa này cũng là mạnh mẽ bị bao trùm lại.

- Ngược lại muốn nhìn một chút ngươi bây giờ như thế nào ngăn cản Chân Long của ta!

Thần Dạ nghiêm nghị cười một tiếng, vung quyền đánh ra, chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang, hư không chấn động, một đầu Hắc Long lớn nhỏ hơn trăm trượng gầm thét phá không mà ra, chạy tới cự mãng ở phía trước.

Nơi Hắc Long lướt qua, không gian bạo liệt để lại một đạo khí lãng rõ ràng thật dài.

Cự mãng vẫy đuôi, cái đuôi thật dài kia tựa như là roi sắt hung hăng quét ra, khí lưu không gian nhất thời từng trận ba động nổ tung, chỉ có một cái bích lục ảnh tử trong nháy mắt phách về phía Hắc Long.

- Ngâm!

Bị khiêu khích như vậy, Hắc Long nộ, thanh âm long ngâm tức giận vang lên, ngũ trảo trực tiếp thò ra, dĩ nhiên là bắt được cái thiết vĩ thật dài kia của cự mãng, sau đó lực lượng khổng lồ xông ra đem bích lục cự mãng kia cư nhiên sinh sôi vung mạnh.

Từ Lăng lão quái tuy là cao thủ Địa Huyền đỉnh phong, lão bây giờ lại nhiều nhất chỉ có thể xuất ra bốn thành lực lượng trước đó.

Bốn thành lực lượng đối với Thần Dạ mà nói đã không coi là uy hiếp thật lớn, nếu không mà nói cho dù Hắc Long đối với cự mãng có khắc chế trời sinh đều không thể dễ dàng đem cự mãng ném bay như thế.

- Oanh!

Ngũ trảo của Hắc Long huy đọng, liền đem cự mãng hung hăng đập xuống đại địa, liền cũng vào lúc này một trận nổ tung kinh thiên từ trên thân thể cự mãng bỗng nhiên xuất hiện.

Nổ tung bực này có uy lực cực kỳ khổng lồ, chẳng những là sinh sôi đem Hắc Long chấn thành hưu vô, hết thảy vật chất ở xung quanh cũng biến mất vô ảnh vô tung, ngay cả phiến đại địa này cũng là biến thành một cái hồ bạc.

Lực trùng kích khổng lồ cũn là chấn đến Thần Dạ chợt lui, máu tươi lại càng không nhịn được mà phun ra, khi thân thể của hắn còn chưa ổn định lại, một điểm bích lục quang mang quỷ dị xuất hiện.

Đây không phải là tự bạo, cao thủ Địa Huyền đỉnh phong mặc dù trọng thương, uy lực tự bạo cũng sẽ không yếu hơn so với thời kỳ đỉnh phong.

Nổ tung mới vừa rồi, uy lực mạnh như vậy nhưng lại xa xa không đạt tới trình độ tự bạo, Thần Dạ vẫn đề phong Từ Lăng lão quái tự bạo, cho nên hắn khẳng định đó tuyệt đối không phải là tự bạo.

Thủ đoạn của Yêu động thiên quả nhiên có chút ít bất đồng với người khác.

- Tiểu vương bát đản, lão phu đã nói, cho dù chết cũng sẽ kéo ngươi cùng chết.

Thanh âm vang lên, ở bên trong một điểm quang mang bích lục này, bàn tay gầy gò giống như điện thò ra, chợt nộ phách xuống, lúc hạ xuống, không gian cũng là xuất ra thanh âm không chịu được, có thể nghĩ lửa giận trong lòng của Từ Lăng lão quái là mãnh liệt bực nào.

- Lão già kia, đây chính là thủ đoạn cuối cùng của ngươi sao, nếu như vậy, ta đây liền nói cho ngươi biết, ngươi sẽ rất thất vọng.

Thời điểm thân thể còn đang chợt lui, ở giữa thiên địa, đại lượng linh khí thật nhanh ở phía trước Thần Dạ mà ngưng tụ, ở thời điểm lôi vân quay cuồng, một cái bàn tay trong suốt che khuất bầu trời, mang theo một cỗ lực lượng bài sơn đảo hải nặng nề vỗ ra.

- Oanh!

Hai cỗ năng lượng giao phong khuấy đảo thiên địa rung động, hai cái thủ chưởng cũng là song song biến mất không thấy gì nữa.

Nhưng bích lục quang mang này tựa hồ cũng không ảnh hưởng gì, sau một sát na lại là một cái bàn tay khô héo mang theo lực lượng cường đại giống như trước từ trong quang mang này thò ra.

Ánh mắt của Thần Dạ hơi hơi ngưng lại, cũng là không nghĩ ngợi thêm, trở tay đồng dạng một chưởng vỗ ra.

- Bồng bồng bồng!

Hai người ngươi đến ta đi, lấy chưởng đối chưởng, đánh ra tất cả vốn liếng của riêng mình, chỉ nghe được trong hư không không ngừng có năng lượng mang tính hủy diệt dữ dội tuôn ra, xé rách không gian ở chung quanh.

Không đến một hồi lâu, Thần Dạ càng đánh càng kinh hãi, theo đạo lý mà nói, lấy trạng thái hiện tại của Từ Lăng lão quái căn bản là không cách nào kéo dài chiến đấu, cũng không có thể tiếp tục mới đúng, nhưng uy lực của mỗi một chưởng so sánh với một chưởng trước đều phải mạnh hơn một phần.

Điều này thật sự là rất cổ quái rồi.

Nếu như cứ tiếp tục như vậy mà nói, sợ rằng đến cuối cùng chính mình đều không thể không vận dụng lá bài tẩy cuối cùng kia rồi, nhưng mà như vậy tuyệt không phải chính mình mong muốn.

Ít nhất ở thời điểm Niệm Thần còn chưa để cho Vân Đông Lưu lưu lại, cái lá bài tẩy này không thể dùng loạn, kinh động đến Vân Đông Lưu, nếu hắn cố ý muốn chạy trốn, vậy thì không dễ dàng lưu lại hắn.

Nếu để cho Vân Đông Lưu chạy, không đề cập tới phiền toái trong tương lai, chuyện hắn muốn nhận được Thanh Văn Hổ Lân thú sẽ khó khăn rất nhiều...

Nhất niệm đến đây, Thần Dạ quyết định chắc chắn, hung hăng nói:

- Ta cũng không tin lão già này có thể vô hạn chi trì.

- Oanh!

Thần Dạ mang theo tức giận cùng tàn nhẫn, lần nữa đánh ra một chưởng.

- Oanh!

Sóng xung kích năng lượng bạo tạc lên, chấn đến Thần Dạ nhanh chóng lui lại, thương thế trên thân thể không khỏi lại tăng lên một phần.

Công kích của Từ Lăng lão quái, uy lực của một chưởng mạnh hơn một chưởng, thực lực của lão phảng phất cũng theo mỗi một chưởng phát ra mà khôi phục một chút, như vậy mà nói, Thần Dạ đối mặt cũng không phải là Từ Lăng lão quái chỉ có thể phát huy ra bốn thành công lực.

Mà là một Từ Lăng lão quái dần dần khôi phục đến thực lực Địa Huyền đỉnh phong, ở trong biến hóa như thế, áp lực mà Thần Dạ phải thừa nhận tự nhiên càng lúc càng lớn, nói cách khác, sau mỗi một chưởng, hắn đối mặt lại là cao thủ có thực lực mạnh hơn một phần.

- Cái này quá kỳ quái!

Ở lúc lui lại, nhìn về phía bàn tay khô héo lần nữa thò ra từ bên trong điểm bích lục quang mang này, Thần Dạ vô luận như thế nào cũng không tin, Từ Lăng lão quái đã trọng thương còn sẽ phát huy ra uy lực vượt xa thường nhân như vậy.

Xrm ra đây là thủ đoạn đặc biệt của Yêu động thiên rồi. Phải nghĩ biện pháp phá vỡ thủ đoạn này, nếu không mà nói, cũng chỉ có thể sử dụng hai đại lá bài tẩy là Cổ Đế điện cùng Thiên Đao.

Mà ở trước lúc không nắm chắc tuyệt đối lưu lại Vân Đông Lưu, cái lá bài tẩy này vạn vạn không thể dễ dàng bày ra.

Thần Dạ tin tưởng thực lực của Niệm Thần, chế trụ Vân Đông Lưu cho tới đem hắn kích sát cũng là có thể làm được, nhưng muốn để cho hắn vô lực bị bắt, vậy thì vô cùng khó khăn.

Chỉ cần là hai cái cao thủ có tu vi chênh lệch không phải là hết sức lớn đại chiến, như thế mà nói, nếu như có một phương có tâm muốn chạy trốn cũng là có khả năng không nhỏ.

Cho tới bây giờ giết người cùng bắt người là hai cái khái niệm bất đồng!

Kế tiếp lại là liều mạng mấy lần, nhìn người ở phía trước, bàn tay khô héo lại một lần nữa vươn ra, tâm thần của Thần Dạ bỗng nhiên vừa động, rốt cuộc liền để cho hắn phát hiện ra chỗ cổ quái.