Đế Quân

Chương 810: Trong Hoàng gia (2)




Nói xong, Hoàng Vũ từ từ xoay người lại hướng bên ngoài đình viện đi tới.

Bộ pháp không lớn, độ cũng không nhanh, hô hấp đều đặn, thân thể ổn định, không có chút khác thường nào, thật giống như là người bình thường, sau đó liền cứ từng bước như vậy rời đi nội viện.

Mà nhìn theo bóng lưng của nàng, năm người ở trong đình, thần sắc lại không cách nào bình tĩnh lại.

Sau một hồi, lão giả bên trái trầm giọng nói:

- Lão Đại, bất kể chúng ta có nguyện ý hay không thừa nhận, Hoàng Vũ cũng đã là đệ tử của Tam Thiên Thanh Huyễn lưu, hơn nữa còn là một người đệ tử rất được cưng chiều, sau này ở trước mặt nàng ngươi thu liễm một chút.

- Ta biết!

Tráng hán vạm vỡ không biết nghĩ tới điều gì, trong sắc mặt khẽ có một chút sợ hãi.

- Nhị bá, cha, Đại ca, các ngươi cũng không cần quá lo lắng, mặc dù những thứ này là sự thật, nhưng chúng ta cũng có lá bài tẩy đủ lớn.

Bên cạnh lão giả ở bên phải, trung niên nhân một thân trang phục nho sinh hờ hững cời lạnh:

- Hoàng Vũ là người của Hoàng gia chúng ta, điểm này không thể sửa đổi, mà Hoàng Vũ hiện tại cũng chỉ chiếm được đồng ý của Tam Thiên Thanh Huyễn lưu, cũng không được chân chính thu làm đệ tử, trong lúc này chưa chắc là sẽ không có thay đổi gì.

- Ta nghe nói, giống như Hoàng Vũ thật ra là có ba người, ở cái cửa khẩu này, bất kỳ không may nào đều sẽ để cho Hoàng Vũ không cách nào trở thành đệ tử của Tam Thiên Thanh Huyễn lưu.

Tráng hán vạm vỡ hiển nhiên vẫn ocnf có chút không yên tâm, hỏi hắn:

- Nếu như Hoàng Vũ chịu đựng qua những thứ này, như vậy....

- Nàng có thể nào dễ dàng mà qua, đừng quên mục đích chúng ta cử hành tràng thịnh hội chiêu thân này.

Nho sinh trung niên nhân lành lạnh cười nói.

Lão giả bên trái phất phất tay, nghiêm nghị nói:

- Chuyện tương lai, người nào đều không thể tiên đoán chính xác, cho nên chúng ta phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, do đó bắt đầu từ lúc này vì tính toán xấu nhất mà đi chuẩn bị.

- Đều đi đi, nhớ kỹ, bất kỳ hành động nào cho dù là chỗ nhỏ nhất đều phải liên tục xác nhận cho lão phu, từng điểm khinh thường đều không thể có, biết không?

- Vâng!

.......

Thời gian một ngày thoáng cái mà qua, lúc đêm khuya yên lặng, hai đạo thân ảnh từ trong thành lướt đi nhanh như tia chớp, sau một sát na liền ra xuất hiện ở bên ngoài Tinh Vân thành.

Chưa từng dừng lại chút nào, hai đạo thân ảnh nhắm ngay một cái phương hướng khác tiếp tục thiểm lướt mà đi.

- Uy, người của Yêu động thiên ngược lại đã quản chế chúng ta, chờ bọn hắn tìm đến chúng ta liền tốt rồi, tại sao muốn trước đi tìm bọn họ a, ngươi làm sao biết những cái gia hỏa kia ở địa phương nào.

Ở bên trong gấp rút, Niệm Thần một bộ hắc sắc trường quần cơ hồ đã hoàn toàn cùng hắc ám dung hợp alij.

Thần Dạ cười nói:

- Cho bọn hắn một cái kinh hỉ a, nếu không mà nói chẳng phải là để cho bọn họ uổng công bảo vệ chúng ta lâu như vậy, đúng không?

- Nghe bọn hắn nói qua, liền Thần Dạ là giảo hoạt nhất, nguyên lai là sự thật!

Thần Dạ hé miệng cười khẽ.

- Ngươi đây là đang khen ta hay là mắng ta?

Thần Dạ im lặng không nói câu nào, kéo tay của Niệm Thần song song hóa thành tia chớp thoáng cái liền biến mất vô ảnh vô tung.

- Đã bao nhiêu năm hắn cũng chưa từng kéo tay của ta như vậy, kể từ khi được hắn lần đầu tiên dắt tay liền là cảm thấy, cho dù thiên băng địa liệt mình đều sẽ an tâm, nhiều năm trôi qua vẫn là ấm áp như vậy, còn là cảm giác của trước kia...

Niệm Thần hồn nhiên quên mất hai người chính mình hiện tại muốn làm gì, trong đầu của nàng đã chỉ có trí nhớ nhiều năm trước, giờ phút này giống như điện ảnh không ngừng chiếu lại, lại không ngừng trở về.... Hi vọng đây chính là vĩnh viễn.

- Đến rồi.

Ở lúc này Thần Dạ hô lên.

- A!

Niệm Thần thức tỉnh, phóng mắt nhìn ra, phía trước chính là một mảnh thâm uyên sâu không thấy đáy, là một phương tuyệt địa.

- Bọn họ ở chỗ này!

Niệm Thần có chút hoài nghi hỏi, địa phương mà chim cũng không thèm ỉa, thiếu chủ của Yêu động thiên sẽ ở lại loại địa phương này sao.

Thần Dạ không dám khẳng định tại sao Vân Đông Lưu muốn ở nơi này, mơ hồ chỉ biết một chút trong vòng ngàn dặm quanh Tinh Vân thành cũng chỉ có nơi này mới có thể làm cho thương thế của Vân Đông Lưu tốt lên nhanh hơn.

Người mang Long khí đối với khí tức của yêu thú, Thần Dạ phải nhạy cảm hơn rất nhiều, Vân Đông Lưu trừ phi là rời đi quá xa, nếu không Thần Dạ muốn tìm được hắn, song phương từng có hành động giao thủ cho nên cũng sẽ không quá khó khăn.

Trên vực sâu, cho dù đêm tối bao phủ vẫn là mắt thường có thể nhìn thấy một tầng mây mù nồng đậm phiêu đãng, mà ở trong mây mù kia tràn đầy linh khí nồng nặc.

- Thần cô nương, đi!

Niệm Thần ngây cả người, chowit nói:

- Khiêu chiến, tại sao là ta, chúng ta cùng đi không được sao?

Nghe vậy Thần Dạ hắc hắc cười quái dị:

- Hai chúng ta cùng lúc xuất hiện mà nói, Từ Lăng lão quái sẽ xuất hiện, nếu như thương tích của Vân Đông Lưu còn chưa tốt, hắn sẽ trốn đi.

Mặc dù hiểu được, nhưng Niệm Thần vẫn là không vui:

- Vậy tại sao ngươi không đi khiêu chiến?

- Vân Đông Lưu khẳng định bị ta dọa sợ, cho nên ngươi phải trước mắt bắt hắn đem ra a!

Thần Dạ cười nói.

- Ngươi quả nhiên giảo hoạt!

Niệm Thần bĩu môi, tung người lướt tới giữa không trung của thâm uyên, thanh âm lạnh lùng vang ở trong hắc ám:

- Vân Đông Lưu, cút ra đây cho bổn cô nương.

Trong thanh âm xen lẫn năng lượng huyền khí bàng bạc, thạm chí còn có chut tức giận cuồn cuộn quanh quẩn trong mây mù.

Vân Đông Lưu chết tiết, nếu muốn tìm địa phương vắng vẻ chữa thương, liền không tìm nơi xa hơn một chút đi, bổn cô nương còn là không có đủ tĩnh dưỡng.

- Tiện nhân, ngươi muốn chết!

Lúc thanh âm của Niệm Thần còn đang vang dội, một đạo thanh mang bạo xạ lên bầu trời, chợt quang mang lóe ra, một đạo thân ảnh cũng là hóa hình mà ra, từ trên cao nhìn xuống Niệm Thần, Vân Đông Lưu lạnh lùng quát lên:

- Bổn công tử còn chưa tìm các ngươi, ngươi lại chủ động tìm tới cửa, rất tốt, bổn công tử trước hết thu về chút ít lợi tức.

- Thu lợi tức, bổn cô nương muốn để cho ngươi nôn ra nhiều hơn.

Trường kiếm trong tay Niệm Thần rung động, kiếm quang lướt đi mang theo nộ hỏa bạo xạ mà ra.

- Cút!

Bàn tay của Vân Đông Lưu nắm lại, thiết chùy lớn nhỏ trăm trượng xuất hiện, sau đó là trực tiếp đập tới, vừa lên chính là toàn lực ứng phó, hiện tại Vân Đông Lưu là không muốn cấp cho Niệm Thần bất kỳ cơ hội chạy trốn nào.

Đang ở lúc Vân Đông Lưu hết sức chăm chú đối phó với Niệm Thần, một đạo thanh sắc quang mang đột nhiên vô thanh vô tức từ phía sau lưng hắn mà đến, đợi thời điểm hắn phát hiện đã là không thể tránh khỏi.

- Gia hỏa đáng chết!

Vân Đông Lưu đã biết người đánh lén là người nào, không khỏi tức giận mắng, hai người này đơn đả độc đấu, ứng phó lên cũng là cố hết sức rồi, mà nay lại là tiền hậu giáp kích...

- Hai cái tiểu bối không biết gọi là gì kia, lá gan không nhỏ a!