Đế Quân

Chương 774: Trấn áp




Cho dù có người giúp đỡ cũng không thể nào làm được.

Trong lòng thần bí nhân bao phủ một tầng hàn ý, thân là cao thủ tôn huyền hắn có thể rõ ràng cảm ứng được trong nửa vầng trăng ẩn hàm lực phá hư cuồng bạo.

- Tà Thần Tiên!

Trận thế lớn như vậy tự nhiên là vì lưu lại thần bí nhân, Tà Phong cũng không chút chần chờ, trường tiên trong tay hóa thành hắc mạc đầy trời, bao trùm về phía trước.

- Tà Thần Chi Nộ!

Thần bí nhân đem thực lực nhất lên tới đỉnh, tà khí hóa thành hư ảnh ngưng tụ thành núi cao vạn trượng, hướng hắc mạc nặng nề ném tới.

Hắc mạc cùng núi cao vạn trượng chạm vào nhau, nhanh chóng tiêu tán, năng lượng cường đại đập vào chấn động khiến Tà Phong cùng thần bí nhân đều bật lui ra sau.

Giờ phút này thần bí nhân không còn tâm tư nào khác, mượn nhờ cỗ lực lượng phản chấn thật lớn quay đầu hóa thành dòng khí màu xám hướng xa xa bỏ chạy.

Hắn cảm giác được nửa vầng trăng kia khởi động lực lượng tuy không thể giết được hắn, nhưng ở bên cạnh còn có Tà Phong như hổ rình mồi, lấy một địch hai bằng trạng thái hiện tại hắn không khả năng làm được.

- Ngươi trốn không thoát!

Linh nhi lạnh lùng cười, vung tay, nửa vầng trăng tích tắc đã xuất hiện ngay phía sau thần bí nhân.

- Đáng chết!

Thần bí nhân hoảng sợ rít gào, ngay lập tức điên cuồng thúc giục huyền khí trong cơ thể, tà khí bạo dũng tràn ra, hình thành một màn hào quang màu xám thật lớn bên ngoài thân thể hắn.

- Oanh!

Đối diện với màn hào quang màu xám, nửa vầng trăng phảng phất không nhìn thấy, thẳng tắp lao ra, cuối cùng đánh lên trên màn hào quang.

Nửa vầng trăng xé rách màn hào quang màu xám, lực lượng còn thừa hung hăng oanh kích tới sau lưng thần bí nhân.

- A!

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng không trung, thân thể thần bí nhân run rẩy kịch liệt, máu tươi rơi xuống không trung, thân hình vô lực rơi xuống đất.

Hôm nay Linh nhi mượn dùng lực lượng tám người đánh trọng thương thần bí nhân, ngày sau nếu nàng có thể tự mình bố trí Hỗn Thiên đại trận, uy lực sẽ kinh người bậc nào.

- Tà Phong tiền bối!

Tà Phong bắn tới, Tà Thần Thiên hóa thành hắc mạc trực tiếp đem thần bí nhân bao phủ vào.

- Linh nhi!

Thần Dạ cùng Tử Huyên vội vàng xông lên phía trước, nhìn Linh nhi đã vô cùng suy yếu hai người vừa đau lòng vừa tự trách, sự tình hôm nay cuối cùng phải để một tiểu hài tử đi giải quyết, bọn họ thật sự vô cùng vô dụng.

- Mẹ, đại ca ca, con không sao, đừng lo lắng!

Linh nhi miễn cưỡng mở mắt, nhìn qua cực kỳ gầy yếu nhưng trong mắt nàng thật vui vẻ, chính mình rốt cục giúp được đại ca ca…

- Linh nhi ngoan, ngủ đi!

Ôm Linh nhi vào lòng, tâm thần Thần Dạ đại chiến, hắn có thể cảm ứng được tận sâu trong thân thể Linh nhi, mảnh đất khủng bố kia đã biến mất, phảng phất như chưa từng xuất hiện qua.

Loại biến hóa này không biết tốt hay xấu, duy có một điều Thần Dạ thật rõ ràng, lần này là Linh nhi liều mạng giành được cơ hội.

- Bồng bồng!

Hắc mạc bao phủ, với tu vi Tà Phong giờ phút này vẫn còn đối chiến, hiển nhiên tuy thần bí nhân trọng thương nhưng chưa hoàn toàn mất đi sức phản kháng.

Nhưng mọi người đều biết thần bí nhân chỉ là nỏ mạnh hết đà…nhưng chỉ khoảnh khắc sau, hắc mạc chợt lộ ra khe hở, một ít dòng khí xám từ bên trong lặng yên thẩm thấu ra ngoài.

Trong dòng khí xám còn kèm theo ngọn lửa màu đen.

- Người này muốn tự bạo!

- Kiệt kiệt, Thần Dạ, ngươi muốn bắt sống ta, đừng hòng!

Tiếng cười của thần bí nhân thập phần rõ ràng, ngay lập tức khe hở hắc mạc dần dần mở rộng, cuối cùng dựng lên như mạng nhện.

- Sư phụ, mau nhanh nghĩ biện pháp!

Tiểu Nha sốt ruột kêu lên, mọi người mất nhiều sức lực như vậy, dù là Linh nhi cũng phải liều mạng mới khiến thần bí nhân trọng thương, nếu hắn tự bạo mà chết mọi chuyện đều uổng phí.

Nghe vậy Tà Phong cười khổ lắc đầu:

- Tu vi hiện giờ của hắn còn trên cả vi sư, vi sư làm sao ngăn cản được!

Hai mắt Thần Dạ rét lạnh, đưa Linh nhi cho Tử Huyên, xuất ra Thiên Địa Hồng Hoang Tháp, hắn cũng nghĩ như Tiểu Nha, không thể để thần bí nhân tự bạo.

Thần Dạ còn chưa tế ra Thiên Địa Hồng Hoang Tháp, một thanh âm già nua đột nhiên vang vọng bầu trời.

- Quả nhiên là người của Tà Đế Điện, nói tự bạo liền tự bạo, thật sự không hề do dự chút nào!

Thanh âm truyền đến, trong lòng Thần Dạ cùng Tử Huyên đều vui vẻ, vội kêu:

- Tiền bối!

- Yên tâm, có lão phu hắn đừng hòng tự bạo!

Thanh âm già nua vang lên, một bàn tay che trời giáng xuống, thẳng tắp đè ép, hắc mạc hoàn toàn vỡ vụn.

Tâm thần Tà Phong chợt động, Tà Thần Tiên bay ngược trở về.

Thần bí nhân hiện ra thân ảnh, giờ phút này hắc viêm thiêu đốt hừng hực bao phủ thân thể hắn, ngay lúc bàn tay che trời trấn áp xuống, hắc viêm lập tức biến mất, đợi tới khi bàn tay kia nắm lấy thần bí nhân, hắc viêm hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

- Lão gia hỏa, ngươi rốt cục là ai!

Thần bí nhân tức giận mắng, cho dù là hắn chưa bao giờ nghĩ tới ở trong trạng thái tự bạo lại dễ dàng bị người ngăn cản.

- Dám mắng lão phu, tiểu tử, lá gan ngươi rất lớn!

Bàn tay vừa động, phịch một tiếng thân thể thần bí nhân trực tiếp tan thành bốn năm mảnh, sau đó một đạo ảnh tử hư ảnh từ trong thân thể kia dựng lên, hẳn chính là hồn phách của hắn.

Dù Thần Dạ cùng Tử Huyên đều cảm thụ qua thực lực cường đại của cao thủ thần bí kia, nhưng thủ đoạn trước mắt vẫn làm bọn họ khiếp sợ.

Giết người không khó, giết người còn muốn lưu lại hồn phách người này không phải người bình thường có khả năng làm được.

Trên bầu trời, một thân ảnh thương lão chậm rãi rơi xuống, dùng tay bắt lấy hồn phách thần bí nhân, tùy ý xoay chuyển, hồn phách nhất thời hét to thê lương, sau đó nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành bộ dáng nhỏ như lòng bàn tay.

Thân ảnh thương lão lấy ra một bình ngọc, sau đó đem hồn phách nhốt vào, phong ấn miệng bình chặt chẽ mới chậm rãi xoay người.

- Các ngươi sao lại như vậy, vì sao làm cho Linh nhi bị thương nặng như vậy, nếu đệ tử lão phu bị lưu lại di chứng, xem lão phu có lột da các ngươi hay không…

Thần Dạ cùng Tử Huyên nhất thời kinh ngạc không thôi…

Thật sự không nghĩ đến thân ảnh thương lão này lại là sư phụ của Linh nhi.

Đương nhiên đây không phải nguyên nhân làm Thần Dạ cùng Tử Huyên kinh ngạc, mà là vị lão giả trước mặt này từng gặp qua sao?

Khiếu Lôi Tông, Lăng Tiêu Điện, sau đó là nơi này…mỗi khi gặp nguy hiểm, có việc phát sinh không thể ứng đối hắn đều xuất hiện, hiển nhiên hắn vẫn âm thầm đi theo một đường.

Nếu không phải hắn xem Linh nhi là đệ tử, nếu là người xa lạ thật không đáng làm như thế.

Nhưng vẫn chưa từng chạm mặt bao giờ, càng không khả năng từng trò chuyện với nhau, vì sao lại nhận định Linh nhi bất phàm đây?

- Vị tiền bối này…

- Trước hết để cho lão phu xem Linh nhi đã!

Thân ảnh thương lão phất tay, bước nhanh tới.

Đích xác thật nhanh, tựa hồ chỉ thấy hắn vừa nâng một chân thì đã đứng trước người Thần Dạ cùng Tử Huyên, tốc độ này nếu thuấn di thật làm người…

Cho dù là Tà Phong cũng biết tu vi của lão giả sâu không lường được, nhưng tốc độ như thế thật làm người khiếp sợ không thôi.